- Trang chủ
- Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 177
Chương 177
Truyện: Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt
- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Mười ngày đêm lòng người hỗn loạn (2)
Lận Phụ Thanh biết, Lỗ Khuê Phu từ khi sống lại kỳ thật vẫn luôn muốn theo hắn, chỉ là Tiên Thủ đi rồi, Lục Hoa Châu ai gánh đây?
Lỗ Khuê Phu cứ như vậy ở Kim Quế Cung một năm, lại thêm một năm, cho đến hôm nay tình thế đột biến, rốt cuộc không ở lại nổi nữa. Ông ta nhìn nhận chuyện này rất thoáng, vui tươi hớn hở nói với tiểu Quân Thượng, này cũng xem như là trong họa có phúc.
Ông còn cảm khái nói, tu sĩ Lục Hoa Châu hưởng thái bình lâu quá rồi, quen có tam đại thế gia ngồi trên đầu, hô một tiếng bảo đi đâu là chạy theo đó; cũng quen có Kim Quế Cung che chắn trước người, có chuyện gì khó xử cũng đứng ra thay bọn họ giải quyết.
Tiếc rằng, đây không phải chuyện nhỏ, không thể để dân chúng làm bậy, bốn ngày qua Kim Quế Cung đã dùng vũ lực trấn áp mấy đợt bạo loạn. Giống như bậc cha chú trong nhà rốt cuộc nghiêm mặt cầm roi gậy lên, đám con cháu quen được nuông chiều òa khóc, la hét, đập phá.
“Kỳ thật cũng không đáng bận tâm, Quân Thượng đừng để trong lòng.”
Ngày thứ năm, ba người lần nữa đi xuống chỗ huyễn giới dưới nền đất. Lỗ Khuê Phu cùng Phương Tri Uyên lần lượt thử “hủy” hai huyễn giới nhỏ hoang vắng, không có sinh vật cư trú. Lận Phụ Thanh tạm thời không thể vận linh lực, chỉ đứng một bên nhìn.
Lúc tạm dừng nghỉ ngơi, Phương Tri Uyên ngồi khoanh chân bên cạnh Lận Phụ Thanh, mày nhíu chặt, khoa tay múa chân diễn tả cho hắn: “Quy tắc thiên địa của huyễn giới kia… giống như là một tấm lưới được đan thành, mà còn đan xen cùng quy tắc của chúng ta. Nếu gỡ một sợi trong đó, rất nhiều sợi khác cũng sẽ bung ra.”
Y nói một cách mơ hồ, may mà Lận Phụ Thanh cũng từng đối mặt với quy tắc thiên địa, từ sự mơ hồ đó có thể tìm được cảm giác.
Ma Quân trầm ngâm một chút, hỏi: “Có thể hoàn toàn phân tách huyễn giới và đại giới không?”
Ngoài dự đoán, Phương Tri Uyên khẳng định: “Chắc chắn có thể.”
“Bất Nhân đạo tôn của Bàn Vũ sáng thế, chẳng khác nào từ hư không dệt nên quy tắc thiên địa của nơi này.” Phương Tri Uyên vuốt cằm, “Nếu đã có thể dệt nên từ hư không… vậy cắt một đoạn quy tắc, sau đó tu bổ lại, đối với Lận Bất Nhân kia hẳn không phải việc gì khó.”
Lận Phụ Thanh ngẫm nghĩ: “Vậy Lận Bất Nhân cũng giống như một con tằm nhả tơ.”
Phương Tri Uyên nhíu mày: “Giống nhện thì có.”
Nói đến đây, hai người thoáng liếc nhau một cái.
“Vậy thì thật kỳ lạ.” Lận Phụ Thanh tự sờ môi mình, nghiêm túc lẩm bẩm, “Lận Bất Nhân muốn giải phóng Dục giới, sao không tự mình động thủ mà bảo sư phụ đến làm?… Chẳng lẽ vì khi đó ông ấy sắp chết, không thể phun tơ được nữa?”
Phương Tri Uyên hừ cười: “Thế ông ta cũng không thèm dạy sư phụ chúng ta dệt mạng nhện thế nào à? Cùng lắm cũng chỉ cỡ cái cấm thuật hồi sinh thôi.”
Lỗ Khuê Phu từ bên cạnh đi đến, nghe chẳng hiểu gì. Loài sâu nào nhả tơ dệt mạng nhện vậy?
Lận Phụ Thanh cười khổ lắc đầu. Có rất nhiều suy đoán, nhưng không có thời gian cho hắn thử từng cái.
Ngày thứ sáu, bên ngoài xảy ra chuyện. Đường phố Lục Hoa Châu đại loạn, có người hô lên rằng Lận Phụ Thanh hiện giờ đang ở trong Kim Quế Cung. Thế là những kẻ vốn đã có phần bức bối không chịu nổi nữa, kéo nhau ra đường đánh phá, la lối, ô ngôn uế ngữ không thể nào lọt tai.
Cũng không biết câu nào làm giọt nước tràn ly ——
Dẫu sao đi, Lục Hoa Châu vẫn là nơi Lỗ Khuê Phu gìn giữ đã rất nhiều năm, không ít người ngưỡng mộ và vững tin vào Lôi Khung Tiên Thủ. Những người này tâm địa chất phác, không giỏi gây chuyện như nhóm du thủ du thực, ban đầu e dè không hé răng, nhưng đến nông nỗi này rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa, đỏ mặt tía tai lao ra đường.
Không rõ ai là người đầu tiên động thủ, cho đến khi đá xanh đổ máu, tình thế suýt nữa không cứu vãn được, tu sĩ Kim Quế Cung và đệ tử Mục gia mới tách được hai đám người này ra, bấy giờ mới không thiệt hại thêm về mạng người.
Đêm đó, gia chủ Mục gia, Mục Hoằng, truyền tin đến Kim Quế Cung. Từng dòng chữ rõ ràng, lạnh lùng, nói thẳng xét thực lực hiện tại của tiên giới, lấy cứng đối cứng với Bàn Vũ không khác gì lấy trứng chọi đá, hy vọng Lôi Khung Tiên Thủ suy xét cầu hòa.
Lỗ Khuê Phu nặng nề thở dài một hơi, đưa bức thư vào ngọn đèn mà đốt.
“Cầu hòa…” Đôi mắt Phương Tri Uyên đen láy, trầm tĩnh nhìn bức thư từng chút một hóa thành tro tàn kia.
Y cười nhạo một tiếng, nhẹ giọng nói: “Trong tình thế này, bất luận là chọn chiến hay chọn hòa, ngày sau đều thành tội nhân thiên cổ. Mục Hoằng đám đứng ra lên tiếng, chí ít cũng ra dáng hơn đám lưu manh đầu đường chỉ biết gọi sư ca ta là thứ ‘sắc dụ’.”
“Nhưng mà…” Y chợt đứng dậy, lạnh lùng quay đi, “Xem ra, gia chủ Mục gia chọn con đường giống hệt đời trước.”
Bên thư án cạnh cửa sổ, Lận Phụ Thanh buông sách vở trong tay, nhìn y với cảm xúc phức tạp.
Phương Tri Uyên quay đầu lại, nghiêm nghị nói: “Ông ta còn nợ ngươi một mạng, ta sẽ đòi lại cho ngươi.”
Lận Phụ Thanh: “Chẳng lẽ ông ta không nợ ngươi?”
Phương Tri Uyên cười lạnh một tiếng: “Mục Tuyết Hoàng trả thay cha nàng rồi.”
Dứt lời, y phất áo, thẳng thừng đẩy cửa ra ngoài hóng gió lạnh.
“…” Lận Phụ Thanh cay đắng nhìn tấm lưng kia, lại không khỏi nhớ tới vị đại tiểu thư bạch y băng kiếm, lưng đeo trường cung, nhớ đến lúc nàng lạnh mặt gọi hắn một tiếng “ma đầu”. Cảm thấy dường như đã cách mấy đời.
Nếu sau này Phương Tri Uyên thật sự cùng Mục Hoằng không chết không thôi, cô nương này… không biết sẽ ra sao.
Ngày thứ bảy.
Cựu Viện trưởng của Thức Tùng Thư Viện Nhan Dư gửi đến nhạn giấy truyền tin.
Giống như Phương Tri Uyên đã nói, toàn bộ tiên giới lúc này, ai biết suy nghĩ đều đang khổ tâm suy tư. Chính vị đại năng Độ Kiếp nổi tiếng uyên bác thông tuệ này đã đưa cho Lận Phụ Thanh một phương án mà người thường không dám nghĩ đến.
“… Cần lừa Tôn chủ Bàn Vũ kia lập một điều ước đảm bảo trước —— chỉ cần giao đến mười vạn người, trong vòng trăm năm, thượng giới Bàn Vũ không được xâm phạm Dục giới.
Nếu có được sự bảo đảm này, Nhan mỗ có một biện pháp nửa vời có thể phá cục diện lưỡng nan.
Chỉ cần mười vạn liệt sĩ này, sau khi lên đến Bàn Vũ giới, trước khi bị dùng làm lô đỉnh… tự bạo mà chết là được.”
Ngữ điệu ôn hòa phẳng lặng, nói ra lời bi thảm nhất. Giống như quyển sử xanh trong thư viện, phủi đi bụi mờ, tỏa ra mùi mực, trên thẻ tre lại là từng chữ rỉ máu.
“Chức Viện trưởng Thư Viện, ta đã phó thác cho học sinh Viên Tử Y. Nhan mỗ cùng ba ngàn đệ tử của Thức Tùng Thư Viện cũ đã tắm gội dâng hương, bạch y mũ trắng, tĩnh tâm chờ đợi. Nếu Lận tiểu tiên quân gật đầu, thì ba ngày sau… chúng ta nguyện đi đầu trong mười vạn người này.
Chết thì dễ, bảo vệ tam giới mới khó. Nhan mỗ chọn đường dễ, vô cùng hổ thẹn.”
……
Tối hôm đó, Lận Phụ Thanh v**t v* giấy nhạn truyền tin, một đêm không ngủ.
Ngày thứ tám.
Tĩnh tọa đến hừng đông, Lận Phụ Thanh đột nhiên nghiêng mặt vùi vào vai Phương Tri Uyên.
Hắn nhắm chặt mắt, run giọng nói: “Tri Uyên… ta không cam lòng.”
Ngày thứ chín.
Kỳ hạn cuối cùng cứ như thế đến gần. Hai người quyết định quay vào huyễn giới xem xét lần nữa. Lỗ Khuê Phu cũng đi cùng, nhưng chưa kịp đi thì nhận được thông báo: “Huyền Giao Cố gia đưa tin, Cố Quỷ Lang muốn gặp Quân Thượng.”
Lận Phụ Thanh nhướng mày: “Cố Văn Hương?”
Suýt thì quên luôn cái tên này rồi.
Lỗ Khuê Phu lạnh mặt nói: “Cố Văn Hương này vẫn giảo hoạt như cũ, mấy ngày nay thật sự ba phải, đại môn Cố gia luôn đóng chặt, không đắc tội phe chủ chiến lẫn chủ hòa… Quân Thượng có muốn gặp gã không?”
Lận Phụ Thanh ngẫm nghĩ: “Nói với gã, ta không muốn gặp.”
Lỗ Khuê Phu vừa lộ ra chút bất ngờ, đã thấy Quân Thượng cười cười: “Như vậy, gã sẽ chủ động lộ ra ý đồ. Cái tên cáo già đó… Ta đời nào để gã dắt mũi.”
Kết quả, một lúc sau lại có tin tức đưa đến. Sắc Lỗ Khuê Phu lập tức kỳ quái.
“Khụ… Quân Thượng, tên nhãi Cố Quỷ Lang này nói, khi càn quét Phương gia tìm thấy một ít thứ…” Lôi Khung Tiên Thủ hiếm khi lộ ra thần sắc xấu hổ, e ngại có Phương Tri Uyên bên cạnh, cân nhắc ngôn từ, “Liên quan đến Hoàng Dương Tiên Thủ… Chuyện xưa chấn động, người khác có lẽ không hứng thú, nhưng Quân Thượng hẳn là muốn nghe.”
Phương Tri Uyên trào phúng nhướng mày: “Chuyện xưa của ta? Ta với sư ca có giấu giếm gì nhau, lấy đâu ra chuyện ‘chấn động’?”
Lại khinh thường lắc đầu: “Chậc, còn tưởng Tà Đế đề xuất được kế sách gì đối kháng Bàn Vũ, rốt cuộc lại là chuyện cá nhân vớ vẩn? Sư ca đời nào muốn nghe… Sư ca?”
Lận Phụ Thanh ánh mắt trốn tránh, mím môi, im lặng: “…”
Muốn, muốn nghe chứ…
Vành tai Ma Quân đỏ bừng, lúng túng che miệng ho một tiếng: “Ừm… nói gã đến Kim Quế Cung chờ đi. Chúng ta xuống lòng đất trước, sau đó đến nghe gã nói.”
“—— Sư ca!??”
……
Trong một huyễn giới vừa thành hình, đỉnh trời mờ mịt sương mù, mặt đất khô cằn hoang dã, gió cuồng cát cuộn.
Phương Tri Nguyên vận huyền bào, đứng giữa không trung, vừa thử thăm do quy tắc thiên địa vừa bất đắc dĩ nói: “Ngươi… ngươi thực sự muốn nghe à…”
Lận Phụ Thanh ngoan ngoãn ngồi trên Hoàng Dương đao trên không, thầm nghĩ: Hỏi thừa, chuyện của A Uyên khi còn bé… Dù ngày mai tiên giới tiêu tùng đi nữa, hắn cũng muốn nghe hết rồi mới cam lòng chịu chết.
Đột nhiên nổi gió, có thứ gì đó lóe lên, là một ánh sáng u tối.
Lận Phụ Thanh không khỏi quay lại nhìn, đột nhiên ánh mắt sáng ngời: “Tri Uyên, ta đi một chút, không quấy rầy ngươi nữa.”
Phương Tri Uyên lập tức quay đầu lại, căng thẳng: “Chờ đã, ngươi đi đâu?”
Lận Phụ Thanh tùy tay gọi Đồ Nam ra, phi thân đạp kiếm: “Yên tâm, không có nguy hiểm đâu, chỉ nhặt một thứ ngay trong huyễn giới này thôi, trở lại liền.”
Tiên quân áo trắng bấm pháp quyết ngự kiếm bay xuống, xung quanh cuồng phong gào thét, không hề dính lấy nửa góc áo. Lận Phụ Thanh dừng ở góc một phiến đá khổng lồ, Đồ Nam dưới chân chợt phát ra một tiếng ngâm nga khe khẽ.
Trong kẽ đá là một thanh trường đao đen nhánh, cát bụi phủ nửa thân, lạnh lùng mà quật cường, lặng lẽ cắm ở đó.
“Tai Nha… hóa ra ở chỗ này.”
Lận Phụ Thanh không khỏi mỉm cười, năm ngón tay thon dài nắm lấy chuôi đao, dùng sức rút thanh đao lên, nhẹ giọng nói: “Đáng thương làm sao, chủ nhân của ngươi không cần ngươi nữa rồi, theo ta đi.”
Hắn nâng niu, ôm Tai Nha đao vào lòng, bi ai nhìn về phía chân trời, than nhẹ: “Ta còn tưởng đời này không cần ngươi đi theo nữa, hiện tại… đúng là nói trước bước không qua.”
Phương Tri Uyên hiển nhiên không dám để hắn chạy lung tung một mình, rất nhanh đã tìm đến. Lận Phụ Thanh cất Tai Nha vào túi càn khôn, lòng mang ý xấu, không cho Phương Tri Uyên nhìn thấy.
“Lận Phụ Thanh! Ngươi đừng có nói đi là đi như thế…”
“Không phải ngươi đuổi theo rồi sao?”
“Ta nói chứ, sư ca, ngươi nhặt thứ rách nát gì ở đây?”
“Không nói cho ngươi.”
“…”
Không thể ở lại huyễn giới quá lâu, hơn nữa thân thể Lận Phụ Thanh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Một canh giờ sau, hai người đã hội họp với Lỗ Khuê Phu đang hộ pháp bên ngoài, cùng ra khỏi huyễn giới dưới nền đất.
Nhìn lại chỉ mới buổi trưa, chút thời gian còn lại là dành cho Cố Văn Hương.
—— Tuy Ma Quân nói muốn nghe chuyện thời thơ ấu của tiểu họa tinh, nhưng tiên giới đang treo giữa hai bờ sinh tử, nếu cho rằng tin tức Cố Văn Hương mang đến không liên quan gì đến đại cục, vậy chẳng khác nào coi thường Tà Đế đời trước.
Lại không ngờ, mới vừa bước ra khỏi địa cung đã nghe tiếng bước chân hối hả vang lên. Một đệ tử Kim Quế Cung hốt hoảng lao đến, còn không kịp hành lễ với Lỗ Khuê Phu, vội báo: “Tôn Thủ! Không ổn, Mục gia chủ tập hợp mấy vạn tán tu từ khắp nơi, đã bao vây Kim Quế Cung!”
“Xem ra… muốn bức vua thoái vị. Thỉnh Tôn Thủ định đoạt!”