- Trang chủ
- Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 150
Chương 150
Truyện: Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Phù du nổi trôi trong ảo vọng (3)
Dưới đáy Âm Uyên, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên ngồi kề vai với nhau. Phương Tri Uyên nghe Lận Phụ Thanh nói xong, nhíu mày.
Y đáp lại bằng một câu hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
Lận Phụ Thanh trợn mắt, bực bội: “Chỉ thế thôi là sao!”
Phương Tri Uyên nói: “Ngươi nói, tâm ma của ngươi là cảm thấy mình lập đạo tâm không đúng?”
Lận Phụ Thanh: “Đúng vậy.”
Hắn thở dài: “Gì mà tiên cứu thế? Con người trong trời đất vốn là bé tẹo như hạt bụi, dù có đốt mình thành tro cũng chẳng cách nào chiếu sáng toàn bộ thế gian, đúng không?”
Phương Tri Uyên: “Ngươi còn cảm thấy, sư phụ lập đạo tâm cho ngươi từ nhỏ, giáo dưỡng ngươi thành một người như hiện tại, bây giờ ngươi không sửa được nữa, vậy nên khốn đốn khổ sở?”
Lận Phụ Thanh: “Ừa, không sai.”
Đến lượt Phương Tri Uyên thở dài, giữa mày mang chút theo chút dung túng, bất đắc dĩ mà ấm áp. Y vỗ nhẹ lòng bàn tay Lận Phụ Thanh, ở nơi mới rồi có vết thương âm khí, nói: “Sư ca, ta hỏi ngươi, cứ xem như bây giờ ngươi đã tỉnh ngộ, lập tức từ bỏ đạo tâm từ tiên cứu thế này, nhưng ngươi thật sự có thể thấy chết không cứu sao?”
Lận Phụ Thanh không vui: “Ta mà làm được thì còn phải âu sầu gì nữa!”
Phương Tri Uyên: “Ngươi cũng biết mình không làm được thì còn phải âu sầu gì nữa?”
“Ta…”
Lận Phụ Thanh chợt cảm thấy mình không đáp được.
Phương Tri Uyên lại chống cằm cười nói: “Ngươi nói đạo tâm hủy rồi, vậy chẳng lẽ bây giờ sư ca hối hận vì đã cứu ta, cảm thấy trước kia ta đáng chết?”
Lời này như một roi quất lên sống lưng hắn, Lận Phụ Thanh nhảy dựng lên, tức tối: “Nói hươu nói vượn!”
Hắn đột nhiên cao giọng như thế, Diệp Phù và Diệp Hoa Quả cùng giật mình quay đầu nhìn.
Lận Phụ Thanh kích động, hít thở không thông, chỉ có thể nghiến răng chỉ vào Phương Tri Uyên, nói: “Ngươi, ngươi…! Ngươi biết rõ ta không có ý này!”
Phương Tri Uyên trong lòng thầm than tiêu rồi, vội vàng đứng dậy khuyên nhủ: “Đừng đừng, ta sai, ta nói bậy.”
“Sư ca, xin bớt giận, ngồi xuống trước đã… Nào, ta đỡ ngươi ngồi xuống.” Y bấm bụng chạm vào Lận Phụ Thanh, còn đang định mở miệng dỗ ngọt, lại bị Ma Quân đánh bay cái tay.
Lận Phụ Thanh hợp tay áo trắng, xoay lưng về phía y, nhỏ giọng mắng: “Còn trách ta không thành thật thẳng thắng với ngươi, bây giờ rút gan rút ruột nói mấy câu thật lòng, ngươi còn thụi ta một nhát vào tim —— Thứ xấu xa gì đâu!”
Ừm, xem như đã mắng ngược lại rồi đó…
Phương Tri Uyên dở khóc dở cười.
Sư ca y tu dưỡng rất tốt, nếu thật sự giận thì sẽ không mắng ai, chỉ có lúc bực bội y mới mắng mấy câu thôi. Phương Tiên Thủ từ lâu đã thấy Lận Phụ Thanh thế này đáng yêu muốn chết, nhưng chẳng dám để lộ ra, chỉ có thể khom lưng cúi đầu, âm thầm vui vẻ một mình.
Nhưng một phen gián đoạn như vậy, hai người cũng không nói tiếp được nữa. Cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, bốn người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Càng đi sâu vào Âm Uyên, xương trắng càng ít đi, thủy vực sâu hơn, khắp nơi đều là nham thạch phủ đầy băng sương. Âm yêu cuồng bạo cũng giảm bớt, nhưng bốn phía đều là âm khí nồng đậm, tu sĩ bình thường đến đây mà bất cẩn một chút cũng sẽ bị âm khí nhập thể, dễ dàng bị phản phệ.
Phương Tri Uyên vẫn đi trước mở đường, Hoàng Dương như một ngọn lửa trong đêm lạnh, đánh tan hơn phân nửa lượng âm khí cho những người phía sau.
Diệp Hoa Quả tu vi thấp nhất, nửa đường không chịu nổi cái lạnh thấu xương này, phải dựa vào Diệp Phù nắm tay vận chuyển linh lực giữ ấm mới có thể miễn cưỡng đi tiếp.
Diệp Phù nhìn cô nương áo lục lo sợ đến mức bắt đầu cắn môi, nhịn không được hỏi: “Lận Ma Quân, xin hỏi ngươi rốt cuộc muốn đưa chúng ta đến đâu?”
Lận Phụ Thanh nghĩ tới bộ dạng cao thâm khó lường của Doãn Thường Tân, thầm nghĩ: Đi đến đâu, hắn cũng không biết đây này…
Hắn lại nhớ đến Diệp Phù thương thế chưa lành, bèn điều khiển dương khí trong cơ thể, bấm tay niệm chú, bày ra một trận pháp phòng ngự.
Phương Tri Uyên đi phía trước phát hiện ra, nhịn không được bật cười, vẫy vẫy tay với Lận Phụ Thanh: “Sư ca.”
Ma Quân tiến lên hai bước, Phương Tri Uyên kề tai hắn nói nhỏ: “Ngươi tự nhìn mình xem, ngoài miệng nói cái gì nảy sinh tâm ma, còn hộc máu, còn khóc lóc, trong xương cốt đến chết cũng không thèm hối cải. Ngươi không thừa nhận thì sao, chẳng lẽ còn có thể tự ép mình đến chết?”
Lận Phụ Thanh trầm mặc một lúc, ngược lại thả lỏng bờ vai, thấp giọng thở dài: “Ngươi bảo ta cứ tiếp tục đi trên con đường sai lầm này sao?”
Phương Tri Uyên nói: “Ta không tin sư ca đi sai đường. Như đã nói, nếu ngươi sai, vậy ta cũng không có mặt ở đây.”
Y nói ra lời này nhẹ hẫng, tựa như gió thoảng mây bay: “Chẳng qua con đường này quá lạnh lẽo, ngươi không nên đi một mình. Nên có người bên cạnh ngăn đón ngươi, để ngươi không đi vào bóng tối.”
Hai người sánh vai bước chậm, ánh sáng mờ nhạt của làn nước ở Âm Uyên hắt lên mày ngài của Phương Tri Uyên, vô cùng đẹp mắt.
Y khó có một lần dịu giọng nói: “Sư ca, đời này ngươi biết đau lòng ta rồi thì đi chậm một chút, thường xuyên quay lại nhìn ta, được không?”
Lận Phụ Thanh khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Ta hướng lên có thể phi thăng thành tiên, trảm trăng diệt sao; ta đi xuống có thể quân lâm ma đạo, chấp chưởng sinh tử. Ai có thể ngăn đón ta?”
Phương Tri Uyên: “Ngươi thăng tiên, ngươi đọa ma còn không phải là đều vì ta sao? Ta ở nhân gian ôm chặt ngươi, xem ngươi còn có thể đi đâu tìm chết.”
Lận Phụ Thanh ngơ ngẩn một lúc, xuất thần nhìn y, chớp mắt, không có dấu hiệu nào báo trước, hai giọt nước mắt trước sau rơi xuống. Phương Tri Uyên giật mình, sợ hãi, hốt hoảng, vội vàng lau nước mắt cho hắn.
Lận Phụ Thanh đánh bay cái tay y, quay đầu nghẹn giọng, tức giận nói: “Làm gì vậy! Diệp Tứ nhìn thấy, ta còn mặt mũi nào nữa.”
Phương Tri Uyên đành phải thu tay…
Hai cha con đi phía sau cũng không biết hai vị kia đang lôi lôi kéo kéo nhau làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn nhau.
“Diệp… Kiếm Thần,” Diệp Hoa Quả chợt đỏ mặt nói, “Ngài, ngài vẫn luôn giúp, giúp đỡ Hư Vân chúng ta, ta, ta vẫn chưa cảm ơn ngài đàng hoàng.”
Diệp Phù khẽ cau mày, có chút ngại ngùng liếc nhìn Diệp Hoa Quả một cái: “Ngươi…”
Ông nhấp môi, giống như đang quyết tâm nói gì đó: “Ta…”
Diệp Hoa Quả: “?”
Diệp Phù muốn nói lại thôi, nghẹn nửa ngày, rốt cuộc gian nan thở dài, giơ tay vuốt mặt: “Không có gì, không có gì.”
Ông âm thầm rầu rĩ: Không được, muốn nói “Ta là cha con”, nhưng nói không nên lời.
Lại đi thêm một đoạn, Phương Tri Uyên chợt dừng lại: “Sư ca, ngươi đến đây xem. Này… là hết đường rồi phải không?”
Lận Phụ Thanh cũng khựng lại, nhìn về phía trước. Trước mắt đã thấy lối đi bị một vách đá chênh vênh chặn đứng, bên dưới vách đá là vực nước sâu lạnh lẽo, mặt nước có ánh sáng bạc lập lòe, không rõ đó là gì, nhưng rõ ràng đã là hết đường.
“Làm sao vậy, đây là điểm cuối?”
Diệp Phù hỏi một câu, dắt Diệp Hoa Quả cùng tiến lên. Nhưng ông chỉ vừa mới dẫm lên phiến đá kỳ dị bên mép vực, đột nhiên “A” lên một tiếng rên đau, giống như vừa bị thứ gì xuyên tim. Kiếm Thần xưa nay không gì chặn được này trong một thoáng trán đầm đìa mồ hôi lạnh, ôm ngực, thoát lực nửa quỳ xuống.
“Diệp Kiếm Thần!!”
Mọi người đều kinh ngạc, đỡ lấy Diệp Phù.
Nhưng Diệp Phù chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm thủy vực, trong miệng lẩm bẩm: “Miểu Ngọc Nữ…”
“Cái gì?”
Một câu kia như sấm dậy trên đất bằng, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên nhất loạt chấn động, trao đổi nhau một ánh mắt.
Diệp Hoa Quả hiển nhiên còn không biết tên thật của mẹ ruột mình, vừa hoảng vừa mờ mịt: “Ai, ai?”
“A Miểu…” Diệp Phù như si như ngốc, đứng lên đi về phía trước.
Lận Phụ Thanh đuổi kịp, giữ chặt lấy ông ta: “Diệp Kiếm Thần, ngài bình tĩnh lại!”
Ánh mắt hắn nhìn về phía thủy vực lập lòe ánh bạc, thấp giọng nói: “Đây là mặt ngoài của âm mạch, không thể có người sống.”
Diệp Hoa Quả sắc mặt trắng bệch: “Âm, âm mạch là cái gì?”
Phương Tri Uyên nói: “Biết linh mạch không? Trên đỉnh Hư Vân tứ phong có một linh mạch.”
Diệp Hoa Quả căng thẳng siết chặt ngón tay, nói nhỏ: “Biết, biết ạ. Linh mạch là, là chỗ hội tụ linh khí tinh túy nhất thiên địa, ngưng tụ thành hình thái hữu hình, giống một mạch nước ngầm khổng lồ.”
Ánh mắt nàng chợt sáng lên: “A, vậy âm mạch cũng là…”
Lận Phụ Thanh gật đầu: “Không sai, âm mạch là dòng nước khổng lồ hữu hình ngưng tụ từ âm khí thuần túy. Dòng âm khí dày đặc như thế này, người sống dấn thân vào sẽ lập tức nổ tan xác, sợ là không còn một bộ phận nào nguyên vẹn.”
Hắn ra vẻ như giải thích cho Diệp Hoa Quả, nhưng đoạn sau đều là cố ý nói cho Diệp Phù nghe.
Diệp Phù tựa như không nghe hề vào tai, tròng mắt đăm đăm nhìn vào nơi đó, khàn khàn nói: “Miểu Ngọc Nữ ở dưới.”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau lưng ông ta cũng ướt sũng mồ hôi lạnh, ánh mắt lúc tan rã, lúc tụ lại, như cuồng như loạn: “Thê tử của ta ở dưới!”
Kiếm Thần hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, cố chấp gào lên với nơi âm thủy cực hàn mà không sinh linh nào có thể tồn lại, tình huống này nhất thời khiến người ta rợn tóc gáy.
Diệp Hoa Quả bị dọa cho sợ đến cứng đờ, không dám nhúc nhích, cũng không dám nói gì. Lận Phụ Thanh thấp giọng khuyên nhủ: “Diệp Kiếm Thần, có thể ngài nhầm rồi. Có thể… Miểu Ngọc Nữ từng đi qua nơi này, đánh rơi vật tùy thân, vậy nên ngài mới cảm nhận được khí tức…”
Diệp Phù đột nhiên quay lại, chỉ vào ngực mình, gắt khẽ: “Nàng là thê tử ta đã bái thiên đạo kết khế ước, ta sao có thể nhận sai, sao có thể sai!? Nàng ở dưới đó!!”
Tiếng gào thét vang vọng dưới đáy vực Âm Uyên, Diệp Phù vùng ra, khí lực cực lớn. Lận Phụ Thanh hiện tại chỉ là Nguyên Anh, bị ông ta đẩy ngã về sau.
Phương Tri Uyên vội xông tới ôm lấy hắn: “Sư ca!”
Lận Phụ Thanh mượn lực đứng vững lại, nôn nóng nói: “Ta không sao, mau cản Diệp Phù…”
“A Miểu… A Miểu… Ta đến gặp nàng.” Diệp Phù dường như đã phát điên, hơi thở nặng nhọc, tay phải run rẩy vươn ra, Long Hồng kiếm đã hiện lên trong tay ông.
“Diệp Kiếm Thần! Từ từ ——”
Diệp Phù hai mắt đỏ sậm, tóc tai quần áo đều không gió tự lay. Ông bước lên một bước, dẫm vào phiến đá đang phát ra tiếng vù vù nho nhỏ, hơi nước bốc lên thành khói trắng.
Kiếm Thần lạnh lùng gầm nhẹ: “Mở ra —— cho —— ta——”
Long Hồng kiếm hóa thành một luồng sáng đen đánh xuống, dòng nước tối tăm cuộn quanh lưỡi kiếm, như một tảng thiên thạch bốc cháy nghiền ép, quét qua khu vực xung quanh.
—— Oành!!
Một nhát kiếm dữ dội phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, dòng âm mạch bàng bạc chợt tách ra hai bên, nước như hạt châu b*n r* khắp nơi, rào rạt như đổ mưa. Diệp Hoa Quả hoảng đến phát khóc. Lận Phụ Thanh nghiêm mặt đánh ra một chưởng, kết giới bung ra như một đóa hoa nở rộ, chặn đứng âm thủy bắn tới.
Dòng nước bị một kiếm tách đôi, đáy nước đầy đá lởm chởm kết băng. Bên dưới một tảng đá có thứ gì đó, trong bóng tối cực kỳ chói mắt.
Đó là một bộ hài cốt. Là hài cốt của một người phụ nữ.
Bộ xương trắng lành lạnh đập vào mắt, gương mặt Diệp Phù lập tức trắng bệch. Ông tuyệt vọng gào lên một tiếng, đột nhiên phun ra một búng máu, hoàn toàn thất trí mà ngất đi, ngã quỵ về phía sau.