- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tang Vãn ngẩng đầu, gò má vẫn còn vương giọt lệ lấp lánh. Cô chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Xin lỗi tổng giám đốc Thương, tôi không có sở thích đó.”
Thương Dục Hoành cũng không giận, ngược lại còn khẽ cười một tiếng. Sau đó, anh cúi người, đưa mặt lại gần cô, yết hầu gần như áp sát: “Cần tôi giúp cô nhớ lại không?”
Tang Vãn không nói nữa, cụp mắt xuống. Dưới mái tóc đen nhánh, vành tai trắng như tuyết thoáng chốc nhuộm hồng.
Thì ra... chuyện xảy ra tối hôm đi công tác đó là thật. Cô thật sự đã...
Tang Vãn không dám nhớ lại, hình ảnh lúc đó quá xấu hổ, khiến mặt cô nóng bừng.
“Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
…
Những ngày sau đó, cuộc sống của Tang Vãn bị nhấn chìm trong bài thi thực tập. Đây là đợt đánh giá cuối cùng, quyết định cô có thể ở lại công ty hay không.
Vì quá bận rộn, Tang Vãn cũng một thời gian không gặp Thương Dục Hoành và cô dần nhận ra mối quan hệ giữa họ dường như luôn do cô chủ động, từ việc cố tình tạo ra “tình cờ”, đến việc chào hỏi...
Khi Tang Vãn nín thở bước ra khỏi phòng họp, cô chợt nhận ra kết quả không còn quan trọng nữa. Ít nhất, khoảng thời gian này, cô đã nỗ lực hết mình.
Nhìn lại những tiến bộ của bản thân, cô ngày càng hài lòng hơn.
Về chỗ làm, cô nghe đồng nghiệp bàn tán về hoạt động của lễ hội nghệ thuật. Mọi người ở bộ phận thương hiệu đều biết Tang Vãn có tài, thế nên Lê Hàm đã tự ý đăng ký cho cô một đống tiết mục, cô cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
…
Một tuần sau, Lễ hội nghệ thuật lần thứ 20 của Mỹ Ích được tổ chức tại Bắc Kinh. Tang Vãn mặc đồ thể thao trắng, ngồi trên khán đài xem thi đấu một cách nhàm chán.
Đang diễn ra là trận bóng rổ. Cô ngẩng đầu, lập tức nhận ra bóng lưng quen thuộc, là Thương Dục Hoành.
Anh mặc đồng phục bóng rổ, số áo là số 5. Tang Vãn nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo từng bước chạy của anh.
Khi trận đấu kết thúc, một đám nữ sinh vây quanh anh, nhìn còn rất trẻ, có lẽ không phải nhân viên của Mỹ Ích.
Mỗi người đều cầm theo khăn mặt, nước khoáng, chen lấn chỉ mong Thương Dục Hoành nhận đồ của mình.
Tang Vãn nhếch môi, cảm thấy anh thật là... ra vẻ. Cô liền cầm chai nước khoáng đã uống dở của mình, từ khán đài đi xuống, cô muốn ăn dưa (hóng chuyện) tận nơi!
Lúc này Thương Dục Hoành đang vắt khăn lên cổ, trò chuyện với người bên cạnh, thỉnh thoảng kéo cổ áo lau mồ hôi, hoàn toàn không để ý tới đám con gái xung quanh.
Tang Vãn bước tới trước mặt anh, mở nắp chai nước khoáng mình đã uống, ngửa đầu uống một ngụm, như thể đang khiêu khích.
“Tổng giám đốc Thương thấy Giang Minh tốt, hay Bắc Kinh tốt?” Một lãnh đạo đùa hỏi.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của Thương Dục Hoành đã bị Tang Vãn thu hút. Anh nghiêng đầu, cười nhẹ: “Trước kia thì chọn Bắc Kinh, bây giờ lại thấy... Giang Minh cũng không tệ.”
Dứt lời, anh bước về phía Tang Vãn, cô còn đang hoang mang thì chai nước trong tay đã bị cướp mất.
Anh không chút do dự uống một ngụm ngay miệng chai.
Tang Vãn: “???”
Cô phồng má, chống nạnh giận dỗi: “Anh không mua nổi chai nước à?”
“Ừm.” Anh đáp trầm trầm một tiếng.
Tang Vãn như con mèo nhỏ bảo vệ đồ ăn, không muốn anh chiếm chút lợi nào. Cô liền đưa tay định giật lại nhưng Thương Dục Hoành né rất nhanh.
“Tôi đã uống rồi, anh không tự đi lấy một chai được à!”
Cô giận đến mức giậm chân tại chỗ. Ban đầu chỉ định đến đây cười nhạo anh, kết quả lại bị anh trêu chọc đến điên người.
Thương Dục Hoành mặt dày uống cạn chai nước, không để lại cho cô một giọt nào, sau đó nhét chai rỗng lại vào tay cô: “Lần sau đổi sang Bách Tuế Sơn nhé.”
Tang Vãn: “???”
Đúng lúc ấy, tiếng phát thanh vang lên: “Tiếp theo là cuộc thi chạy ngắn 50m, mời các vận động viên chuẩn bị ở đường chạy...”
Tang Vãn đăng ký thi chạy, cô lập tức ném chai nước vào người Thương Dục Hoành, không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng.
“Thiên kim nhà ai vậy, tính tình nóng quá?” Một đồng nghiệp lúc nãy nói chuyện với Thương Dục Hoành hỏi.
Anh cúi người nhặt chai lên, giọng điệu hờ hững: “Con gái nhà bạn.”
“Hai người đang hẹn hò à?” Đồng nghiệp càng hóng chuyện hơn.
Thương Dục Hoành bước trở lại sân đấu, khựng lại mấy giây rồi mới đáp: “Không.”
…
Buổi sáng thi đấu xong, Thương Dục Hoành vào phòng thay đồ. Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng Hạ Tuyên đang gọi điện.
Anh đẩy cửa bước ra, chân dài sải bước nhanh, đi tới cửa phòng vệ sinh bên cạnh. Hạ Tuyên đang đứng đó, quay lưng lại, kẹp điện thoại giữa tai và vai, vừa rửa tay.
Anh ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện ánh mắt đen kịt trong gương của Thương Dục Hoành, liền lịch sự cười một cái.
Hạ Tuyên xoay người định rời đi, nhưng vừa tới cửa, Thương Dục Hoành đã chắn trước mặt.
Anh vẫn im lặng như cũ nhưng chính cái sự im lặng ấy khiến Hạ Tuyên lạnh sống lưng.
Hạ Tuyên cúp máy, mặt vẫn tươi cười:
“Hôm nay tổng giám đốc Thương thi đấu giỏi quá.”
Thương Dục Hoành điều chỉnh tư thế đứng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Hạ Tuyên khiến ông ta toát mồ hôi lạnh.
“Trưa nay có rảnh không, tôi mời cậu ăn bữa cơm.” Hạ Tuyên lấy lòng.
Dạo này ông ta làm hỏng một dự án, sợ Thương Dục Hoành kiếm chuyện, ai ngờ đối phương vẫn lạnh lùng như xưa.
Rốt cuộc Thương Dục Hoành cũng có phản ứng. Anh đẩy mạnh một cú, Hạ Tuyên lảo đảo đập vào bồn rửa, mặt nhăn nhó vì đau.
“Tổng giám đốc Thương, rốt cuộc tôi…”
Rầm!!
Chưa nói hết câu, mặt trái ăn ngay một cú đấm.
Hạ Tuyên ôm mặt, cột sống như bị bẻ cong.
“Tổng giám đốc…”
Rầm!!
Mặt phải cũng không thoát. Hai má đối xứng sưng vù. Hạ Tuyên chống tay lên bồn rửa, đầu óc choáng váng.
“Thương Dục Hoành, nói gì thì nói tôi cũng là bậc trưởng bối, sao cậu có thể…”
Ông ta định lý lẽ, thực chất là muốn hỏi vì sao hôm nay lại bị đánh.
Nhưng Thương Dục Hoành chẳng buồn nghe, bực mình xé mở cổ áo, sờ mới phát hiện quên đeo cà vạt.
Ánh mắt anh đảo quanh, tiện tay chộp chai xà phòng rửa tay trên bồn, vung loạn lên đầu Hạ Tuyên.
Ông ta bị đánh đến mức loạng choạng, lảo đảo, cuối cùng ngã ngồi bệt xuống đất.
Thương Dục Hoành đạp mạnh cánh cửa phòng vệ sinh, “rầm” một tiếng vang dội rồi cúi người, túm cổ áo ông ta, sát khí đằng đằng:.“Lần sau còn dám đụng vào em ấy nữa thử xem?”
Hạ Tuyên đầu óc mờ mịt: “Tổng giám đốc...”
Thương Dục Hoành chẳng buồn nghe, tóm tóc ông ta, giọng âm trầm lạnh lẽo:
“Thích k*ch th*ch, thích chơi bời đúng không?”