- Trang chủ
- Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 108
Chương 108
Truyện: Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Hồn gửi hoàng tuyền ba xuân thu (2)
Lận Phụ Thanh nghe vậy, bình thản rũ mi cười. Hắn dùng tay còn lại vỗ lên mu bàn tay Phương Tri Uyên, tay hai người đan xen chặt chẽ.
“Sắp đến giờ hẹn với Cố Văn Hương rồi.” Lận Phụ Thanh nhẹ giọng nói, “Chuyện này, trở về sẽ nói cho ngươi nghe.”
Nói rồi hắn nâng chén trà uống hết, đứng lên, đi dọc theo mép bàn: “Ta không thấy đường, ngươi rửa chén đi.”
Phương Tri Uyên vội bước vượt lên, duỗi tay cho hắn vịn lấy: “Từ từ thôi… chờ chút, ta lấy áo khoác cho ngươi.”
Y lấy áo ngoài choàng lên người Lận Phụ Thanh, che chắn kín kẽ, buộc lại dây lưng, lại lưu luyến thật lâu không thả ra.
“Sư ca, ngươi cho ta biết…” Phương Tri Uyên rốt cuộc không nhịn được mở miệng, hít sâu một hơi, hỏi, “Có ai phản bội ngươi không?”
Lận Phụ Thanh đáp: “Không có.”
Phương Tri Uyên liền cười, buông tay: “Ta tin ngươi.”
Hai người rời quán trọ, đi đến Tứ Thời Xuân Quán. Phố Nam là phố mua vui sầm uất nhất Lục Hoa Châu. Càng gần chốn phồn hoa càng có nhiều ánh đèn rực rỡ, hai bên đường sáng trưng như ban ngày. Người qua kẻ lại tấp nập, trong gió thoảng hương trà rượu cùng phấn son. Lầu các quán xá có những nữ tu trang điểm lộng lẫy, lắc lư vòng eo nhỏ nhắn, mời gọi khách bằng thái độ tình tứ mà hờn dỗi.
“Tiên quân tiên quân, nhìn nô gia một chút…”
“Cược đi cược đi, đặt rồi thì không được rút lại!”
“Ôi chu choa, tiên tử hoa nhường nguyệt thẹn, thật xứng với cây trâm ngọc song phượng này…”
Ở nơi này càng đẹp thì càng dễ bị làm phiền, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đều dịch dung, lẳng lặng giấu hơi thở đi đến cuối phố Nam.
Tứ Thời Xuân Quán là nơi xa hoa nhất ở đây, bề ngoài là chốn thanh nhã thưởng thức đàn ca nhảy múa, bản chất vẫn là nơi phong nguyệt, bên nuôi rất nhiều cô nương công tử, đa phần là thanh quan, tài năng dung mạo đều là ngàn người có một. Thậm chí, một vài đại năng Nguyên Anh, Đại Thừa cũng thích đến nhạc quán này.
Chủ nhân nơi này tên Xuân Quyên, là một tiên tử đã gần trăm tuổi, nhưng vẻ ngoài phơi phới như mười tám đôi mươi. Khi Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên bước vào, bà ta đang lười biếng dựa trên quầy chạm khắc sơn son, bên miệng treo tẩu thuốc. Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên nhìn nhau một cái, bước lên thảm đỏ đi tới.
Hai cô gái đon đả cười muốn bước lên hầu hạ, bị Phương Tri Uyên lạnh lùng liếc một cái, vội lui lại. Tứ Thời Xuân đón tiếp rất nhiều vị tai to mặt lớn, các nàng làm việc ở đây, ai nấy đều có chút tinh ý. Xuân Quyên tiên tử khoác một váy đỏ như liệt hỏa, lười nhác ngẩng đầu, thấy Lận Phụ Thanh xóa bỏ thuật dịch dung, hướng về phía bà cười nhẹ.
Tiên tử tròn mắt kinh ngạc, tay che môi son: “Ôi chao, đây không phải là…!”
Lận Phụ Thanh chớp mắt một cái, im hơi lặng tiếng thi thuật lần nữa, đặt một túi linh thạch vào tay Xuân Quyên tiên tử: “Kim Quế Thí trước kia, đa tạ tiên tử không để lộ thân thế Minh Tư.”
Xuân Quyên bóp bóp túi linh thạch, lập tức vui vẻ ra mặt: “Nào nào nào, nghe tiểu tiên quân nói kìa… Đó không phải là chuyện nên làm sao?”
“Ngọc Đồng Nhi vốn là người của Tứ Thời Xuân, nô gia xem y như nửa con trai mình, tất nhiên là muốn dành cho y điều tốt nhất rồi.” Xuân Quyên phe phẩy tẩu thuốc, cười đến rạng rỡ.
Mắt mày bà điểm trang như đóa hoa nở rộ, chỉ có giữa mày ẩn hiện một chút hoài niệm ưu phiền, nhưng rất nhanh vị niềm vui che lấp: “Bây giờ Ngọc Đồng Nhi trở thành một tiên nhân lợi hại như vậy, nô gia vui mừng cho y, huynh đệ tỷ muội ở đây cũng vui mừng cho y, sao có thể khua môi múa mép lung tung với người ngoài?”
……
Một lát sau, hai người lên lầu, tìm gian phòng của Cố Văn Hương. Lận Phụ Thanh nói nhỏ với Phương Tri Uyên: “Ngọc Đồng Nhi… Lâu lắm rồi không nghe cái tên này, suýt nữa còn không phản ứng được.”
Phương Tri Uyên gật đầu: “Có cơ hội cũng nên nói Tuân Tam ghé thăm Xuân Quyên tiên tử một lần, mấy năm rồi y không về.”
Lận Phụ Thanh rũ mắt cười: “Tiên tử này thật sự là có tình nghĩa, cũng có thủ đoạn. Cả đời trước dài đằng đẵng như vậy lại chẳng nghe chút lời đồn đãi nào từ Tứ Thời Xuân Quán.”
Hắn thầm nghĩ: Ai mà đoán được, nhạc tu trẻ tuổi tỏa sáng ở Kim Quế Thí, Hư Vân tam đệ tử Tuân Minh Tư khiêm tốn ôn hòa trầm tĩnh, một thân cốt cách trí thức kia… trước khi được hắn đưa về Thái Thanh Đảo, từng là nhạc sư bán nghệ trong Tứ Thời Xuân Quán ở Lục Hoa Châu.
Năm đó Tuân Minh Tư chỉ mới mười mấy tuổi, mày như tranh vẽ, mắt như nước lặng, da như tuyết trắng, khoác áo lụa đỏ mỏng manh, tay trần chơi đàn ngô đồng, nghệ danh Ngọc Đồng Nhi, là tiểu cầm sư nổi tiếng nhất Tứ Thời Xuân.
Hắn và Phương Tri Uyên còn nhỏ hơn, mới trên dưới mười lăm, đến Lục Hoa Châu đúng lúc Ngọc Đồng Nhi có một đêm diễn. Từ sáng Lục Hoa Châu đã rôm rả bàn luận về người chơi đàn, cũng bàn về khúc nhạc mà y sắp tấu.
“Nghe nói khúc nhạc này là trước đây gia chủ Chu Kỳ Phương gia đặt soạn riêng để ăn mừng đại công tử phá cảnh. Phàm tu như chúng ta, bình thường trả tiền cũng không được nghe.”
Lời nói ven đường truyền đến, vẻ mặt Phương Tri Uyên chợt thay đổi. Y còn tưởng mình giấu được, Lận Phụ Thanh lại nhìn thấy hết, đêm đó không nói gì đã túm Phương Tri Uyên đi.
Phương Tri Uyên bực bội cười: “Đi? Ngươi thích thì tự đi! Nhưng ngươi có biết đó là nơi nào không mà đòi đi!?”
Xem chừng đêm nay chỗ đó thế nào cũng loạn, tiểu sư ca y bộ dạng thế này, lỡ đâu bị mấy tên b**n th** bám theo, hắn chỉ có nước chết!
Lận Phụ Thanh quay người bước ra cửa. Phương Tri Uyên cả giận: “Lận Phụ Thanh, ngươi làm gì đó!”
Tiểu tiên quân áo trắng quay đầu đáp: “Không phải ngươi nói ta thích thì tự đi sao? Ta đi đây.”
Phương Tri Uyên: “…………”
… Cuối cùng Phương Tri Uyên vẫn phải cam chịu mà đi theo tiểu sư ca. Nơi đó rất lớn, rất xa hoa, cũng rất… tốn kém, nhưng Lận Phụ Thanh không tiếc tiền, lấy chỗ ngồi tốt nhất cho mình và Phương Tri Uyên.
Ngọc Đồng Nhi ở trên đài cao, cách một lớp rèm chu sa tấu nhạc. Một tiếng đàn, âm du dương, người người nín thở lắng nghe.
Phương Tri Uyên lại ngẩn ra, không khỏi thấp giọng nói: “… Ta từng nghe.”
Khi còn bị cầm tù trên hình giá, trong bóng tối.
Không còn nhớ rõ là năm nào, tựa hồ là thời điểm đau đến nỗi được ngất đi cũng là một hy vọng xa vời, y mơ mơ màng màng nghe được tiếng nhạc truyền đến từ bên ngoài. Y cũng không biết gì về nhạc lý, chỉ mê man nghĩ: Âm thanh thật dễ chịu, thật sự dễ chịu. Đến giờ mới biết, hóa ra đó chính là khúc nhạc chúc mừng kẻ mà y gọi là “huynh trưởng”, kẻ phá cảnh nhờ đoạt linh lực của y.
Phương Tri Uyên cõi lòng rét run, mơ hồ nghe tiếng của vị khách ngồi gần đó bàn luận: “Thế tử Chu Kỳ đúng là anh tài…”
“Đúng vậy, cả đệ đệ Phương Chi Long cũng thật lợi hại. Ôi thế hệ trẻ Phương gia đều xuất sắc như vậy, sao lại dính phải một họa tinh hại người?”
“Đến Hư Vân thì sao? Ta nói chứ, Lận tiểu tiên quân kia lương thiện đến ngu ngốc, sớm muộn gì cũng bị họa tinh hại chết!”
Phương Tri Uyên chợt cảm thấy lạnh buốt, đến lúc hoàn hồn, nắm tay siết lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
“Tri Uyên.” Lận Phụ Thanh như phát giác ra bất thường, chớp mắt một cái, lặng lẽ nghiêng lại gần Phương Tri Uyên, “Ngươi thích khúc nhạc này không?”
Yết hầu Phương Tri Uyên khẽ động, y không dám đối mặt với ánh mắt dường như nhìn thấu hết thảy của sư ca, chỉ cúi đầu nói nhỏ: “Khúc nhạc này rất hay, sư ca nghe đi, ta ra ngoài chờ ngươi.”
Nói rồi y im lặng đứng dậy, muốn rời đi. Lận Phụ Thanh níu tay áo y lại: “Ngươi không thích?”
Ánh mắt Phương Tri Uyên tối đi: “Ta không xứng nghe khúc này.”
Lúc đó Lận Phụ Thanh vẫn chưa biết Phương Tri Uyên ở Phương gia bị ngược đãi thế nào, nhưng từ thảm trạng khi tương ngộ cùng với “thanh danh” vang dội của họa tinh, hắn có thể đoán ra ít nhiều.
Lận Phụ Thanh nhíu mi, nhẹ giọng oán trách: “Ngươi còn nói vậy, ta sẽ giận ngươi.”
Phương Tri Uyên nhướng mày, rút tay lại, nói: “Ngươi giận đi, giận thử ta xem?”
Rốt cuộc y vẫn bỏ ra ngoài, mất cả buổi mới bình ổn được ngọn lửa trong lòng. Chờ đến khi mọi người rời đi, y vẫn không thấy Lận Phụ Thanh ra. Phương Tri Uyên đành phải đi tìm, không ngờ vừa bước vào thấy Lận Phụ Thanh đang đứng trước quầy, dốc linh thạch trong túi càn khôn ra, rơi lộp cộp xuống mặt bàn. Xuân Quyên tiên tử sau quầy trợn mắt há mồm, trên đài cũng có một thiếu niên cũng trợn mắt há mồm, đúng là người vừa mới diễn tấu xong.
“…”
Phương Tri Uyên cũng thức thời mà trợn mắt há mồm theo, ba bước nhập làm hai chạy đến, nhìn Lận Phụ Thanh như nhìn một kẻ điên: “Ngươi lại làm gì vậy!?”
“Ta nói rồi, ta giận.”
Lận tiểu tiên quân bình tĩnh, nghiêm túc mà nổi giận, đẩy Ngọc Đồng Nhi còn đang hoang mang đến trước mặt Phương Tri Uyên: “Ta mua y rồi, ta muốn đưa y về Hư Vân với chúng ta, sau này mỗi ngày đều đánh đàn cho ngươi nghe.”
=========
Hai người đi đến trước cửa gian phòng của Cố Văn Hương, Phương Tri Uyên đột nhiên bật cười.
Lận Phụ Thanh khó hiểu: “Cười gì vậy?”
Phương Tri Uyên thành thật đáp: “Nhớ sư ca lúc nhỏ, khi đó ngươi đáng yêu muốn chết.”
“Ờ, trách ta bây giờ không đáng yêu nữa.” Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn s* s**ng hai cái, vén tay áo gõ cửa. Một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng nói của Cố Văn Hương: “Mời vào.”
Phương Tri Uyên nói: “Ta ở ngoài chờ ngươi. Mắt ngươi không tốt, phải cẩn thận bàn ghế, đừng để vấp ngã.”
Lận Phụ Thanh: “Nơi này đèn sáng, ta nhìn được.”
Dứt lời hắn đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại. Thứ đầu tiên nhìn thấy là một tấm bình phong lớn vẽ hoa hồng và chim bói cá, từ bên trong phát ra tiếng con gái ríu rít nói cười, khắp nơi có mùi huân hương ngào ngạt.
Nối tiếp là tiếng Cố Văn Hương trêu đùa: “Lui ra hết đi, không phải các ngươi không đẹp, chỉ là nếu ở cùng vị khách nhân kia, tại hạ thật sự sợ các cô nương đây hổ thẹn.”
Lời này quá khó nghe, rõ ràng là hạ nhục, nhưng các cô nương Tứ Thời Xuân Quán không hổ thân kinh bách chiến, không ai để bụng câu nói kia, trái lại còn ẩn ý vui cười, oán trách gã vài câu, sau đó lần lượt đi ra khỏi bình phong, cung kính hành lễ lui xuống.
Các nàng lúc đi ngang qua Lận Phụ Thanh đều mỉm cười cúi đầu, không ai muốn thất lễ nhìn trộm chân dung cái vị có nhan sắc “khiến các nàng hổ thẹn” trong miệng Cố Văn Hương. Lận Phụ Thanh không khỏi thầm khen một câu, đẩy bình phong bước vào. Hắn vừa vào lập tức nhíu mày, bị mùi hương ngọt ngấy kia hun cho ngộp thở, phải che mũi lại.
Cố Văn Hương cũng dịch dung, chẳng qua Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đều khiến vẻ ngoài của mình ít gây chú ý, tên này thì hay rồi, biến thành một thanh niên yêu tà diễm lệ, người khoác áo nhung đen, đắp thêm một lớp thảm lông cáo vàng, nằm rũ rượi trong trướng, cực kỳ thoải mái.
“Tới rồi.”
Cố Văn Hương gương mặt hơi đỏ, rõ ràng đã uống không ít rượu. Gã ha ha cười giơ bầu rượu trong tay: “Liên Cốt, ta kính ngươi trước đã, chịu uống cùng ta một chén không?”
“…” Thái dương Lận Phụ Thanh nảy nảy. Hắn cảm thấy Cố Quỷ Lang này còn giống tiếp viên hơn cả đàn oanh oanh yến yến kia.
Lận Phụ Thanh chậm rãi đi đến bên bàn, ngồi xuống, thở dài: “Lại muốn bày trò gì cho ta xem?”
Trong trí nhớ của hắn, Tà Đế đại danh vang dội cũng không phải kẻ sa vào sắc dục. Từ xưa đến nay, khát vọng của tên này là quyền lực, gã muốn khống chế sinh tử, chi phối vận mệnh của người khác. Đây cũng là lần đầu tiên Lận Phụ Thanh thấy Cố Văn Hương có bộ dạng thế này.
Cố Văn Hương ngửa cổ uống rượu, tùy tay ném chén rượu xuống, vang lên tiếng lách cách quanh quẩn trong gian phòng. Gã chậm rãi ngồi dậy, gương mặt đã dịch dung ẩn hiện sau làn khói lượn lờ, trống rất tà dị: “Liên Cốt, ngươi nghe cho rõ, hương này là của một người đưa cho ta, chẳng lẽ ngươi ngửi không thấy quen thuộc sao?”
Sắc mặt Lận Phụ Thanh đột nhiên thay đổi. Chuyện xưa tựa như dòng nước lưu chuyển, nháy mắt kết thành băng, lạnh lẽo thấu xương.
Đúng rồi… cái mùi hương ngọt đậm này, đời trước quả thật có một người rất thích dùng.
Lận Phụ Thanh lại không thích mùi này tịch thu hết của y, một hai đòi đốt sạch. Người đó lại ngả ngớn cười xin tha, mở miệng “Quân Thượng xin lưu tình”, thiếu điều muốn quỳ xuống.
Cố Văn Hương cười thành tiếng, giọng nói lành lạnh: “Lận Ma Quân à, ngươi nói xem, vì sao thứ hương liệu mà Sài Tả hộ tòa của Tuyết Cốt Thành yêu thích lại ở chỗ ta? Vì cớ gì nhỉ?”
Lận Phụ Thanh đỡ góc bàn đứng lên, trong thả quay đầu. Sắc mặt hắn tối tăm, trông giống đám mây đen che giấu một hồi cuồng phong sấm chớp đằng sau; cũng giống như rừng sâu u ám đột nhiên bốc lên một ngọn lửa cuồng bạo.
Cố Văn Hương đón lấy ánh mắt của hắn, nụ cười ngưng đọng lại.
“Cố Quỷ Lang.” Lận Phụ Thanh bước một bước về hướng Cố Văn Hương.
Trong gian phòng, bóng trắng chợt lóe lên một cái, ngay sau đó, màn đỏ bị tung lên, cánh tay vụt tới bóp chặt cổ Cố Văn Hương. Lận Phụ Thanh lạnh giọng: “Ta nói rồi, ta cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề, nên ngươi mới điên điên khùng khùng như vậy. Ngươi lấy thứ khác trêu ghẹo ta, ta đều có thể nhắm mắt làm ngơ.”
Cố Văn Hương bị ép nằm ngửa trên giường, kinh ngạc phát hiện ra Lận Phụ Thanh thế mà thật sự nổi giận, xem ra gã chạm phải vảy ngược của vị này rồi. Nhưng rất nhanh, gã không “kinh ngạc” nổi nữa, ngón tay đang nắm giữ sinh mệnh gã siết chặt lại, khiến gã khốn đốn, hít thở không xong.
“Nhưng nếu ngươi dám đụng đến người của ta.” Lận Phụ Thanh cúi xuống, cơ hồ dán sát vào chóp mũi Cố Văn Hương.
Hắn bình tĩnh lại, gằn từng chữ tràn ngập sát khí: “Đừng nói ta hiện tại chỉ là mù dở, dù ta ngũ cảm mất hết, tứ chi tàn phế… ta cũng sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi gian phòng này, ngươi tin không?”