- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
Chương 27: Người yêu hợp đồng
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tang Vãn khẽ “ồ” một tiếng, ánh mắt có phần mông lung, không nhìn sang phía anh nữa.
Thật ra cô hơi lúng túng. Trước khi biết người lãnh đạo mới nhậm chức là Thương Dục Hoành, mục tiêu của cô rất đơn giản, hoàn thành kỳ thực tập suôn sẻ để trở thành nhân viên chính thức.
Tuy mục tiêu hiện tại không thay đổi nhưng trong lòng Tang Vãn lại vô thức dấy lên một luồng ý chí mới. Cô muốn Thương Dục Hoành nhìn mình bằng ánh mắt khác, muốn được anh công nhận năng lực làm việc của cô.
Tang Vãn khẽ cắn môi, ánh mắt dần tối đi. Cô tiếp cận anh vốn là có mục đích.
Sau khi trở về từ Vân Thành, Tang Vãn lại như được tiếp thêm động lực, như thể đổ đầy xăng, sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu.
Hôm đó vừa hết giờ làm, cô thu dọn đồ đạc rồi rời đi đúng giờ. Hôm nay cô phải dọn nhà, Thịnh Sơ cũng đã liên hệ trước, nói là vừa đến đây để ổn định cuộc sống, dạo này đang bận việc mở tiệm thú cưng.
Vừa ra khỏi công ty, cô đã thấy Hạ Ly đứng không xa, trên tay là một ly cà phê. Tang Vãn vội vã bước tới.
“Cậu đến khi nào vậy?” Tang Vãn ngạc nhiên hỏi.
Hạ Ly đưa cà phê và một miếng bánh nhỏ cho cô: “Mới xuống máy bay là đến ngay, nghe nói cậu dọn nhà, sợ cậu không xoay xở kịp.”
“Cậu vẫn là tốt nhất.” Giọng Tang Vãn mang theo chút làm nũng.
Hai người khoác tay nhau đến chỗ ở mới. Dọn dẹp xong cũng đã muộn, Tang Vãn đề nghị đãi một bữa, Hạ Ly cũng không khách sáo.
Hai người chọn một nhà hàng, ai ngờ vừa ngồi xuống thì một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt.
Người này dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, Tang Vãn lập tức cầm ly nước chắn trước mặt, định “tàng hình”.
“Có ai lại để con gái chờ khi đi xem mắt chứ?” Vừa ngồi xuống, cô gái tóc ngắn đối diện đã lên tiếng bất mãn.
Cả hai không chọn phòng riêng, trùng hợp thay, Thương Dục Hoành lại ngồi đúng hướng đối diện với Tang Vãn, chỉ là quay lưng về phía cô, không biết anh có nhìn thấy hay không.
“Xin lỗi, tôi vừa bị công việc giữ lại.” Thương Dục Hoành lịch sự xin lỗi.
Cô gái tóc ngắn ngẩng đầu, nhìn thấy khí chất và vẻ ngoài của anh, cơn giận nguôi đi quá nửa, giọng cũng mềm xuống: “Hiểu được mà, người xuất sắc như anh chắc chắn rất bận rộn.”
“Ừ.” Thương Dục Hoành đáp thản nhiên.
Hạ Ly liếc sang Tang Vãn, khẽ hỏi: “Sếp cậu đang đi xem mắt à?”
“Suỵt!” Tang Vãn giơ tay lên môi ra dấu, còn phát ra âm thanh lớn hơn cô.
Hạ Ly muốn cười, cầm ly nước uống một ngụm: “Một người đàn ông ưu tú như vậy cũng cần đi xem mắt, chắc là vì cậu không đủ hấp dẫn rồi.”
Tang Vãn: “???”
Liên quan gì đến sức hấp dẫn của cô chứ? Với lại, sao cô cứ hay đụng phải cảnh Thương Dục Hoành đi xem mắt thế này? Lỡ như lần này lại không thành, liệu có bị anh trách tội không?
“Vậy công việc của anh Thương là gì vậy?” Cô gái tóc ngắn vuốt tóc bên tai, dịu dàng hỏi: “Tôi là người mẫu ảnh, lúc chụp sẽ hơi bận một chút.”
Thương Dục Hoành châm một điếu thuốc, rít nhẹ, mãi một lúc sau mới nhả ra hai chữ: “Tài xế.”
Cô gái tóc ngắn ngẩn người. Rõ ràng lúc nãy cô thấy anh lái một chiếc Cayenne đỗ trước cửa, ai ngờ lại là... tài xế?
“Vậy còn chiếc xe đó?” Cô không tin, lại hỏi lần nữa.
Thương Dục Hoành búng tàn thuốc, mỉm cười hứng thú: “Mua bằng vay nợ, còn nợ đến mười triệu.” (tầm 36 tỷ VNĐ)
“Anh bị thần kinh à? Không có tiền mà còn bày đặt làm đại gia, cả lý lịch cũng bịa đặt!”
Cô gái tức giận đến mức cầm ly nước nóng mà nhân viên phục vụ vừa mang đến, định hắt thẳng vào mặt anh.
Ngay khoảnh khắc đó, Tang Vãn lập tức lao đến chắn trước người Thương Dục Hoành.
Chiếc ly thủy tinh vẫn còn nóng hổi hắt thẳng vào má Tang Vãn, không lệch đi chút nào.
Thương Dục Hoành nhíu mày, giọng không vui: “Cô chen vào chuyện này làm gì thế hả?”
Cô gái tóc ngắn sững sờ một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra tình hình, lập tức đứng dậy, xách túi bỏ đi: “Bà đây đi xem mắt bao nhiêu lần mà chưa từng gặp ai điên như anh. Chỉ là một tên tài xế nghèo kiết xác, bà đây không thèm!”
“Chị ơi, sếp bọn em tốt lắm mà, chị đừng đi mà~” Tang Vãn nâng cao giọng, như cố tình nói cho Thương Dục Hoành nghe.
Cô gái tóc ngắn quay đầu lại: “Hai người đúng là điên giống nhau.”
Tang Vãn mím môi, quay sang nhìn Thương Dục Hoành vẫn ngồi yên bất động, ngay cả tư thế cũng không đổi. Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước đọng trên kính.
“Lại đây.” Thương Dục Hoành lạnh giọng gọi.
Tang Vãn rón rén bước đến, đến bên cạnh anh cũng không dám ngồi, chỉ biết cúi đầu đứng yên.
“Sao lại giúp tôi?” Thương Dục Hoành rút khăn tay từ túi áo vest, đưa tới.
Cô do dự một lúc rồi khẽ khàng đáp: “Không phải anh từng nói sợ mất mặt nhất sao? Ở nhà hàng đông người như thế, lỡ bị người trong công ty nhìn thấy thì thể diện của anh chắc không giữ được đâu.”
Tay anh khựng lại giữa không trung, sắc mặt không vui, lạnh lùng quăng chiếc khăn tay sang: “Tự lau đi.”
Tự lau thì tự lau.
Tang Vãn bĩu môi, cúi người nhặt khăn tay rơi dưới chân lên, tháo kính ra lau sạch trước rồi mới lau nước nóng còn sót lại trên má.
Nước trong ly vừa nãy nhiệt độ khá cao, đến khi lau mới thấy má có phần bị bỏng, cô khẽ rên một tiếng vì đau, Thương Dục Hoành nghe thấy thì ngẩng mắt nhìn.
“Cô ngốc à?” Ánh mắt anh đen sâu, không có chút ấm áp, khi nói câu ấy, cả người cũng toát ra áp suất thấp.
“Hả?” Tang Vãn nheo mắt, trả lời cho có.
Một điếu thuốc cháy hết, Thương Dục Hoành chẳng buồn nói thêm, dụi tắt đầu thuốc, đứng dậy rời đi.
“Thương tổng, khăn tay của anh này.” Thấy anh định đi, Tang Vãn vội vàng chạy theo.
Thương Dục Hoành không ngoái đầu lại, ánh mắt lạnh lùng xa cách: “Không cần.” Dứt lời liền sải bước đi về phía cửa nhà hàng.
“Ơ, Thương tổng, tôi có một vụ làm ăn không biết anh có hứng thú không.” Thấy anh sắp đi khuất, Tang Vãn vội vàng nói ra ý định.
Ý tưởng này đã tồn tại trong cô khá lâu, hôm nay cuối cùng mới đủ can đảm để nói.
Thương Dục Hoành sắp đẩy cửa thì động tác khựng lại, ánh mắt khẽ động, quay đầu: “Nói nghe thử xem.”
“Nếu anh không muốn đi xem mắt, tôi có thể giúp.” Tang Vãn chớp chớp mắt, đuôi câu hơi nhướn lên.
Anh nhếch môi, cười nhạt: “Ừm.” Ý bảo cô nói tiếp.
“Anh từng nghe đến ‘người yêu hợp đồng’ chưa?”
Tang Vãn kéo tay anh, dẫn đến chỗ mình đã đặt trước, Hạ Ly rất biết ý lùi ra bên cạnh.
Thương Dục Hoành nhướng mày, nói thẳng: “Đừng úp mở, tôi đang vội.”
“Tức là đôi bên đều có lợi, không phải thật sự yêu đương gì đâu.” Tang Vãn giải thích gọn gàng.
Anh khoanh tay trước ngực, chân dài vắt chéo, giọng điềm nhiên: “Có lợi? Cụ thể là mặt nào?”
Hạ Ly lập tức hiểu ra “mặt nào” trong lời anh là ám chỉ điều gì, Tang Vãn ngẩn ra một lúc rồi cũng phản ứng, vành tai lập tức đỏ hồng.
“Ý tôi là, tôi giúp anh đối phó với người nhà, anh thì giúp tôi vượt qua kỳ thực tập, chỉ đơn giản vậy thôi.” Tang Vãn phát điên mất, sao nói chuyện với người này lại khó khăn đến thế chứ!