- Trang chủ
- Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 138
Chương 138
Truyện: Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Những năm oán hận nhuốm vô minh (3)
Theo hướng phượng hoàng bay đi, lửa trên Lâm Hải vẫn cháy hừng hực. Thần hỏa niết bàn chạm vào nước biển không những không tắt, ngược lại đun cho nước biển sôi sùng sục, vô số cá tôm chết nổi lên mặt nước.
Oành ——
Linh lực trong tay áo thiên ngoại thần tuông ra như ngàn vạn sao chổi, tinh quang xuyên qua biển lửa, dẫn dắt nó điên cuồng đập vào vách kết giới của Lão Thần Mộc.
Cuộc chiến trên Thái Thanh Đảo đã đi đến hồi kết, bầu trời tối sầm, mưa như trút nước; trên mặt đất lại là liệt hỏa sáng rực. Mùi cháy khét k*ch th*ch thần kinh mọi người, kết giới nứt ra khắp nơi, lá chắn cuối cùng đã lung lay chực đổ.
Diệp Phù lần nữa nắm chặt kiếm. Ông không biết tại sao Doãn Thường Tân ra sức tử thủ gốc cây kia, nhưng ông có thể nhìn ra đám thiên ngoại thần đến đây là vì nó. Nếu chúng thực hiện được ý đồ của mình, ắt hẳn sẽ phát sinh chuyện kinh khủng gì đó vô pháp vãn hồi. Vậy nên Kiếm Thần một lần nữa siết chặt kiếm của mình.
Nhưng ngay sau đó, ông lại không nhịn được mà ho ra máu.
Diệp Hoa Quả đỏ mắt, sợ hãi đỡ cánh tay Diệp Phù, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng đi…”
Diệp Phù nhìn nàng một cái, dùng bàn tay dính đầy máu tươi của mình gỡ tay nàng ra bằng một lực rất kiên định. Giọng nói ông suy yếu, nhưng lại mang theo một sắc thái dịu dàng: “Không phải sợ.”
Diệp Phù nâng Long Hồng kiếm, cơ thể ông đã gần như kiệt quệ, nhưng kiếm vẫn trầm ổn như thường, mũi kiếm giơ lên không chút run rẩy. Nhưng ngay lập tức, Kiếm Thần nhíu mày, trường kiếm trong tay lại rũ xuống.
Ông nhìn thấy ánh sáng dưới mặt nước.
Có ánh sáng hiện lên trong biển lửa!
Có thứ nước gì có thể đối kháng với thần hỏa niết bàn?
Có sinh linh nào có thể chống lại thần thú viễn cổ phượng hoàng?
Lâm Hải đột nhiên sóng dậy trùng khơi, phả ra một cảm giác mát lạnh vây quanh hòn đảo nhỏ, rất nhanh chuyển thành băng hàn, dần dần áp xuống không khí nóng bức chết người mà thần hỏa toát ra. Sóng biển thăm thẳm cuộn lên, trong đợt sóng truyền đến một tiếng gầm uy nghiêm hồn hậu, tựa như có ai đó gõ vang chuông lớn trên ngọn núi.
—— Rồng!
Phượng hoàng tượng trưng cho lửa, rồng tượng trưng cho nước. Từ trong Lâm Hải truyền đến chính là tiếng rồng ngâm.
Trên trời cao, nhóm thiên ngoại thần hợp lực vây công Doãn Thường Tân nhíu chặt mày. Có sơ hở, phất trần trắng tuyết quét một vòng cung, cả bốn người đồng thời bị đánh bay ra ngoài!
Bên dưới, sóng ngầm từ lòng biển xông thẳng lên trời cao, tầng mây dày đặc dần bị tách ra, ánh mặt trời chiếu xuống, hình thành mỹ cảnh sáng tối giao nhau.
“Uồm…”
Đi cùng một tiếng rồng ngâm chấn động nhân tâm, từ lòng biển dâng lên một ngọn “núi nước”, nước dâng càng lúc càng cao, cho đến khi đỉnh núi bị một đôi sừng vàng phá thủng ——
Kim long khổng lồ với ánh mắt giận dữ cùng nanh vuốt hung tợn hiện thân. Ánh lửa cọ qua đôi sừng tráng lệ, ngũ trảo kim long sắc bén rẽ nước mà tới, lớp vảy trên lưng lóe lên ánh kim quang chói mắt.
Long Vương Ngao Dận mang đến dòng nước băng giá ở nơi sâu nhất Đông Lưu Hải. Dòng nước trong vắt đó không chút e dè va chạm với lửa niết bàn, tuy không thể dập tắt, nhưng có thể bảo vệ xung quanh kết giới và Lão Thần Mộc bí ẩn bên trong.
Ánh mắt Diệp Phù đặt phía sau kim long, đồng tử thoáng rung động, thấp giọng nói: “Yêu tộc?”
Sau lưng kim long là bóng đen san sát, dần dần hiện ra từ đợt sóng. Đó là binh tôm vung râu, tướng cá vẫy đuôi, cua khai càng, rùa kêu vang, mỗi con đều có hình thể khổng lồ, lân giáp như thiết, khí thế hùng dũng, hiển nhiên là nhóm đại năng của yêu tộc dưới biển.
“Đông Lưu Hải, Long Vương Ngao Dận, phụng mệnh Đồ Thần Đế Quân…” Kim long từ tốn mở miệng, hai mắt sáng quắt, “Lãnh suất tám mươi tám đại yêu từ hải tộc đến hộ Thái Thanh Đảo.”
Ứng với một câu này của Long Vương, nhóm hải yêu trên biển đều đồng thời phát ra tiếng rít gào vang vọng trời đất.
Phía chân trời, Doãn Thường Tân nâng tay áo lau đi vết máu bên khóe môi. Vẻ mặt ông lúc nào cũng hờ hững, vậy mà khoảnh khắc này lại nhíu mày, trông rất ư là ghét bỏ, cúi đầu nhìn Long Vương Ngao Dận, hỏi: “… Đồ cái gì? Ai?”
Trong mắt kim long hiện lên một tia cảm xúc vi diệu hệt như con người. Ngao Dận hắng giọng, thận trọng thăm dò: “Cá… của mấy người.”
“À.” Doãn Thường Tân đã hiểu. Ông hoàn toàn thản nhiên, tựa hồ không hề kinh ngạc, trái lại là Ngao Dận bất ngờ.
Mà chuyện khiến Long Vương bất ngờ hơn nữa là, vị Hư Vân đạo nhân kia rất nhanh chóng thích nghi với cục diện biến hóa này. Diệp Phù còn chưa hết thất thần, Doãn Thường Tân đã bắt đầu lưu loát chỉ đạo Long Vương: “Ngăn mấy tên này lại, không thể để lửa niết bàn lan đến cổ thụ kia.”
Kỳ thật cũng không cần ông nhiều lời, yêu tướng mà Long Vương đưa tới hơn phân nửa là lực lượng tinh nhuệ của Đông Lưu Hải và các hải vực xung quanh, hiện tại đã bắt đầu giao chiến với thiên ngoại thần.
Hàn băng và dòng nước giao nhau, linh lực va chạm không ngừng, còn có những yêu tu cũng sống lại từ đời trước oán hận hô lớn: “Hay cho một đám thiên ngoại thần tàn ác! Đời trước các ngươi hủy hải vực của ta, giết vô số đồng bào ta… Thù này hôm nay trả hết tại đây!”
Lúc này, tình thế đã xoay chuyển. Vốn dĩ là thiên ngoại thần người đông thế mạnh, bây giờ bị đại yêu hải tộc bao vây, lại thành thế đơn lực mỏng. Nếu chỉ luận tu vi cá nhân, thiên ngoại thần tất nhiên là hơn xa, nhưng lực lượng chênh lệch như vậy, kiến cũng có thể cắn chết voi. Yêu tu lại trời sinh hung hãn liều mạng, rất nhanh đã áp chế thiên ngoại thần.
Gã đầu tiên bị g**t ch*t, thân xác từ giữa không trung rơi xuống biển lửa, bị thần hỏa đốt rụi; sau đó là gã thứ hai, thứ ba…
Túc chu lúc này đã đi một quãng xa xa, nhóm người phàm ngơ ngác theo dõi trận chiến. Đạo nhân cùng Kiếm Thần cách phi thăng nửa bước, những kẻ quái quỷ mắt vàng từ trên trời rơi xuống, yêu vương kim long thống trị hải tộc… Đối với người bình thường, đây đều là những cá nhân rất xa xôi, vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
“… Thật lợi hại.” Diệp Hoa Quả thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đột nhiên, một bên vai nàng trầm xuống. Diệp Phù rũ mắt cúi đầu, thoát lực dựa sang. Diệp Hoa Quả nhấc mắt liền thấy sắc mặt ông nhợt nhạt hệt như người chết, sợ đến nín thở: “Ngài ——”
“Ngươi cũng có thể.” Diệp Phù chợt khàn giọng nói một câu, trầm mặc một chút, sau đó lại khe khẽ thở dài một tiếng: “… Chỉ cần ngươi không sợ hãi.”
Trên Lâm Hải, kim long hóa thành hình người. Ngao Dận sảng khoái cười ha hả, Long Vương oai hùng đứng giữa nhóm yêu tu, chân trần đạp trên sóng nước. Chúng yêu đồng loạt cung kính cúi đầu. Ngao Dận vung tay, từ trên cao chém xuống: “Giết.”
Lâm Hải và Thái Thanh Đảo nháy mắt nhiễm đỏ huyết sắc.
Không biết mưa đã tạnh từ khi nào. Trên không trung chỉ còn sót lại duy nhất một gã thiên ngoại thần giằng co với Doãn Thường Tân, cũng là cái gã cầm đầu. Rõ ràng lúc này đã thất thế, đồng bọn lần lượt ngã xuống, nhưng gã này cũng không hoảng loạn bao nhiêu, chủ yếu là âm thầm tức giận.
Mà thái độ thầm giận kia của bị áp xuống rất nhanh. Gã ước lượng trường kiếm trong tay, đồng tử vàng hiện lên một ít bố thí thương hại cùng rất nhiều khinh thường. Gã nói với Doãn Thường Tân: “Tân Đồng Tử, ngươi đã bao giờ thấy gà vịt heo bò được nuôi dự trữ trong nhà, bởi vì không cam lòng bị giết mà đi diệt trừ chủ nhân của mình chưa?”
Doãn Thường Tân không đáp. Đồng tử của ông cũng tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt.
Thiên ngoại thần mỉm cười, khóe mắt hiện lên vài đường hoa văn: “Ta nói rồi, số mệnh Dục giới đã định sẵn. Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh áp bức kẻ yếu, cái gọi là thiên đạo vốn là như thế.”
Gió lạnh thổi qua khoảng không giữa hai người, quỷ thần bạch y cùng đạo nhân áo bào xám nhìn nhau. Tròng mắt vàng giống nhau, đồng nghĩa cả hai đều không phải người của thế giới này.
“Tân Đồng Tử, trở về đi.” Thiên ngoại thần dang hai tay, ngữ điệu rất ôn hòa: “Ngươi là đệ tử mà Bất Nhân đạo nhân yêu quý nhất, hiện giờ nếu biết quay đầu, Tôn chủ sẽ không làm khó ngươi.”
Doãn Thường Tân đáp lại bằng cách xoay cổ tay, phất trần Phi Quang lần nữa đánh tới.
Thiên ngoại thần nâng kiếm lên đỡ, cười nhạo một tiếng: “Còn chưa chịu tỉnh ngộ? Đã vậy, ta sẽ cho ngươi nhìn rõ ràng.”
Dường như muốn chứng thực lời nói này, thiên ngoại thần còn chưa nói hết câu, từ bên dưới chợt truyền đến một tiếng rống phẫn nộ và đau đớn. Mọi người nhất loạt nhìn lại, không tin nổi mà hít sâu một hơi ——
Ngao Dận không biết từ khi nào đã bị bức trở lại chân thân. Ngũ trảo kim long đang bị những bóng đen quấn lấy, chính là vô số xúc tu từ biển sâu vung lên, siết chặt lấy cổ Long Vương.
Đó là một con mực yêu răng độc lớn chừng một ngọn núi nhỏ, năng lực lẫn huyết thống nhất phẩm, tương truyền là sinh linh hắc ám bơi lội trong biển băng thượng cổ. Mới rồi nó còn cùng những yêu thú khác cúi đầu xưng thần với Long Vương, không ai lường được lúc này đột nhiên trở giáo theo giặc.
Lại thấy sâu trong tròng mắt nó huyễn hóa nên một chút sắc vàng, răng độc cắm sâu vào điểm yếu trên cổ Long Vương, nọc độc điên cuồng truyền vào thân thể kim long. Lại có thêm những chiếc răng khổng lồ quỷ quyệt lộ ra từ trong bóng tối, một con rùa mai đá nhảy lên từ ngọn sóng, mở ra cái mồm như bồn máu, cắn vào yêu vương của mình. Lập tức máu tươi b*n r*, sóng biển đổi màu. Kim long quay cuồng rống giận, thanh âm như lôi đình.
“Vương thượng!!”
“Đại vương ——!!”
Tình hình sinh biến ngoài sức tưởng tượng, khiến nhóm yêu thú Đông Lưu Hải nhất loạt hoang mang kinh sợ. Bởi lẽ hai đại yêu vừa tập kích Long Vương đều là ái tướng mà Ngao Dận tin tưởng nhiều năm, ngày thường vì ngài vào sinh ra tử, khi giao thiệp với yêu tộc không lộ ra chút sơ hở nào, không ai ngờ được lúc này lại lâm trận phản bội!
Long Vương Ngao Dận mạnh mẽ đến mấy, khôn ngoan thận trọng đến mấy, cũng chẳng thể lường được một màn công kích đánh úp sau lưng thế này. Dưới những đòn tấn công âm hiểm liên tiếp, lớp vảy trên lưng và cổ Ngao Dận đều bị cắn xé, nó ngửa cổ lên trời, răng nanh nghiến chặt, máu phun trào khắp mũi miệng. Bởi vì giãy giụa mà vết thương trên cơ thể càng bị xé rách thê thảm hơn.
Nó vừa tức giận, vừa đau. Nỗi đau trong lòng còn lấn át cả cơn đau trên cơ thể: “Các… ngươi! Sao dám…”
Trên không, thiên ngoại thần thoải mái mỉm cười.
Ai nói những kẻ đến từ bên ngoài bầu trời chỉ có nhân tộc, không có yêu tộc?
Long Vương Ngao Dận là một yêu vương anh minh. Nó kiên trì cất nhắc hiền tài lương tướng, ghi nhớ những quân thần “trung thành” từng kề vai sát cánh, nó suy nghĩ thấu suốt, tin dùng ai là sẽ không nghi ngờ…
Vậy nên thời khắc này, nó chỉ có thể đổ máu, càng lúc càng nhiều.
Ngao Dận cười thảm một tiếng: “Uổng cho bổn vương từng… từng tin yêu các ngươi như vậy.”
“Xin lỗi, đại vương, thuộc hạ cũng rất luyến tiếc. Bao nhiêu năm qua gọi ngài là đại vương, rốt cuộc lại kết thúc như thế này.” Mực yêu răng độc kia âm giọng trầm thấp, trong mắt hiện lên một ít cảm xúc phức tạp, “Đời trước thuộc hạ đã từng khuyên nhủ ngài nhiều lần, chỉ trách ngài cố chấp không nghe… Ngài có lẽ cũng không nhớ được.”
Trong một nháy mắt, Doãn Thường Tân rốt cuộc biến sắc. Ông mím chặt môi mỏng, phất trần điên cuồng bay múa.
Ngược lại với đạo nhân, thiên ngoại thần đối diện hờ hững: “Ta nói rồi, toàn bộ Dục giới đều bị khống chế trong tay chúng ta.”
“Đôi khi cũng có một ít sai sót, tỷ như con gà trong chuồng mổ gãy rào tre, quả thật khiến người ta bực mình. Nhưng đối với chúng ta mà nói, cùng lắm cũng chỉ là bực mình… Bắt con gà đó làm thịt là hả giận thôi.”
Nói đến đây, thiên ngoại thần thong thả lộ ra một nét cười quái dị. Trên Thái Thanh Đảo, hàn thủy băng giá mà Ngao Dận điều khiển đã vì Long Vương trọng thương mà bị triệt tiêu. Chúng yêu mà Ngao Dận mang tới cũng vì quân vương bị khống chế mà nhất thời không dám manh động.
“Oành” một tiếng, kết giới sụp đổ, thần hỏa niết bàn rốt cuộc lan vào Lão Thần Mộc trên ngọn núi chủ của Hư Vân. Nơi ngọn lửa l**m qua, cây cối đất đá đều nhanh chóng bị thiêu đốt, hóa thành tro bụi.
Nhưng chỉ độc nhất thân cây rắn chắc cổ xưa, không ai biết lai lịch, cũng không biết đã cắm rễ trên Hư Vân chủ phong từ bao giờ kia… mỗi nhánh cây khô bị thần hỏa chạm qua đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ hút mắt.
Diệp Phù miễn cưỡng giương mắt mà nhìn, kinh nghi nói: “Sinh lực mạnh mẽ như vậy…”
Diệp Hoa Quả đỡ lấy Diệp Phù, kinh ngạc thốt lên: “Lão, Lão Thần Mộc! Nó làm sao vậy? Sao lại thành thế này?”
Diệp Phù che miệng ho mấy tiếng, sặc ra một ngụm máu: “Thần hỏa niết bàn của phượng hoàng là lửa hủy diệt, cũng là lửa tái sinh. Kẻ sống chạm vào thì chết, người chết chạm vào thì sống…”
Ông ho xong, buông tay dừng lại th* d*c mấy hơi, tiếp tục lẩm bẩm: “… Có thể bộc phát ra sức sống mãnh liệt như vậy trong lửa niết bàn, trừ phi cổ thụ kia chính là vật chết…”
Diệp Hoa Quả chợt phát hiện Long Hồng kiếm trong tay Diệp Phù không biết đã biến mất từ lúc nào. Ngay sau đó, cô nương áo lục nghe thấy tiếng vang trầm đục trên biển, hai yêu thú đánh lén Long Vương đã bị một kiếm chém chết, thi thể rơi xuống biển sâu. Long Hồng kiếm bay trở về trong tay Diệp Phù.
Diệp Phù nhắm mắt lắc đầu: “Muộn rồi.”
Một kiếm này của ông không gặp chút trở ngại nào, hai yêu thú phản bội kia xem chừng cũng chẳng để tâm đến cái xác này, chứng tỏ thiên ngoại thần đã đạt được mục đích của mình…
Từ chân trời phía xa truyền đến một tiếng hót thánh thót, cầu vồng xẹt qua tầng mây rách nát, tàn hồn của Phượng Vương Hồng Diệu từ tây thiên đuổi tới, tiếc rằng đã muộn một bước.
Lão Thần Mộc thật sự sống lại. Nó vốn dĩ có bộ dạng xấu xí đen đúa, lúc này sắc lưu li lưu chuyển trên mỗi nhánh cây, còn có chồi non nhú ra, trong suốt như tinh thạch. Dưới ánh sáng rực rỡ đó, ngay cả thần hỏa niết bàn uy lực khủng khiếp cũng trở thành vũ nữ váy đó dâng lên điệu múa hiến tế. Thần mộc nhanh chóng khai chi tán diệp, kết ra nụ hoa như tuyết, hương thơm ngào ngạt truyền đi ngàn dặm.
Dưới vòm trời mây chỉ còn lại độc nhất một vị khách từ trên trời. Nụ cười kỳ quái của gã dần dần mở rộng trên mặt, rốt cuộc trở thành một dáng vẻ mừng rỡ như điên. Lúc này, ngay cả Doãn Thường Tân trước mặt cũng chẳng đáng lọt vào mắt gã.
“Mộc hồn sống lại, đường dẫn đã mở! Ha ha ha ha ——”
“Mọi thứ đã sẵn sàng, mọi thứ đã sẵn sàng ——!!”
Đôi tay thiên ngoại thần giơ lên cao, gã phát ra tiếng cười điên cuồng, áo trắng tóc đen bay phần phật phía sau, trong đồng tử vàng lập lòe ánh lửa: “Bầy kiến Dục giới… nghênh đón thần linh giáng trần đi!!”
“…”
Thế gian yên tĩnh, chỉ còn lại giọng cười hoang dại này.
Doãn Thường Tân trên mặt không nhìn ra buồn vui, ánh sáng vàng trong mắt tắt dần, tròng mắt nhạt màu trở lại. Trong đôi mắt còn nhạt hơn cả người thường của ông hiện lên hai vòng cung.
Hai đường cung giao nhau sau lưng thiên ngoại thần, một đường đen nhánh như đêm, mang theo sát ý còn nồng đậm hơn cả đêm tối; một đường sáng rực như ngày, mang theo sát ý mãnh liệt hơn cả mặt trời. Một đường là ánh đao, một đường là kiếm ý.
Đao là đêm, kiếm là ngày. Ngày và đêm, ánh sáng và bóng tối kéo ra một đường cong lạnh thấu xương, giao hội với nhau, ở ngay hậu tâm của thiên ngoại thần. Tiếng cười im bặt, giống như cổ họng bị bóp nghẹt, máu tươi bắn tung tóe ra khắp bốn phương tám hướng.
Thiên ngoại thần đến cùng vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười điên cuồng kia, giống như một con rối đứt dây, ngã quỵ, rơi xuống trong tiếng gió gào thét, chìm vào lòng biển.
Ở nơi gã từng đứng, thân ảnh Ngư Hồng Đường hiện ra. Nàng mặt mày thờ ơ, mắt đen láy, thăm thẳm, vảy đỏ như máu phủ một nửa cơ thể, kéo dài từ gương mặt xuống cánh tay mảnh khảnh, đến gối, đến chân.
“Giáng trần?” Ngư Hồng Đường sắc mặt lạnh tanh, thái độ ngạo mạn.
Nàng rũ hàng mi dày, nhìn xuống Hư Vân đã chìm trong biển lửa cùng mộc hồn cành lá trong suốt như thủy tinh, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Tóc đen rũ xuống trên vảy đỏ, vảy đỏ phản chiếu ánh lửa. Nàng nhàn nhạt phun ra một câu tràn đầy sát ý: “Cũng đúng lúc, muốn đến thì đến đi.”
“Đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu.”