- Trang chủ
- Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 204
Chương 204
Truyện: Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Minh hà bỉ ngạn gặp cố nhân (3)
Cho đến tận bây giờ, Lận Phụ Thanh vẫn có một khúc mắc chưa thể vượt qua. Hắn trở về Dục giới, nhưng cấm thuật hồi sinh đã đẩy những linh hồn ban đầu đi đâu?
Trong trăm năm đó, có lẽ đã có người được viên mãn, có người kết giao chí ái, có người báo được đại thù… Những hồn phách đã trải qua và mang theo ký ức về đoạn thời gian đó có chăng bị hắn xóa sổ? Liệu có phải hắn đã g**t ch*t vô số sinh mạng không?
Mà lúc này, Lận Phụ Thanh ngạc nhiên để Phương Tri Uyên ôm vào lòng. Bốn phía là biển hoa tím hư ảo, xa xa có Minh hà cuộn trào, hắn đối mặt với thần hồn Hiên Viên Ý và Viên Tử Y từ đời trước, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
“Từ khi Lận Ma Quân thi triển thuật tái sinh, toàn bộ thần hồn trong tam giới đã xảy ra dị biến. Lấy tiểu sinh làm ví dụ…” Viên Tử Y chỉ vào mình, từ tốn giải thích, “Một ngày nọ, tiểu sinh tỉnh lại đã thấy mình ở nơi này, thấy mình chỉ có thần hồn chứ không còn thân thể, sợ đến hồn bay phách lạc. Vốn muốn ngẫm xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng chợt phát hiện có một chuyện còn đáng sợ hơn —— Ký ức trước trăm năm đó của tiểu sinh, hoàn toàn biến mất.”
“… Biến mất?” Lận Phụ Thanh xoa mày, muốn đuổi kịp lý lẽ trong lời của Viên Tử Y, “Biến mất là có ý gì?”
Viên Tử Y sờ mũi: “Chẳng hạn như, tiểu sinh vào Thư Viện như thế nào, bước lên tiên đạo như thế nào, thời thơ ấu chơi đùa đọc sách như thế nào… Những ký ức đó, trong lòng biết rõ là có, nhưng khi muốn nhớ lại thì chỉ thấy trống rỗng.”
“Ừm,” Hiên Viên Ý ở bên cạnh làm một động tác vung kiếm, bổ sung, “Giống như là bị cắt ngang thành hai nửa, chúng ta chỉ còn từ mông xuống chân, còn thân và đầu thì không còn.”
Viên Tử Y: “Hiên Viên huynh! Chớ có đưa ví dụ đáng sợ như vậy…”
Phương Tri Uyên hai mắt lại sáng lên, lẩm bẩm: “Đầu… Đầu ở Dục giới.”
Y bỗng nhìn về phía Lận Phụ Thanh: “Sư ca, cấm thuật hẳn là đã tách đôi những thần hồn không thể tái sinh thành hai nửa, thần hồn hơn trăm năm trước trở về với thân thể hơn trăm năm trước, mà thần hồn của trăm năm sau bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này.”
Viện Tử Y nói: “Tôn Thủ thông tuệ, hẳn chính là như thế. Chỉ là nơi này không tìm thấy hai vị Viện trưởng và những đồng môn đã ngã xuống của chúng ta, tựa hồ… chỉ có những ai còn sống khi cấm thuật phát động, thần hồn mới bị nhốt lại giữa ranh giới âm dương thế này.”
“Thì ra là vậy…” Lận Phụ Thanh dần hồi phục tinh thần, như suy tư gì, “Ngươi xem, ngay cả ta là người thi thuật cũng không biết sẽ có chuyện thế này, nếu cấm thuật thật sự giết rất nhiều người…”
Hắn nói tới đây lại bất đắc dĩ cúi đầu cười: “E rằng ở nơi này có rất nhiều hồn phách hận ta thấu xương, không thì… ta quay về thức hải Tôn Thủ của các ngươi trốn một chút?”
Không ngờ Viên Tử Y thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Lận Ma Quân, chúng ta là những cô hồn dã quỷ sống dở chết dở bị nhốt ở đây, có thể thấy người chết đi vào minh giới, cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy những gì xảy ra ở dương gian. Những chuyện ở đó, tuy không dám nói đều rõ từng chuyện, nhưng ít nhất cũng đoán được bảy tám phần.”
Hắn đứng dậy, cúi người hành một đại lễ: “Ma Quân đại nghĩa… Tử Y lời lẽ nông cạn, miệng lưỡi vụng về, chỉ thỉnh Ma Quân nhận của tiểu sinh một bái.”
Lận Phụ Thanh hơi giật mình, vội tránh sang một bên, lại thành ra đâm sầm vào lòng Phương Tri Uyên, cười khổ: “Đừng như vậy, ta không nhận nổi.”
Sư ca tự động chui vào ôm ấp thế này, Phương Tri Uyên rất vừa lòng, thuận thế dang tay ôm ngang eo, kéo hắn đứng lên. Y lại nhìn đến hai người kia, nói: “Theo lời các ngươi nói, những thần hồn đời trước đều ở đây… Ta muốn tìm một người, Hư Vân Tuân Tam có ở đây không?”
Năm đó, trong các sư đệ sư muội của bọn họ, Diệp Hoa Quả và Tống Hữu Độ đều ngã xuống trong chiến loạn, chỉ còn một mình Tuân Minh Tư sống sót… Tuân Tam và Thân Đồ, trước khi Tuyết Cốt Thành bị hủy diệt, Lận Phụ Thanh đã bảo hai người bọn họ đi, tiểu yêu đồng sống lại, như vậy thần hồn của Tuân Minh Tư hẳn là ở đây.
Quả nhiên, Hiên Viên Ý gật đầu lia lịa: “Có, có! Chỉ là Tuân tiên quân đời trước bị thương rất nặng, lúc mới đến đây, thần trí còn chưa thanh tỉnh, lại không tìm được vị tiểu yêu đồng vẫn luôn chăm sóc y, thường xuyên ngơ ngẩn khóc cả ngày. Sau này y tiên Phù Dung Các nghĩ ra một cách, đưa y đi xem cảnh tượng dương gian ở Dục giới, quả nhiên khá hơn, tinh thần cũng dần dần hồi phục. Hiện giờ Tuân tiên quân đã gần như giống với người bình thường… à không, giống với thần hồn bình thường. Để chúng ta đưa các ngài đi gặp y.”
Một lúc sau, Viên Tử Y và Hiên Viên Ý dẫn hai người đi về hướng ngược dòng sông Minh. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện. Thư sinh và kiếm tu tuy đã bình ổn tâm tình, nhưng đôi khi trong lời nói vẫn không giấu được sự kích động khi được gặp lại Tiên Thủ từ đời trước.
“Nói ra thì rất dài, những hồn phách ở đây cũng không có gì để làm, dần dần có người phát hiện ra nơi này có thể dùng sức mạnh thần hồn để biển hóa khung cảnh xung quanh, cũng khá giống với thức hải… Thế là họ dốc thần lực kiến tạo nên dáng vẻ của Dục giới, cũng là để an ủi bản thân.”
“Thư Viện, Kiếm Cốc này nọ đều đã xây xong. Kim Quế Cung là nơi đầu tiên hoàn thành, chỉ là không có Tôn Thủ, đến giờ vẫn trống trải, tẻ nhạt vô cùng.”
Trong sự kích động lại không tránh khỏi có chút áy náy cùng tự trách.
“Ôi… Năm đó Tôn Thủ một mình rời đi, quả thật người trong tiên đạo chúng ta phạm phải đại tội. Đến giờ thỉnh thoảng vẫn có người đến trước Kim Quế Cung quỳ gối tạ tội, phần lớn đều là người từng nhận ân huệ của Tôn Thủ, khi đó lại khoanh tay đứng nhìn, thậm chí là bỏ đá xuống giếng…”
“Nghe nói các đệ tử Kim Quế Cung ban đầu còn đuổi đi, sau này cũng thôi —— À đúng rồi, hôm nay Tôn Thủ về cung, nếu may mắn không chừng sẽ nhìn thấy.”
Lận Phụ Thanh lén nhìn sang, quả nhiên thấy Phương Tri Uyên đen mặt, cả người tản ra khí tức “cút đi”, “phiền phức”, “đừng chọc vào ta”. Ma Quân buồn cười, cảm thấy y hệt như một con mèo đen hung dữ xù lông. Tiểu họa tinh ăn mềm không ăn cứng, nếu thật sự có người nhào đến ôm đùi y khóc lóc thảm thiết, đường đường là Hoàng Dương Tiên Thủ, sợ là sẽ lập tức luống cuống tay chân.
Lận Phụ Thanh lòng ôm ý xấu, âm thầm cầu mong Phương Tri Uyên sẽ “may mắn” một chút.
Dần dần, phía trước có nhiều người hơn. Nơi này quả nhiên có rất nhiều thần hồn lang thang, đều là tu sĩ đời trước không được hồi sinh. Đầu tiên là có hai thanh niên đi ngược chiều với họ, khi đến gần, nhìn rõ mặt mũi, cả hai đồng thời trợn tròn mắt, theo bản năng mà gọi: “Tôn… Tôn Thủ!?”
Sau đó, bọn họ giống như tỉnh dậy khỏi một giấc mộng dài, dụi mắt: “Đây, đây không phải là… Ơ? Tôn Thủ!?”
Lận Ma Quân hứng thú vẫy tay chào bọn họ, ánh mắt thấp thoáng ý cười, khiến hai người kia nhìn đến ngây người. Phương Tiên Thủ bất đắc dĩ phải quay lại kéo hắn, đan mười ngón tay vào nhau, dắt đi về phía trước.
Đi thêm một đoạn, ven đường càng có nhiều người ngẩn ra như gặp quỷ giữa ban ngày, cằm cũng muốn rớt xuống: “Ta không nằm mơ đó chứ? Là Phương Tiên Thủ và Lận Ma Quân! Không phải hai người bọn họ đã ——”
Một hàng bốn người này đi qua một loạt những ánh mắt sáng lấp lánh, có thể nghe thấy những tiếng xì xào lớn nhỏ.
“Hóa ra là sự thật… Năm đó có ai mà ngờ được?”
“Thì ra là thật, thì ra là thật! Ta đã nói mà, lần nào trước khi so chiêu, ánh mắt Tiên Thủ và Ma Quân nhìn nhau đều có gì đó không bình thường…”
“Tôn Thủ và Lận Ma Quân đi sát nhau thế kia, này, bọn họ còn nắm tay…!”
Lận Ma Quân cùng Phương Tiên Thủ tâm tình phức tạp: “……”
Tuyệt vời, chuyện của chúng ta toàn Dục với và Bàn Vũ giới đều biết cả rồi, không ngờ nhóm thần hồn ở nơi này cũng biết nốt.
“Nói mới nhớ,” Lận Phụ Thanh bỗng nhiên bật cười, “Mọi người ở đây có thể nhìn thấy cảnh tượng ở Dục giới sao? Động phủ của người khác cũng thấy? Người dân ở phàm giới thay quần áo đi ra ngoài cũng thấy? Vợ chồng người ta đêm khuya tình ý nồng nàn cũng…”
Lận Phụ Thanh chưa nói hết câu, mặt Viên Tử Y đã đỏ bừng lên, liên tục xua tay nói: “Ôi chao, Lận Ma Quân! Sao ngài có thể nói vậy, việc xấu xa như thế há có phải hành vi của người quân tử!”
Phương Tri Uyên siết nắm tay, khớp xương vang kẽo kẹt, cười lạnh: “Tức là người không quân tử thật sự có thể nhìn thấy?”
“Phụt, khụ khụ……” Hiên Viên Ý rốt cuộc không nhịn nổi phụt cười thành tiếng, ôm bụng xua tay nói, “Ha ha ha… Tôn Thủ, chúng quỷ hồn bọn ta kỳ thật cũng không phải muốn xem là xem. Phải ngưng thần, hao tổn sức lực hồi lâu mới có thể nhìn lên dương gian một thoáng, cơ bản sẽ không ai lãng phí tinh lực mà xem mấy cảnh tượng… kỳ quái đó.”
“Thông thường, ở các khe hở có thể nhìn thấy dương gian đều sẽ có người thay phiên nhau trông coi, mỗi khi phát hiện có sự kiện trọng đại gì sẽ kêu gọi mọi người, chúng thần hồn nghe tin liền kéo đến xem…”
Lận Phụ Thanh nghe vậy không nhịn được thầm nghĩ: Sự kiện trọng đại thật sự không bao gồm mấy cảnh tượng k*ch th*ch như “Hoàng Dương Tiên Thủ say xỉn ôm Ma Quân mắng sư ca lăng nhăng tùy tiện lập hậu cung” sao?
Niệm tình đương sự đang ở ngay bên cạnh, cần chừa cho y chút thể diện, rốt cuộc hắn cũng không hỏi ra thành lời.
Lại đi vào thêm một đoạn, hai bên đường đã có hình hài những con phố và nhà cửa. Bọn họ biết đây đều là chấp niệm của những hồn phách không thể về nhà, không khỏi cảm khái.
Đột nhiên, từ đối diện, một bóng áo lam vội vàng chạy đến, không còn vẻ điềm tĩnh ưu nhã như xưa: “Đại sư huynh! Nhị sư huynh!”
Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đồng thời biến sắc, ngẩng lên: “Minh Tư…”
Người đang chạy đến trước mặt đúng là Tuân Minh Tư của đời trước. Cầm sư trong trạng thái thần hồn, không còn dáng vẻ mù lòa tàn phế thê thảm như đời trước, thấy hai sư huynh lập tức hốc mắt đỏ hoe.
Y nhìn về phía Lận Phụ Thanh, cố gắng nói: “Từ biệt ở Tuyết Cốt Thành, ta chưa từng dám nghĩ còn có thể gặp lại đại sư huynh. Minh Tư vô năng, ngay cả báo thù cho các sư huynh cũng không làm được…”
Lận Phụ Thanh khẽ thở dài, ôm lấy y: “Nói gì vậy… Giữa chúng ta còn nói mấy lời này?”
Viên Tử Y cùng Hiên Viên Ý thầm liếc nhau, không tiện quấy rầy mấy sư huynh đệ đoàn viên, bèn nói: “Tuân tiên quân, hai người chúng ta vẫn còn chút chuyện phải làm, phiền ngài đưa Tôn Thủ và Lận Ma Quân đến Kim Quế Cung vậy.”
Gương mặt Tuân Minh Tư dịu đi, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn với bọn họ, rồi lại kéo tay hai sư huynh nói nhỏ mấy câu, sau đó tiếp tục dẫn đường. Dần dần, xung quanh đã bắt đầu giống với dáng vẻ của Lục Hoa Châu. Hương quế thơm mười dặm, người qua lại tấp nập.
Hóa ra là nhóm hồn phách này đã nghe tin, tụ tập đến đây muốn nhìn tận mắt Phương Tiên Thủ và Lận Ma Quân, nhưng không dám tùy tiện tiến lên mạo phạm, chỉ dồn ép nhau đứng ở hai bên đường, âm thầm nhìn theo mấy bóng người quen thuộc đang từ xa bước đến.
Không biết là ai mào đầu, nhưng đột nhiên có một tiếng “Cung nghênh Tôn Thủ hồi cung” nghẹn ngào vui sướng cất lên, lập tức các tu sĩ Lục Hoa Châu nối nhau quỳ xuống, có già có trẻ, vái dài không chịu dậy.
Sắc mặt Phương Tri Uyên vẫn lạnh băng, mắt nhìn thẳng, bước chân không hề loạn, cứ thế mà lạnh lùng đi qua nhóm người. Nếu là người không biết gì, nhìn thấy cảnh này ắt hẳn sẽ thầm trách vị Tiên Thủ này quá vô tình, tiếc rằng ở đây đều là những cố nhân đã quen biết nhau cả trăm năm, thừa biết tính nết Hoàng Dương Tiên Thủ, trái lại càng thêm đắc ý gật gù ——
“Ai dà, Hoàng Dương Tiên Thủ thật sự đã về rồi…”
“Tôn Thủ phong thái không đổi, thật may mắn, thật may mắn!”
“Mẹ nó, lâu lắm rồi ta không được Phương Tiên Thủ trừng mắt! Mẹ nó, sao muốn khóc quá…”
Phương Tri Uyên không để ý tới bọn họ, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự kích động và cảm động của mọi người, không khí càng lúc càng sôi nổi hơn.
“Ừm.” Lận Phụ Thanh đột nhiên mím môi cười nhẹ, siết lấy tay Phương Tri Uyên.
“…” Phương Tri Uyên nén giận nghiến răng, quay sang thấp giọng gầm gừ, “Ngươi còn cười, cười cái gì mà cười?”
Lận Phụ Thanh: “Ta á? Ta cười vì tiểu họa tinh rốt cuộc không cần làm Quân Hậu Tuyết Cốt Thành nữa, ta đành làm Tôn phu nhân của Phương Tiên Thủ vậy.”
Vào đến Kim Quế Cung mới xem như yên tĩnh một chút. Hiển nhiên Hoàng Dương Tiên Thủ lập quy củ nhà mình rất nghiêm ngặt, những tu sĩ áo vàng trong cung tuy cũng kích động khó nén, nhưng không dám xôn xao bàn tán như những tán tu bên ngoài, vậy nên chỉ có thể cố gắng bày ra bộ dạng bình tĩnh, chuyên tâm làm tròn bổn phận.
Sau khi Hoàng Dương Tiên Thủ vẫn, Mục Hoằng cũng bị Lận Phụ Thanh kéo theo đồng quy vu tận, vị trí Cung chủ Kim Quế Cung và Tôn Thủ tiên đạo vẫn luôn bỏ trống. Những chuyện này Tuân Minh Tư đã nói với bọn họ trên đường đi.
Phương Tri Uyên vốn cảm thấy, bọn họ lập người khác làm Tiên Thủ, mình được rảnh rỗi tự do, tiếp tục đi theo sư ca là được. Nhưng hôm nay thấy Kim Quế Cung không có chủ nhân, y cũng không ra vẻ khiêm nhường, lập tức ra lệnh sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho sư huynh đệ.
Vốn định gọi vài người tới hỏi kỹ về nới này, nhưng chưa kịp làm gì, y đã thấy Viên Tử Y và Hiên Viên Ý đi rồi lại vội vã quay lại, từ cửa cung tiến vào.
“Ai cha, xem chúng ta này… có một chuyện quan trọng đã quên nói với Tiên Thủ!”
Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên liền đón tiếp bọn họ. Viên Tử Y vỗ ngực thở hổn hển, ổn định lại mới nói: “Là thế này, khi thần hồn chúng ta tiến vào khe hở âm dương này, ở đây ngoài chúng ta ra còn có một hồn phách cực kỳ mạnh mẽ. Khi đó Tuân tiên quân còn chưa tỉnh táo, có lẽ không biết…”
Hai người giật mình nhìn nhau, Phương Tri Uyên trầm giọng hỏi: “Là thế nào, hồn phách kia đã ở đây từ trước khi các người đến?”
“Có vẻ là vậy, hơn nữa người đó… rất kỳ quái. Từng có đại năng thử tiếp xúc với ông ta, ông ta đều không thèm phàn ứng, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.”
“Hiện tại ông ta lập một động phủ ở ngay bên rìa minh giới. Có lẽ… nếu gặp Tôn Thủ và Ma Quân, không chừng ông ta sẽ chịu nói gì đó.”