- Trang chủ
- Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
Truyện: Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Tiếc thay tiên linh nhuốm bụi trần (1)
Đó là một câu chuyện từ rất lâu rồi.
Trí nhớ của ta không tốt lắm, mà ta cũng không phải là người giỏi kể chuyện. Nếu luận từ khởi nguyên của hết thảy nhân quả, vậy phải nói đến năm 6.803.557 theo lịch Bàn Vũ, ta mất cả cha lẫn mẹ.
Cha mẹ ta hy sinh trong Chiến Dịch Âm Nạn. Đến giờ, ta đã quên hết hình hài lẫn thanh âm của họ rồi, chỉ nhớ năm đó ta mới bảy tuổi, ngây thơ không hiểu sự đời. Ở chốn tiên giới Bàn Vũ tàn khốc, mạnh được yếu thua này, ta chỉ có hai con đường, hoặc là bị bắt luyện thành lô đỉnh, hoặc làm nô lệ hầu kiếm.
Sư tôn đã sửa mệnh cho ta.
Sư tôn tên Lận Dư, đạo hiệu Bất Nhân. Sư tôn thấy ta có thiên phú và căn cốt ưu việt, cưu mang ta, giữ ta bên người mà nuôi dạy, nhận ta làm đồ đệ duy nhất của người. Tiên giới Bàn Vũ không hề chú trọng danh tính, chủ yếu gọi nhau bằng đạo hiệu, rất nhiều người cả đời chẳng có nổi một cái tên riêng. Sư tôn từng gieo quẻ cho ta, tính ra số mệnh ta lênh đênh trắc trở, vậy nên đặt cho ta cái tên Tân Đồng Tử, Tân trong khổ tân
[1]
.
Ta theo hầu bên sư tôn, tận mắt nhìn thấy người đàn ông này anh tuấn, mạnh mẽ, học thức uyên thâm đến nhường nào, dường như tụ hội vạn ánh hào quang lên người mình.
Sư tôn dạy ta pháp môn tu hành, dạy ta thiên văn địa lý, lúc rảnh rỗi kể cho ta nghe những câu chuyện sử thi hào hùng về tổ tiên Bàn Vũ. Chỉ có lúc này, đôi mắt thường lạnh băng của sư tôn mới có ánh sáng, ánh sáng của lửa ấm.
Sư tôn yêu Bàn Vũ.
Nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, Bàn Vũ khi đó đã đi đến hồi kết. Cơ hồ toàn bộ tiên nhân đều sống mòn chờ chết, thế đạo hỗn loạn thối nát, d*c v*ng bành trướng, những việc kinh tởm nhất cũng dần trở nên bình thường trong sự thờ ơ và chai sạn của con người.
Bây giờ ngẫm lại, sự tàn nhẫn đến điên cuồng mà người Bàn Vũ dành cho lô đỉnh ở Dục giới có lẽ đã hình thành từ thời kỳ tăm tối này. Còn lão Tôn Chủ tân nhiệm kia, từ đầu đến cuối chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Ta rất ghét lão, sư tôn cũng vậy.
Vậy nên sư tôn bế quan ngàn năm, tạo ra Dục giới, tạo ra những sinh linh trong Dục giới. Người muốn mang đến hy vọng cho nơi tối tăm này.
Sau khi có hy vọng, Bàn Vũ đã nhanh chóng thay da đổi thịt.
Tiên giới vốn như một dòng nước chết, nay lại trỗi lên những cơn sóng nhiệt thành. Bọn họ cung phụng sư tôn thành thần, các môn phái bắt đầu nghiên cứu pháp môn để sử dụng lô đỉnh hiệu quả nhất. Để rồi, không còn ai dốc lòng tu hành ngộ đạo, ngày ngày đều có một đống tiên nhân đến bái phỏng sư tôn, chỉ mong được xem tiến trình của Dục giới. Có khi ta trốn trong phòng nhỏ, nghe bọn họ hưng phấn bàn luận nên đùa giỡn với lô đỉnh Dục giới như thế nào.
Nếu nói đến lô đỉnh, thì loại để song tu vẫn là tốt nhất;
Phải dùng xích vàng treo mỹ nhân lên, nhìn lô đỉnh giãy giụa khóc lóc rồi chết mới thú vị;
Nếu xấu thì bịt mặt lại, dùng nhanh vứt nhanh; đẹp thì cẩn thận giữ gìn một chút, đổi với nhau mà dùng…
Cùng với đó là những tiếng cười lạnh lẽo điên dại, có kẻ thậm chí còn ch** n**c dãi, hệt như dã thú. Chỉ có động tác lau đi là toát lên vẻ ưu nhã.
Ta nghe mà rợn tóc gáy, toàn thân cứng đờ.
Hy vọng chẳng hề mang đến ánh sáng, trái lại khiến bóng tối càng sâu thêm.
Có khi cùng sư tôn đi tuần tra Dục giới, mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ những sinh linh của nơi này giữ lòng thanh tịnh, tìm tòi chân lý, ta nhất thời cảm thấy chính mình đang sống trong luyện ngục, còn thế giới nhỏ bé này mới là chốn đào nguyên.
Có lẽ sư tôn cũng cảm thấy như vậy, bởi vì người bắt đầu hối hận.
Người chưa bao giờ nói ra, nhưng ta nhận ra được từ sắc mặt u ám, từ tiếng thở dài cô độc, từ ánh mắt hận sắt không thành thép của người. Rốt cuộc, có một ngày, sư tôn đan hai tay vào mái tóc dài để xõa, gục đầu lẩm bẩm: “Đây không phải là Bàn Vũ mà ta muốn bảo vệ… Không phải, không phải…”
Kiến tạo nên Dục giới khiến sư tôn kiệt quệ sinh lực, sự suy đồi của người Bàn Vũ rút cạn tâm huyết của người. Sư tôn trước khi lâm chung trợn to hai mắt, nắm chặt tay ta, gọi Tân Đồng Tử, nói muốn ta thay người phá hủy lồng giam Dục giới.
“Chân tiên Bàn Vũ…” Sắc mặt sư tôn trắng bệch, hốc hác, vẫn phảng phất những đường nét anh tuấn thuở xưa, “Thà chết… tử tuyệt… chứ không thể sa đọa đến mức này…!”
Sư tôn qua đời năm ta sáu ngàn tuổi, xét theo tuổi Bàn Vũ không thể xem là lớn. Nếu gạt bỏ những năm tháng bế quan vô tri vô giác, tính theo tuổi người thường, ta ước chừng trên dưới hai mươi.
Ta đồng ý với di nguyện của sư tôn, nhưng vẫn quá ngây thơ, chưa biết gì. Sư tôn tính tình lạnh lẽo, chưa từng dạy ta thứ gì ngoài tri thức và tu hành.
Có lẽ cũng không thể trách người lạnh nhạt. Thời đại này, cảm xúc vui buồn của tiên nhân Bàn Vũ đã rất nhạt nhẽo. So với những gương mặt tham lam dữ tợn, sư tôn kiệm lời lạnh lẽo như vậy, trái lại khiến ta rất an tâm.
Sư tôn không còn, ta đã suy tính rất nhiều, nhưng Dục giới chỉ là một thế giới cấp thấp được người tạo ra, ta thật sự không tìm được cơ hội nào cho nó chống lại Bàn Vũ giới. Ta cũng từng nghĩ đến việc tự mình tiến vào Dục giới, nhưng mỗi thế giới đều có quy tắc riêng của mình. Nếu một thần hồn Bàn Vũ chính miệng tiết lộ bí mật của Dục giới, lôi kiếp sẽ được kích phát, đồng thời Bàn Vũ giới cũng sẽ phát hiện ra.
Cuối cùng, sau những ngày vô kế khả thi, ta nghĩ ra được một biện pháp, mà cũng không hẳn là biện pháp.
Không có cơ hội, tự ta sẽ tạo ra cơ hội.
Ta bắt chước sư tôn tạo người.
=========
“Tôn Chủ, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Thanh âm hoảng loạn phát ra từ sâu trong phòng hành hình âm u, kèm theo tiếng xiềng xích kêu loảng xoảng.
“Làm sao?” Tôn Chủ một thân áo trắng sạch sẽ, ngồi một bên ăn trái cây, “Chỉ là một chút thuật nhiếp hồn, chẳng lẽ còn có thể chết người?”
“Hắn… Hắn kháng cự dữ dội, thần trí sắp sụp đổ rồi.”
Người Bàn Vũ phụ trách dụng hình nhìn về phía sau lưng. Thuật nhiếp hồn đã dừng lại, nhưng người trên hình giá vẫn run rẩy, không ngừng nôn khan, ho sặc sụa.
Doãn Thường Tân tóc dài ướt đẫm, cả người cong xuống, trong mũi và miệng toàn là máu, ngước đôi mắt không có tiêu cự của mình lên, miệng đứt quãng lẩm bẩm gì đó.
Người thi hình rốt cuộc không đành lòng, nuốt nước bọt một cái, nói: “Dù sao cũng là đệ tử duy nhất của Bất Nhân đạo tôn, Tôn chủ, ngài xem có nên… lưu tình một chút không?”
Tôn chủ vẫy vẫy tay: “Một phản đồ thôi, tiếp tục.”
=========
Ta muốn tạo ra một đứa trẻ, đưa nó vào Dục giới.
Đứa nhỏ này có trí tuệ vô hạn, tư chất tu hành nghịch thiên. Nó sẽ được ta nuôi dưỡng thật cẩn thận, mài thành thanh kiếm sắc bén phá tan lồng giam. Nó sẽ thay ta và sư tôn Bất Nhân hoàn thành đại nghiệp này.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy khi đó ta ngây thơ ngu ngốc đến nhường nào, đã vậy còn mang theo sự kiêu ngạo và ngông cuồng của người Bàn Vũ.
Khi bé ta nhìn thấy sư tôn sáng thế, liền cảm thấy chỉ một người là đủ để xoay chuyển càn khôn.
Khi bé ta nhìn thấy sư tôn tạo người, liền cảm thấy sinh ra một sinh mệnh cũng chẳng cần cân nhắc bao nhiêu.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy “cứu rỗi” ở Bàn Vũ giới, cũng không biết hai chữ này có ý nghĩa thế nào.
Đáng tiếc, ta không bằng sư tôn, thử bao nhiêu lần cũng không thể tạo ra con người từ hư vô. Cuối cùng, ta bẻ một đoạn tiên cốt của chính mình, rạch tim lấy ba giọt máu. Thêm vào đó tám mươi mốt viên yêu đan của yêu thú cảnh giới Phi Tiên, một trăm lẻ tám loại tinh phách vạn năm từ yêu thảo, vô số quặng thần ngọc tiên, một vốc chân thủy cực hàn, một đốm chân hỏa cực nóng, bế quan trên đỉnh núi tuyết cao nhất Bàn Vũ giới, tạo ra đứa nhỏ này.
Ngày đó tuyết mịn bay khắp trời, ta tận mắt thấy phía xa xa là mặt trời lặn, mặt trăng lên, ở gần mình là cốt nhục vừa hình thành. Toàn bộ tinh hoa trong trời đất ngưng tụ thành hình hài đứa trẻ sơ sinh, nhưng đến thời khắc cuối cùng, vẫn còn thiếu một hơi thở của sự sống.
Ta đưa mắt nhìn xung quanh, thấy một đóa sen trắng tinh khiết nở rộ nơi góc hồ đóng băng bên dưới vách đá, kiêu hãnh đón gió tuyết. Ta giơ tay hái xuống, đưa đóa hoa vào trong lồng ngực đứa trẻ, định hình ba hồn bảy phách cho nó.
Ta lấy họ của sư tôn cho đứa trẻ, lại gửi gắm di nguyện của sư tôn cùng mong mỏi của ta vào nó, đặt cho nó một cái tên. Nó sẽ trở thành tia hy vọng của Dục giới, trở thành tiên cứu thế của mọi sinh linh nơi Dục giới. Nó mang sức mạnh có thể gánh vác cả bầu trời, ta đặt tên cho nó là — Phụ Thanh.
Đứa bé đó tên Lận Phụ Thanh.
……
Ta đã không nhớ rõ mình bắt đầu cảm thấy hối hận từ lúc nào.
Có lẽ là vào chính thời khắc Thanh Nhi chào đời.
Đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu, cuộn tròn trong lòng ta, cơ thể rất ấm áp. Ta ngẫm nghĩ một chút, lấy ngón tay chọc vào má nó, trong lòng lo lắng sợ mình bất cẩn chọc thủng da thịt mềm mại của nó.
“A…” Nó yếu ớt khẽ rên một tiếng, mở mắt ra, quơ quào gạt ngón tay ta. Năm ngón tay nó bấu lấy ngón tay ta. Đôi mắt có màu vàng, sạch sẽ, không chút tạp chất.
Chính lúc đó, trong lòng ta thoáng dao động. Nhưng vết nứt nhỏ nhoi đó nhanh chóng được lấp kín. Ta nhớ đến sư tôn lúc sinh thời, trong đầu phác họa ra viễn cảnh tương lai với đứa trẻ này.
Ta đã tưởng tượng ra cảnh nó sẽ cúi đầu, điềm tĩnh gọi ta là sư tôn; tưởng tượng cảnh nó vung kiếm chỉ trời, không gì cản được; tưởng tượng nó sẽ trở thành một bức tượng thần chói lọi rực rỡ. Ta nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng, đồng thời dùng thuật pháp sửa lại màu mắt nó, đưa nó vào Dục giới
Tiên nhân Bàn Vũ giám sát Dục giới rất chặt chẽ, giữa chừng ta gặp chút cản trở, đành phải để tạm đứa trẻ ở phàm giới, lại tìm cơ hội tự mình vào Dục giới. Bấy giờ đã rất gần với thời điểm người Bàn Vũ giáng thế. Ta vào Dục giới, tìm được hòn đảo nhỏ có Mộc Hồn, chặt đứt mộc tâm, g**t ch*t Mộc Hồn. Sau đó, ta biến mình thành bộ dạng một đạo nhân, đến phàm giới tìm đứa trẻ kia. Chỉ trì hoãn một chút, thế mà đã tám năm trôi qua.
Tám năm sau, ta tìm thấy nó trong một hồi biển lửa cùng chém giết. Thiếu niên nhỏ tuổi, cả người toàn là bùn đất, cắn chặt răng nằm bên dưới thi thể một tên thổ phỉ người phàm, máu và nước mắt dính lem nhem trên mặt nó. Dáng vẻ chật vật bẩn thỉu của “bức tượng thần”, hay là “tiên cứu thế” này thật sự khác xa tưởng tượng của ta. Rõ ràng không ai đả thương ta, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy đau đớn trong lòng.
Ta mạo hiểm bóp méo một chút quy tắc thời không của Dục giới, khiến cho nhóm người phàm vừa chết này sống lại, rồi mang đứa trẻ theo mình. Ta đổi tên cho nó, gọi nó là Thanh Nhi, nghiêm túc yêu cầu nó trở thành tiên cứu thế. Thanh Nhi đồng ý.
Ta cảm thấy Thanh Nhi thật ngoan, nhưng rất nhanh chóng phát giác ra, Thanh Nhi cũng chẳng ngoan như ta nghĩ.
Có lẽ là nhiễm bụi trần suốt tám năm, lời nói hành động của đứa nhỏ này đôi khi quá vô tư, khiến ta cực kỳ đau đầu. Ta dẫn nó đến Thái Thanh Đảo ở tiên giới, đoạn đường đi qua rừng hoang núi vắng, ta mặt mày hờ hững dạy nó: “Gọi ta là sư tôn.”
Đứa nhỏ lại gọi: “Sư phụ.”
“…” Ta nhíu mày, trầm mặc.
Đứa nhỏ liền nhìn ta, chớp chớp mắt nói: “Gọi sư tôn nghe kỳ lắm ạ, không thân thiết.”
Nó nói rồi ngồi phịch xuống tảng đá lớn ven đường, vỗ vỗ ngay bên cạnh: “Đi mệt rồi, con nghỉ một chút. Sư phụ cũng ngồi đi.”
Ta bị nó kéo ngồi xuống, mông ịn lên tảng đá được ánh mặt trời hong đến nóng ran, tư thế rất gượng gạo. Ta dùng một biểu cảm kỳ quặc mà nhìn nó.
Thanh Nhi làm như không biết, lấy túi nước bên hông ra, ngửa cổ tu ừng ực, đôi chân nhỏ đong đưa qua lại.
—— Cứ như thế, toàn bộ tưởng tượng tươi đẹp vẽ nên trong đầu ta, sau một ngày gặp đứa nhỏ này đã bị đập cho nát bấy.
Sau đó ta nhận ra, đứa nhỏ này tựa hồ sinh ra đã mang phong thái tự do phóng khoáng. Nó như muốn kéo tất cả mọi thứ cao cao tại thượng xuống chơi đùa —— bất luận là người, hay là những quy tắc cứng nhắc cũ kỹ.
Chơi mà không vừa ý, nó sẽ đánh cho vỡ tan tành.
[1]
Khổ tân (辛苦) nghĩa là là cay đắng. Tân Đồng Tử tức là đứa trẻ số khổ.