- Trang chủ
- Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 210
Chương 210
Truyện: Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Sơn hải hỏi ta về được chăng (3)
Khi gặp lại, Ngư Hồng Đường cũng không khóc. Nàng luôn nở nụ cười ngọt ngào như gió xuân, ngây thơ như lúc còn bé, vừa cười… vừa ấn Phương Tri Uyên xuống đất mà đánh.
Phương Tri Uyên tự biết sai, không dám đánh trả, để Ngư Hồng Đường xông vào thức hải của mình đánh đấm loạn xạ. Thật ra nếu còn thân xác thì tốt hơn, cùng lắm chỉ bầm dập vài ngày thôi, còn thần hồn thì khó phòng ngự hơn nhiều. Chẳng bao lâu sau, y đã bị lăn lộn đến đầu váng mắt hoa, sắc mặt trắng bệch, chống tay xuống đất nôn khan, suýt thì ngất luôn.
Lận Phụ Thanh ở một bên cũng không đành lòng nhìn nữa, khuyên can Ngư Hồng Đường hồi lâu cô nàng mới chịu thôi: “Được rồi được rồi, tha cho y đi… Muội xem, A Uyên ca ca cũng đáng thương mà. Người ta đã tự nổ luôn bản thể họa tinh của mình, còn giữ được cái mạng này trở về gặp muội là may mắn lắm rồi.”
“Còn dám bênh y, muội còn chưa tính sổ với ca ca đó.” Ngư Hồng Đường phồng mang trợn mắt, tức giận khoanh tay nhảy lên mép túc chu ngồi, “Hừ… lần này hai người trở lại, xem như bỏ qua. Nếu chết, muội sẽ đuổi tới minh giới mà đánh! Muội sẽ thành một con lệ quỷ, kiếp này kiếp sau, không bao giờ buông tha cho hai người.”
“Được rồi mà… không phải đã trở về rồi sao?” Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ một tay kéo Phương Tri Uyên ôm vào lòng, một tay xoa đầu Ngư Hồng Đường.
Trời đã sáng hẳn, lại có gió nhẹ. Hắn ngửi được mùi hoa cỏ ẩm ướt sau cơn mưa, hít sâu một hơi, vui vẻ thoải mái. Sẽ luôn có những mầm non sinh sôi, phủ lên chiến hỏa ngày trước, máu và những vết thương rồi cũng sẽ thành chuyện đã qua.
Ánh mắt Ngư Hồng Đường nhìn cụm hồn phách nằm bên cạnh Lận Phụ Thanh, không khỏi hỏi: “Cái gì đây?”
“A…” Lận Phụ Thanh lúc này mới nhìn xuống, ngón tay véo véo linh hồn kia, cười nói, “Là sư phụ.”
Ngư Hồng Đường: “?”
Lận Phụ Thanh: “Chúng ta tìm được linh hồn nhỏ bé của sư phụ về rồi.”
Ngư Hồng Đường: “…”
Ngư Hồng Đường thần sắc kỳ quặc, nhìn chằm chằm thứ bị Ma Quân vo tròn bóp dẹp trong tay, hệt như một cục bông.
Hồi lâu sau, nàng không nhịn được nuốt khan một tiếng, ậm ừ nói: “Ca ca, ừm… sư phụ… hiện giờ có ý thức không?”
“Hửm? Không có đâu.”
Lận Phụ Thanh nhanh chóng đáp lại, nhưng sau đó cúi đầu, cẩn thận đánh giá hồn phách đang bị mình x** n*n một lúc.
“…”
Một lúc sau, hắn ngẩng lên, mặt không cảm xúc, khẳng định: “Không có, chắc chắn không có.”
Ngư Hồng Đường trầm mặc. Nàng nhìn Lận Phụ Thanh, lại nhìn cục hồn linh nho nhỏ kia, rốt cuộc miễn cưỡng gật đầu: “Không sao, Thanh Nhi ca ca vui là được.”
……
Thế rồi, bọn họ trở về Tuyết Cốt Thành.
Hai thần hồn có thể một niệm đi ngàn dặm, nhưng Ngư Hồng Đường muốn hóa thành chân long chở hai ca ca bay, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên bèn ngồi trên lưng rồng.
Trong tiếng gió rít gào, Lận Phụ Thanh mỉm cười vỗ lưng Phương Tri Uyên: “Mới rồi đau lắm đúng không? Tiểu Hồng Đường đã mạnh lên rồi. Đỡ hơn chút nào chưa?”
Phương Tri Uyên liếc hắn một cái: “Người nghĩ ngươi thoát được chắc? Ở Bàn Vũ đánh nhau với Tôn chủ thành cái dạng thê thảm như vậy, Dục giới đều nhìn thấy, đợi về đến Tuyết Cốt Thành xem có bị mắng không.”
Lận Phụ Thanh chột dạ mím môi. Hắn bỗng cúi đầu, ỷ hiện tại thân thể là hồn phách, ý đồ chui vào thức hải Phương Tri Uyên.
“Này ngươi làm gì? Cút ra cút ra!”
“Ngôi sao ngoan, ngươi là ngoan nhất, cho ta trốn một lúc…”
Phương Tri Uyên vừa tức vừa buồn cười, một tay túm vạt áo của hắn: “Mơ đẹp đấy, ra đây!”
Lận Phụ Thanh: “Tri Uyên, ngươi cho ta ——”
Phương Tri Uyên đột nhiên buông tay. Lận Phụ Thanh hơi bất ngờ, như có linh cảm mà quay đầu lại. Từ đây đã thấy rõ hình dáng của Tuyết Cốt Thành, Ngư Hồng Đường hạ độ cao, gió thốc qua mặt nước nhấc lên những gợn sóng, lá sen sàn sạt nghiêng về một phía.
Hiện giờ Hồng Liên Uyên đã có những khu dân cư ngoại thành được xây nên, cầu dài vắt ngang mặt nước, thuyền con trôi chậm, đèn sáng lung linh. Khói bếp nhàn nhã bay lên cao, có mấy đứa trẻ tu vi mới vừa Dẫn Khí đang vui đùa ầm ĩ, đạp nước nhảy lên đầu cầu. Một cô bé dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên ——
Cô nhóc hò reo: “Nhìn trên trời kìa, rồng!”
Người lớn ra gọi lũ trẻ về nhà ăn sáng, nghe vậy cũng ngước lên: “Tiểu nữ đế đã về rồi.”
Bỗng nhiên, có người không tin nổi mà dụi mắt, chỉ lên lưng rồng: “Này, đó đó không phải là…”
“—— Quân Thượng!?”
……
Ngày hôm đó, đèn ở Tuyết Cốt Thành rực rỡ hơn bất kỳ lúc nào. Cho đến chạng vạng về tối, trong thành nổi lửa trại, sáng như ban ngày. Chiêng trống khua vang, đàn sáo hòa tấu, tiếng khóc tiếng cười đều vang vọng tận trời. Hương rượu thơm nồng lan tràn khắp mọi phố phường trong thành và dòng nước ngoài thành. Tất cả mọi người trong tòa thành này đều đang mừng rỡ như điên, đón chào quân vương trở về.
Ma Quân chỉ có thể cười khổ, một đường bị vây kín, xô đẩy vào đại điện Ma Cung, nháy mắt nhìn thấy trăm ngàn người quỳ xuống đất, đều là những ma tu của Tuyết Cốt Thành từ xưa.
Trận quyết chiến ở Bàn Vũ giới quả thật quá bi tráng. Lận Phụ Thanh cả người nổi lửa, đánh đến thương tích đầy mình, cảnh tượng quá mức thảm thiết. Mà lúc này, thấy thần hồn của Quân Thượng bình an trở về, không ai kiềm chế nổi nữa, cứ thế mà quỳ rạp gào khóc.
Lận Phụ Thanh đỡ không nổi, khuyên cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể ra vẻ tức giận phất tay áo một cái: “Nếu biết trước sẽ phiền phức thế này, cô gia đã không thèm về.”
Lại bất đắc dĩ nhìn xung quanh: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa… Này, Tả Hữu hộ tòa của các ngươi đâu?”
Lúc này, Sài Nga mới chịu ló ra từ một bên, híp mắt cười nói: “Quân Thượng, lúc này ngài mới nhớ đến thuộc hạ sao?”
Lận Phụ Thanh tức đến bật cười: “Giỏi thật, Sài Tử Bức, phản rồi đúng không. Còn không quản đám thuộc hạ của ngươi đi?”
“Thần vô năng, không quản nổi.” Sài Nga xòe tay cười hì hì, “Lão Lỗ đang bận chuẩn bị tiệc mừng, có lẽ không cứu giá kịp đâu. Tạm thời, Quân Thượng ngài… tự cầu phúc đi.”
Lận Phụ Thanh: “…”
Đến tiệc tối, bầu không khí càng sôi nổi náo nhiệt hơn.
Mặc dù, nói đúng hơn là… đám ma tu kia tự ầm ĩ náo nhiệt. còn Ma Quân chỉ ngồi trên cao nói chuyện phiếm với Tả – Hữu hộ tòa mấy câu, lại làm bộ nhấp mấy ngụm rượu thôi. Nhưng như vậy cũng không hề làm giảm nhiệt bầu không khí của chúng tu sĩ. Ma tu sẵn tính tùy tiện, không thèm kiềm chế, hiện tại giống hệt “quần ma loạn vũ”.
“Quân Thượng về rồi!!” Bọn họ hoan hô, “Quân Thượng đã trở về!!!”
Ăn uống linh đình, chén rượu chạm nhau, ánh đèn chiếu sáng những gương mặt đỏ gay vì men rượu.
Sài Nga ngồi ở một đầu, một tay xách bình rượu, một tay vung lên hô to: “Hôm nay Tuyết Cốt Thành mở tiệc đón gió tẩy trần cho Quân Thượng và Phương Tiên Thủ, thoái mái ăn uống đi!”
Lỗ Khuê Phu x** n*n bàn tay Ma Quân, nhíu mày thấp giọng nói: “Quân Thượng, trạng thái thần hồn này cũng không phải cách lâu dài…”
Lận Phụ Thanh cười nói: “Đúng vậy, ngươi xem, hiện giờ ta cũng chẳng cách nào cùng ngươi ăn uống.”
Lỗ Khuê Phu sắc mặt trầm xuống: “Quân Thượng, đây không phải chuyện đùa.”
Lận Phụ Thanh đành giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, Lôi Khung, ngươi đừng càm ràm nữa, ta mau chóng tìm cách là được… Đợi thân thể khôi phục, cô gia lại ủ rượu cho các ngươi.”
Xa hơn một chút, Phương Tri Uyên ngồi đón gió dưới ánh đèn nhàn nhạt. Y một thân đen nhánh, như muốn hòa luôn vào bóng đêm. Chỉ có cổ tay y là có ánh sáng vàng quấn quanh, tiểu kim long Ngao Chiêu đã từ Đông Lưu Hải chạy đến, ngoan ngoãn cuộn mình quanh tay chủ nhân.
—— Thế nhưng, họa tinh có bày ra khí thế lạnh băng, “người sống chớ gần” đến thế nào đi nữa, cũng không ngăn được mấy tu sĩ cuồng hoan say khướt mò đến gần.
“Ối chà, Quân Hậu… á bậy, Phương Tiên Thủ, sao ngài lại ngồi đây, mau mau mau vào trong! Ta kính ngài một chén.”
Ngao Chiêu phấn khích: “Đúng vậy, chủ nhân, sao ngài không đi uống rượu!?”
Phương Tri Uyên cười lạnh: “… Ngươi muốn nhìn ta say rượu mất mặt chứ gì. Rồng đần, quên mất ta đang là thần hồn, không thể uống rượu sao?”
Ngao Chiêu sửng sốt, nhưng nhanh chóng vẫy đuôi vui vẻ nói: “A… Thế cũng không sao, tiểu long uống thay chủ nhân!”
Vẫn là giọng điệu trong trẻo ngây ngô như thế, không nhìn ra được đã là tân Long Vương gánh vác vận mệnh hải tộc trên vai.
Rất nhanh, không thể cưỡng lại được, Phương Tiên Thủ đã bị một đám người “kính” đến trước mặt Ma Quân.
Ma Quân cũng không kiêng kỵ gì, thản nhiên dang tay cười nói: “Sao vậy? Không có chỗ cho Phương Tiên Thủ của ta à? Không được không được, hay là… ngươi đến đây ngồi, để cô gia ngồi vào lòng ngươi đi.”
Tức khắc bên dưới một trận reo hò, còn có vài người to gan huýt sáo, vẫn phải chờ Lỗ Hữu hộ tòa uy nghiêm trừng mắt nhìn một phen, bọn họ mới chịu tém lại.
Phương Tri Uyên bước lên, trước mặt bao nhiêu người thế này, ai ngồi vào lòng ai đương nhiên chỉ là vui đùa, y ngồi xuống bên cạnh Ma Quân. Sau đó, y nghiêng người sang, kề tai nói nhỏ với Lận Phụ Thanh: “Kỳ thật… sau này gọi Quân Hậu, cũng được.”
“Nhưng mà… chỉ được lập hậu, không được nạp phi.”
Lận Phụ Thanh bị lời này chọc cười, nâng tay chọc lên giữa mày y: “Ngươi đúng là họa thủy.”
Nói xong còn tự lẩm bẩm, mắt sáng lên: “Ừm… họa thủy, họa tinh? Hợp lý quá rồi.”
Sài Nga lại chuyển sang nói chuyện với Ngư Hồng Đường: “Tiểu nữ đế, vị trí này của Tuyết Cốt Thành, ngài xem, có phải nên… trả về cho nguyên chủ rồi không?”
“Ta thèm ngồi đó chắc.” Ngư Hồng Đường ôm bình rượu, thẳng thừng rót một ngụm xuống bụng, khinh khỉnh nhìn Sài Nga một cái, “Ngự tòa của Ma Quân vừa cứng vừa lạnh, có gì hay ho mà ngồi? Ta ngồi trên đùi Thanh Nhi ca ca lại chẳng thoải mái hơn!”
Rất nhanh, Tống Hữu Độ cũng đã chạy đến. Vẫn là gương mặt cứng nhắc chẳng có bao nhiêu cảm xúc ấy, nhưng khóe mắt đã hơi đỏ lên. Hắn đứng trước mặt Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên, nói: “Sư huynh, ta nói rồi, ta sẽ lái túc chu đến đón hai người về nhà.”
Hắn nói được làm được rồi.
Tống Hữu Độ cũng đưa các đệ tử ngoại môn Hư Vân đến. Lấy Thẩm Tiểu Giang làm đầu, mọi người đều vây lên. Lận Phụ Thanh không thể đối phó với nhiều con nít như vậy, đành lấy hồn phách Doãn Thường Tân ra cho bọn nhỏ chuyền nhau chơi, trong lòng thầm tạ lỗi với sư phụ.
Đến gần canh hai, nghe một tiếng “Đại sư huynh”, một tiếng “Quân Thượng”, cùng một tiếng “Ma Quân”, chính là Tuân Minh Tư và Kim Đồng Ngọc Nữ của Sâm La Thạch Điện chạy đến. Gần như cùng một lúc, cha con Diệp Phù và Diệp Hoa Quả từ Kiếm Cốc ngự kiếm đến đây. Diệp Hoa Quả không nhịn nổi, nhào vào lòng Lận Phụ Thanh khóc thảm thiết.
“Đừng khóc, đừng khóc… Còn chưa kịp cảm ơn.” Lận Phụ Thanh xoa đầu cô nàng, ngước mắt nhìn mọi người, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn mọi người đã chỉ đường cho chúng ta về nhà.”
Dù sao đi nữa, có thể đoàn tụ là tốt nhất.
Mới nói được mấy câu, lại thấy có một bóng người khác lướt qua mấy ngọn đèn tiến lại. Khác với những đệ tử Hư Vân hay tu sĩ Tuyết Cốt Thành, thấy Ma Quân Tiên Thủ là mừng rỡ chạy đến, người này lại có chút chần chừ, nhích đến từng bước.
“… Chủ nhân.”
Là Cố Báo Ân cúi đầu đứng phía dưới. Lang yêu bán huyết dừng một chút mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc gọi thêm một tiếng, “Chủ nhân, đã về rồi.”
“Tiểu lang?” Lận Phụ Thanh thật sự ngạc nhiên, mắt phượng trợn tròn, vội đứng dậy bước tới hỏi, “Sao ngươi lại ở đây? Công tử của ngươi đâu?”
Cố Báo Ân rầu rĩ nói: “Công tử, không cần ta.”
Lận Phụ Thanh cứng họng, liếc nhìn Phương Tri Uyên một cái: “Sao vậy? Đã qua lâu như thế rồi, tính ra ta và Tri Uyên đã rời Dục giới cả năm rồi còn gì? Chuyện đó… ngươi chưa giải thích rõ ràng với Cố Quỷ Lang sao?”
“Nói rồi.” Cố Báo Ân âm giọng bằng phẳng như cũ, Lận Phụ Thanh không hiểu sao lại nghe ra mấy phần tủi thân, “Ta để lại thư.”
“Nhưng công tử, dường như rất tức giận.”