- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Thịnh Sơ và Tang Vãn từ nhỏ vốn chẳng ưa nhau, hồi đó hai người sống sát vách, cha mẹ Tang Vãn mới bắt đầu sự nghiệp nên chẳng có thời gian trông con.
Mỗi kỳ nghỉ đông hay hè, Tang Vãn ở nhà một mình rất buồn chán, thế là suốt ngày chạy sang nhà Thịnh Sơ gây chuyện, đánh nhau. Ban đầu, Thịnh Sơ rất phiền cô, cảm thấy cô vừa gà mờ lại còn thích gây sự. Qua vài lần đụng độ, Tang Vãn bị đánh đến sưng cả mặt, tóc tai rối bù, vậy mà vẫn không chịu nhận thua.
“Cậu đợi đấy! Tớ về méc cha mẹ là cậu bắt nạt tớ!” Tang Vãn bò dậy, tay lau tóc rối bù trước trán.
Thịnh Sơ khoanh tay trước ngực, rũ mi nói bằng giọng châm chọc: “Đồ gà con, gà mà cũng đòi chơi!”
“Cậu mới là gà!”
“Chính cậu!”
“Cậu...!”
Vì một câu nói, hai đứa lại lao vào đánh nhau. May mà mẹ Tang về đúng lúc, nếu không Tang Vãn có khi bị đánh đến biến dạng mất.
Cả hai đúng kiểu “oan gia ngõ hẹp”, đánh nhau lớn lên, đến cấp hai thì bắt đầu dần xa cách.
Tang Vãn ngày càng xinh đẹp, đường nét tinh tế, trong lớp lẫn ngoài lớp đều có con trai tặng thư tình cho cô nhưng cô đều phớt lờ.
Thịnh Sơ học hành tệ hại. Sau giờ học anh chỉ lo chơi bóng, bài tập không làm, kiểm tra chẳng bao giờ đậu.
Vậy mà tình cờ nghe Tang Vãn nói muốn thi vào Nhất Trung thành phố, Thịnh Sơ liền bỏ chơi bóng, chúi đầu vào học. Đầu óc anh lanh lợi, lại chịu khó nên may mắn đậu vào đúng điểm chuẩn.
Chỉ tiếc không được xếp chung lớp với Tang Vãn, điểm số của họ cách xa nhau nhưng được vào cùng trường là anh đã thấy mãn nguyện.
Lên cấp ba, Tang Vãn càng trở nên trầm lặng, chỉ nói chuyện với vài người thân thiết. Các nam sinh còn đặt biệt danh cho cô là “nữ thần lạnh lùng”.
Thịnh Sơ cũng không biết mình bắt đầu thích cô từ khi nào, có lẽ là từ những lần quen với việc dõi theo bóng lưng cô chăng?
Lên đại học, họ không học cùng thành phố nhưng Thịnh Sơ vẫn hay đến thăm cô, hai người lại như hồi nhỏ, đùa giỡn nghịch ngợm.
Trước khi tốt nghiệp, nhà Tang Vãn xảy ra biến cố lớn. Cô vào làm ở Mỹ Ích, Thịnh Sơ không yên tâm để cô một mình ở thành phố Giang Minh, bèn đi trước dò đường, thậm chí chuyển cả tiệm thú cưng của mình đến đó.
Sau này, Thịnh Sơ nhìn thấy Tang Vãn yêu người khác, lại bị người đó làm tổn thương, lòng anh rối bời khó tả.
Anh rất muốn thổ lộ nhưng cũng sợ Tang Vãn không có cảm giác với mình, đến cả tình bạn cũng không giữ nổi.
Thế là Thịnh Sơ chọn cách âm thầm bảo vệ cô. Ngày Tang Vãn kết hôn, Thịnh Sơ cố ý kiếm lý do không thể khước từ để vắng mặt nhưng anh vẫn lặng lẽ xem livestream lễ cưới.
Hôm đó, Tang Vãn mặc váy cưới cao cấp, Cha Tang dắt tay cô từng bước tiến đến Thương Dục Hoành đang đứng trên sân khấu.
Anh ấy lạnh lùng, dáng người cao ráo, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm. Tang Vãn rưng rưng nước mắt, còn Thịnh Sơ thì lặng lẽ khóc theo.
Anh nhìn họ thề nguyện trước bao người, trao nhẫn, hôn nhau...
Tang Vãn đã tìm được hạnh phúc, đã hoàn thành cột mốc quan trọng trong đời. Từ tận đáy lòng, Thịnh Sơ thật sự vui mừng cho cô. Còn mối tình thầm kín chôn sâu kia, cứ để nó mãi mãi ngủ yên trong tim vậy.
Khi Bánh Bao Nhỏ chào đời, Thịnh Sơ vội vàng lao đến bệnh viện, thậm chí quên cả khóa cửa tiệm.
Tang Vãn dáng người gầy, còn em bé thì lớn, sinh thường vô cùng khó khăn. Nghe tiếng hét đau đớn từ phòng sinh, Thịnh Sơ chỉ muốn xông vào đánh cho Thương Dục Hoành một trận ra trò.
Sau một đêm vất vả, cuối cùng Bánh Bao Nhỏ cũng ra đời, Thịnh Sơ mới yên lòng.
Anh bước đến trước mặt Thương Dục Hoành, túm cổ áo anh, giọng dữ dằn:
“Sau này không được để cô ấy sinh nữa!”
“Không cần cậu nhắc.” Thương Dục Hoành bị ép vào tường, giọng vẫn thản nhiên.
Từ lúc Tang Vãn bước vào phòng sinh, anh đã đi qua đi lại không ngừng ngoài hành lang. Thật ra anh rất hối hận. Có con hay không vốn không quan trọng, anh đâu có ngai vàng gì để nối dõi, chỉ là anh không chịu nổi khi thấy cô đau đớn như vậy.
Khi Bánh Bao Nhỏ lên ba, bé đặc biệt thích dính lấy Thịnh Sơ. Thậm chí còn hơn cả bố ruột khiến Thương Dục Hoành phải ghen tị.
Tang Vãn chỉ thuận miệng an ủi vài câu cho có lệ.
Mỗi lúc như vậy, Thịnh Sơ lại liếc sang Thương Dục Hoành với ánh mắt đầy đắc ý như muốn nói: “Ba ruột thì sao? Con trai anh thích tôi mới ghê chứ!”