- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Có bao nhiêu hồn cũ trở về (1)
Trong bóng đêm, đèn lồng sáng ngời.
Như lời Phương Tri Uyên nói, trước và sau khoảng thời gian tổ chức Kim Quế Thí, đường phố treo đèn khắp nơi, lung linh rực rỡ. Hai người vẫn dùng phép dịch dung, hòa vào dòng người mà dạo bước. Hai bên, trên đỉnh đầu đều là hoa đăng sáng bừng.
“Hóa ra đời trước ngươi lắm tiền như vậy.” Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, “Ôi… Tuyết Cốt Thành nghèo gần chết, biết thế ta đã mượn ngươi một trăm tám chục vạn lượng không trả.”
“Ngươi cũng nói, đều là chuyện đời trước.”
Phương Tri Uyên thuận miệng đáp, dừng ở ven đường. Y lấy vài mảnh linh thạch vụn đưa cho lão tu sĩ có hàm răng sứt mẻ, nhận từ đôi tay nhăn nheo già nua kia một chiếc đèn hoa sen.
Bình dân bá tánh ở phàm giới khi nghĩ về cõi tiên thường cảm thấy tu sĩ đều là đại thần tiên tiêu sái, đi mây về gió, dời non lấp biển. Nhưng thật ra tu sĩ cũng có ba bảy loại, chiếm quá nửa là những người tu hành cả đời chỉ dừng bước ở Dẫn Khí, chỉ có thể như lão tu sĩ kia, bắt đom đóm làm ít đồ thủ công rẻ tiền, bán cho tiên quân qua đường hòng kiếm chén cơm.
Lận Phụ Thanh biết Phương Tri Uyên trước nay không hứng thú gì với những vật này, y chỉ mua cho hắn chơi, vậy nên rất thuận tay mà đón lấy, giữ nó trước ngực mình.
Chiếc đèn được dán rất khéo léo, bên trong có mười con đom đóm, là linh thú cửu phẩm cấp thấp nhất, nhấp nháy lấp lánh, tỏa ra ánh sáng cam vàng.
Lận Phụ Thanh rất thích, vẻ mặt không khỏi dịu đi: “Đẹp lắm.”
Bàn tay bên cạnh duỗi tới, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên tay hắn.
“Sư ca, ngươi vừa ý Lục Hoa Châu Kim Quế Cung này sao?” Phương Tri Uyên xoa bàn tay Lận Phụ Thanh, cười nói, “Đời này ngươi đến làm Tiên Thủ đi.”
Lòng bàn tay cọ lên mu bàn tay, một cảm giác tê dại từ nơi da thịt chạm nhau bò lên. Lận Phụ Thanh hỏi: “Ngươi thấy ta rất giống người có thể làm Tiên Thủ à?”
Ánh mắt lạnh lùng của Phương Tri Uyên được hoa đăng chiếu tới, mềm mại đi một chút. Y cong cong khóe môi: “Sư ca chướng mắt thì thôi.”
“Nào có, ta không xứng.” Lận Phụ Thanh cười buồn, “Ngươi đó, cả đám các ngươi ở Hư Vân từ nhỏ bị dạy hư hết rồi, thổi phồng đại sư huynh đến mức này, cứ làm như thần thánh thật sự…”
Phương Tri Uyên dùng sức nắm cổ tay hắn: “Ngươi vốn là vậy.”
“Ta chỉ là tục nhân ích kỷ tham nhàn thôi.” Lận Phụ Thanh ý cười chưa tan, ánh mắt dần sâu như màn đêm, “Ngươi từ nhỏ đều nghĩ tốt về ta, ngày sau sợ rằng phải thất vọng.”
“…”
Phương Tri Uyên vẻ mặt vi diệu, im lặng mà cam chịu.
Người này, vừa mới thoát khỏi một thân ốm đau tàn tạ, sống lại trở về, đã lập tức lưu tâm đến tồn vong của tiểu đệ tử ở tông môn, lưu tâm đến sống chết của một tri kỷ bèo nước gặp nhau, không chịu nghe y khuyên nhủ, một hai phải chạy đến Lục Hoa Châu, chen một chân vào Kim Quế Thí.
Còn nghiêm túc nói với y, ta là người ích kỷ tham nhàn, đừng nghĩ tốt về ta như thế…
Phương Tri Uyên đau đầu mà nghĩ, cách định tính của sư ca nhà mình hoàn toàn không giống với người bình thường. Y làm sư đệ, thôi thì… ừm, bao dung hơn một chút đi.
Vì thế Phương Tri Uyên nhẫn nhịn, đổi đề tài: “Ngươi mới nói, có chuyện muốn nói với ta?”
Hai người tiếp tục đi. Lận Phụ Thanh theo Phương Tri Uyên qua hết con phố: “Phải. Gần đây… có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện không?”
“Về khách đ**m không được à?”
Lận Phụ Thanh ho khan hai tiếng, chột dạ mà dời mắt: “Không được. Ta sợ chút nữa ngươi nổi giận sẽ lật tung khách đ**m.”
Phương Tri Uyên: “…”
Lục Hoa Châu lúc này quá náo nhiệt, khó mà tìm được chỗ nào thanh tĩnh. Cuối cùng, Phương Tri Uyên mang Lận Phụ Thanh đến một nơi hoang vắng không người. Nơi này là chỗ lão tu sĩ làm đèn bắt đom đóm, khắp bãi cỏ có rất nhiều điểm sáng nhỏ lập lòe.
“Ngươi muốn nói gì, nói đi.”
Lận Phụ Thanh ôm đèn hoa sen vào lồng ngực, chớp mắt: “Về cấm thuật hồi sinh.”
“Làm sao? Có vấn đề gì!?” Phương Tri Uyên nháy mắt khẩn trương, nắm lấy cánh tay Lận Phụ Thanh, “Chẳng lẽ thật sự có phản phệ!? Ngươi…”
“Ấy, ngươi nghe người ta nói hết đã.” Lận Phụ Thanh ghét bỏ vùng ra, “Ai nói phản phệ đâu, ta không sao cả. Người khác mới có sao.”
Phương Tri Uyên bán tín bán nghi: “Ai? Bị làm sao?”
Lận Phụ Thanh trầm mặc một chút.
Hắn lại che che giấu giấu mà ho hai cái, nghiêm túc nói: “Tri Uyên, ngươi biết uy lực của đại trận cấm thuật là rất lớn, linh lực lấy từ linh mạch cũng vô cùng đậm đặc.”
Phương Tri Uyên: “Ta biết.”
Lận Phụ Thanh lại nói: “Ngươi cũng biết, cấm thuật hồi sinh vốn là thứ nghịch thiên, rất khó khống chế chính xác.”
Phương Tri Uyên: “Ừ, ta biết.”
Lận Phụ Thanh: “Lúc ấy ta trên đỉnh Hư Vân nhìn thấy ngươi… ừm, xác ngươi, sợ nếu thất bại sẽ khiến ngươi uổng mạng, bởi vậy khi thi thuật cũng dốc hết toàn lực, không hề giữ lại.”
Phương Tri Uyên bắt đầu nhíu mày: “… Cho nên?”
Lận Phụ Thanh áy náy nói: “Cho nên, phạm vi tác dụng của cấm thuật, có lẽ hơi lớn. Đây là chuyện ta muốn nói với ngươi.”
Phương Tri Uyên đột nhiên có dự cảm không lành, ánh mắt tối lại, đè thấp giọng: “‘Hơi lớn’ của sư ca, là bao lớn?”
“Là…” Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng bâng quơ, “Ta đại khái bao trùm hết toàn bộ tam giới.”
“…”
Đúng là “hơi lớn” thật.
Phương Tri Uyên đã không còn khả năng tranh luận với sư ca về định nghĩa “hơi lớn”, giọng nói y khô khốc: “Hậu quả là gì?”
Lận Phụ Thanh cẩn trọng đáp: “Có khả năng, ta chỉ nói là có khả năng, hồn phách của những người khác cũng bị đưa đến hồng trần này. Nhưng cấm thuật thâm sâu ảo diệu, ta kỳ thực cũng cái biết cái không, rốt cuộc có hay không, có bao nhiêu người… ta không biết.”
Phương Tri Uyên trước mắt tối sầm, suýt tắt thở tới nơi.
“Ngươi…” Y như bị dội nước lạnh vào đầu, ngón tay run rẩy chỉ vào Lận Phụ Thanh: “Ngươi… Chuyện quan trọng như vậy, ngươi lại giấu ta!?”
“Tri Uyên, ngươi nghe ta…” Lận Phụ Thanh còn chưa kịp biện bạch một câu đã bị Phương Tri Uyên nắm cổ áo, túm cả người qua.
Phương Tri Uyên đỏ mắt, thanh âm lạnh lẽo như quỷ: “Lận Phụ Thanh, ta thấy ngươi không muốn sống nữa…”
“Ngươi còn nhớ mình là ai hay không!!?”
Phương Tri Uyên quả thực giận đến phát run. Lận Phụ Thanh là ai? Đế Quân chí tôn của Hồng Liên Uyên Tuyết Cốt Thành, Quân Thượng được muôn vàn ma tu tôn kính phục tùng, cũng là ma tu duy nhất tu đến Độ Kiếp kỳ ở đời trước!
Mà Lục Hoa Châu là lục địa lớn nhất tiên giới, trong thời gian diễn ra Kim Quế Thí, các thế lực lớn đều tề tụ. Nếu có ai đó muốn tiêu diệt mối đe dọa từ đầu…
Chưa bàn đến kẻ khác, kiếp trước kẻ bức bọn họ đến tuyệt lộ là Mục Hoằng, hiện tại chính là gia chủ Mục gia ở Lục Hoa Châu. Nếu gã cũng sống lại trở về, Lận Phụ Thanh chẳng khác nào chui đầu vào lưới!!!
Lận Phụ Thanh tự biết mình đuối lý: “Ừ ừ ừ, ta biết, ta biết… Ngươi buông ta ra đã…”
Phương Tri Uyên nghiến răng, tức giận nói: “Rốt cuộc tại sao không nói sớm!?”
Lận Phụ Thanh chớp mắt, vô tội đáp: “Ta mà nói sớm, ngươi còn cho ta đi Lục Hoa Châu sao?”
Phương Tri Uyên: “—— Ngươi!!”
Không hề có dấu hiệu nào, bàn tay Phương Tri Uyên giơ lên.
Trong màn đêm thăm thẳm, khóe mắt đuôi mày của thiếu niên áo đen dường như đều bừng lên ngọn lửa tàn khốc bức người.
… Phương Tri Uyên kỳ thực không phải là người bạo lực khát máu, nhưng tính tình y thật sự không tốt. Hơn nữa, từ nhỏ ở Hư Vân được Lân Phụ Thanh chiều hư, chưa bao giờ biết kiềm chế tính nết này. Bao nhiêu đời Tôn Thủ, tốt xấu gì cũng biết ra vẻ đoan trang nhã nhặn, chỉ mỗi vị này là mặc kệ, ai khiến y nổi giận đều sẽ bị y đương trường đạp một phát.
Trùng hợp…
Lận Phụ Thanh gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy thanh minh, mái tóc dài, làn da trắng như bạch ngọc, trong lồng ngực còn một chiếc đèn với ánh sáng dịu nhẹ. Thiếu niên đẹp đẽ xuất trần, là dáng vẻ mà kiếp trước y đã đau khổ tìm kiếm khi tuyệt vọng ôm lấy Ma Quân bạc đầu, hơi thở mong manh vào lòng.
Đòi mạng mà.
Y làm sao xuống tay được.
Đừng nói đánh, ngay cả đẩy một cái cũng…
Phương Tri Uyên đột nhiên buông tay sư ca ra, lui về sau hai bước, quay người há miệng th* d*c.
Lận Phụ Thanh ở phía sau nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, sợ người này đang êm đẹp lại tự mình tức đến chết ngất: “Tri Uyên, A Uyên…”
Phương Tri Uyên vốn đang hết sức khắc chế, lúc này bị một tiếng “A Uyên” kia gọi lại, không nhịn nổi nữa quay đầu lại: “Lận Phụ Thanh… Lận Ma Quân, ngươi biết đạo lý bất quá tam không?”
“Lần đầu tiên… ngươi nhập ma sau khi tiên họa buông xuống, Kim Đan kinh mạch đều vỡ nát, thần hồn sụp đổ, trở nên vô tri, nếu ta không mang ngươi đi, ngươi đã bị người người tiêu diệt ở Hư Vân tứ phong!”
“Lần thứ hai… Tuyết Cốt Thành bị hủy diệt, ngươi còn không kịp chạy, bị đám tự xưng là chân thần tra tấn thành bộ dạng gì!? Khi ta đến nơi, ngươi chỉ còn một hơi tàn!!”
“Ừ, ừ…” Lận Phụ Thanh chỉ có thể nương theo, “Đều tại ta không tốt. Ta vô dụng, ta liên lụy ngươi, ta thật sự không tốt…”
“Câm miệng! Không có lần thứ ba, sư ca…”
Phương Tri Uyên đột nhiên tiến lên một bước, đè đôi vai Lận Phụ Thanh, đôi mắt trầm xuống, như kết sương trong đêm đông.
“Nghe đây, ngươi muốn cứu Tử Vi Thánh Tử cũng được, muốn bảo vệ ma tu trước kia cũng được, thậm chí muốn làm từ tiên ngăn cơn sóng dữ cho tam giới…” Phương Tri Uyên dừng một chút, “Ta đều có thể dốc hết sức giúp ngươi. Ta không tiếc mạng, mạng này ngươi cầm đi lúc nào cũng được, dùng thế nào cũng được.”
Ánh mắt Lận Phụ Thanh hiện lên một tia đau lòng: “Ngươi đừng nói mấy lời chọc tức ta như vậy.”
“Ngươi nghĩ ta đùa à?” Phương Tri Uyên tức đến bật cười, ánh mắt như lưỡi đao ra khỏi vỏ, “Hai lần trước, ai cũng cho rằng ta nghĩ quẩn mà nhất thời nổi điên, kết quả thế nào!?”
“Nhưng mà,” Y cay đắng oán hận, “Ngươi còn tái phạm, để xảy ra lần thứ ba, ta sẽ… ta sẽ…”
Lận Phụ Thanh biết mình đuối lý, đã chuẩn bị tâm lý nghe y “có ơn tất báo” mà buông lời hung ác, lại không ngờ, Phương Tri Uyên cắn chặt khớp hàm, thanh âm vẫn run rẩy.
“Ta sẽ điên thật cho ngươi xem…!”
Lận Phụ Thanh ngơ ngẩn.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng mắng một câu: “Nói nhảm.”
Ánh trăng trên đỉnh đầu mát lạnh như nước, đom đóm lập lòe giữa bãi cỏ rậm rạp dưới chân.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chứng lo được lo mất từ kiếp trước để lại của Phương Tiên Thủ hôm nay có chuyển biến tốt đẹp hơn không? —— Không, vẫn như cũ.
Chứng nhận thức định lượng lệch lạc của Lận Ma Quân hôm nay có chuyển biến tốt đẹp hơn không? —— Không, giống phía trên, vẫn như cũ.
Các ngươi đừng làm sư huynh đệ nữa, làm bạn cùng phòng bệnh đi =w=