- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
Chương 21: Em thích anh ấy à?
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng cô đã bắt đầu tính toán. Mọi người xung quanh đều vô hình trung gợi ý rằng khi còn sống, cha cô từng có mối quan hệ làm ăn thân thiết với Thương Dục Hoành, vậy thì cơ hội này, cô sao có thể để vuột mất?
Hàn Thanh Đại không nói gì, ánh mắt chuyển sang phía Thương Dục Hoành: “Cùng đi chứ?”
Đúng lúc đó điện thoại của Thương Dục Hoành vang lên, anh không hề né tránh, cứ thế đường hoàng bắt máy: “Không đi, không rảnh.”
Cuộc gọi rất ngắn gọn, nội dung cũng đơn giản nhưng nhìn biểu cảm của anh, Tang Vãn cũng đoán được phần nào. Chắc lại bị gia đình sắp xếp xem mắt nữa rồi.
Cúp điện thoại, anh bấm khóa xe: “Không đi, bận.”
Hàn Thanh Đại không hỏi thêm, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng anh dần khuất xa, dịu giọng dặn dò: “Lái xe cẩn thận, về nghỉ sớm một chút.”
“Biết rồi.” Mọi người cứ tưởng Thương Dục Hoành sẽ không đáp lại, ai ngờ anh vẫn như mọi khi, hờ hững buông một câu.
Tang Vãn đảo mắt qua lại giữa hai người, cứ ngỡ đã nhìn thấu được mối quan hệ giữa họ, liền hồn nhiên hỏi:
“Chị, hai người quen nhau bao lâu rồi? Anh ấy luôn lạnh lùng vậy sao?”
Hàn Thanh Đại thu lại ánh nhìn, đưa tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán cô: “Bọn chị không quen nhau.”
“... Hả?” Tang Vãn ngơ ngác.
Hai người tìm đến một quán ăn ven đường, qua cuộc trò chuyện, Tang Vãn mới biết Hàn Thanh Đại là một siêu mẫu hàng đầu. Có lẽ vì ít quan tâm đến giới giải trí nên cô không nhận ra cô ấy.
“Vậy mình ngồi ăn ở đây… có hơi không hợp với thân phận chị không?” Tang Vãn hơi ái ngại hỏi.
Hàn Thanh Đại bật cười khẽ khàng, che miệng đáp: “Chị cũng là người mà, cũng cần ăn cơm chứ.”
Tang Vãn cũng bật cười, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
“Em thích anh ấy à?” Hàn Thanh Đại đột nhiên lên tiếng, tay vẫn cầm ly nước.
Đúng lúc Tang Vãn đang cắn phải miếng ớt cay, sặc đến nỗi nước mắt rưng rưng. Hàn Thanh Đại vội rót cho cô một ly nước ấm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động.
Tang Vãn nhận lấy, uống một hơi, mới dịu lại được phần nào: “Chị đang nói đùa gì vậy… Em với tổng giám đốc Thương cách nhau xa lắm, chỉ riêng bữa cơm hôm nay anh ấy chi trả đã là vài tháng tiền lương của em rồi, sao em lại...”
Cô còn ho vài tiếng, đưa tay vỗ nhẹ ngực để dễ thở hơn.
Nhưng Hàn Thanh Đại chỉ khẽ bật cười, rất nhẹ, rất sâu: “Em làm sao biết chị đang nói về anh ấy?”
Tang Vãn nghẹn lời, mặt đỏ bừng, không nói thêm được câu nào.
…
Kết quả đợt đánh giá đã được thông báo qua email, Tang Vãn ngồi ở chỗ làm, tim như bị siết chặt.
Mặc dù cảm thấy hôm đó bản thân làm khá tốt nhưng kết quả vẫn là điều không thể đoán trước. Khi mở email, đúng lúc mạng lại chập chờn, cô nắm chặt hai tay, gõ nhẹ lên mặt bàn để giảm căng thẳng.
Trang cuối cùng cũng hiện lên, tên cô nổi bật ở vị trí thứ hai. Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Cô lấy điện thoại, chụp lại bức ảnh kết quả rồi gửi ngay cho Thương Dục Hoành.
Lúc đó, anh đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay. Ngay trước khi tắt điện thoại, tin nhắn từ Tang Vãn hiện lên.
Anh mở ra, chỉ là một bức ảnh nhưng khoé môi anh khẽ cong, nụ cười nhẹ thoáng qua rồi tắt màn hình, kéo vali đến cửa lên máy bay.
[Tổng Giám đốc Thương, tôi được hạng hai đó!]
Tang Vãn ngồi suy nghĩ mãi mới soạn được dòng tin nhắn ấy, bấm gửi, chờ đợi hồi âm từ anh.
Chưa thấy phản hồi từ Thương Dục Hoành, cô đã thấy Sài Thanh Oánh mặt mày ủ rũ đi đến nhưng Tang Vãn không để tâm.
“Vãn Vãn, cậu có thể giúp tôi nói với giám đốc Lê một tiếng được không? Cậu không phải là người nhà của cô ấy sao? Làm ơn giúp tôi với!”
Sài Thanh Oánh bỗng bật khóc rồi quỳ sụp trước mặt Tang Vãn, níu lấy tay cô van xin.
Tang Vãn chết sững, ánh mắt đờ đẫn một lúc lâu, những người xung quanh nghe vậy liền kéo lại xem.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào câu nói của Sài Thanh Oánh: “Cậu không phải người thân của giám đốc Lê sao?”
“Bảo sao Tang Vãn lại tiến bộ nhanh như vậy, thì ra là nhờ ‘đường sau’...”
“Cái phương án lần trước biết đâu cũng là ý tưởng của giám đốc Lê.”
“Không thì một sinh viên tốt nghiệp mỹ thuật như cô ta, dựa vào đâu mà đứng thứ hai?”
Lời bàn tán mỗi lúc một nhiều, Tang Vãn nghe mà không biết nên phản bác thế nào.
Mục đích của Sài Thanh Oánh đã đạt được. Cô ta đang đối mặt nguy cơ bị sa thải vì sao chép ý tưởng người khác, trong lòng đầy bất cam nên càng không thể chịu nổi việc Tang Vãn lại vượt qua mình, tiến bộ nhanh hơn, có cơ hội được giữ lại làm việc tại Mỹ Ích.
Lê Hàm từ trong văn phòng nhìn thấy bên ngoài xôn xao, nhíu chặt mày, mang giày cao gót bước ra: “Không ai có việc gì làm à?”
Mọi người vội giải tán nhưng trong lòng lại càng tin vào lời Sài Thanh Oánh nói.
Tang Vãn không muốn giải thích gì thêm, cầm điện thoại chạy đi. Cô không biết nên đi đâu, cũng không muốn đi thang máy, chỉ có thể dùng việc leo cầu thang để trấn an bản thân.
Bất giác, cô lại leo lên đến tầng của văn phòng tổng giám đốc. Tang Vãn đẩy cửa lối thoát hiểm ra, thư ký thấy cô tưởng đến tìm Thương Dục Hoành, liền ngăn lại: “Tổng giám đốc đi công tác rồi.”
Ánh mắt Tang Vãn mờ mịt, vén tóc, lúc này mới tỉnh táo lại: “Tôi không tìm anh ấy... Tôi đi nhầm tầng rồi...”
Cô vội vã đi xuống, tìm một góc vắng, ngồi sụp xuống.
Mở điện thoại, vẫn chưa có tin nhắn nào. Tang Vãn quyết định chia sẻ chuyện buồn này với Thịnh Sơ và Hạ Ly.
Ba người có chung một nhóm chat nhưng hình như đã lâu rồi không ai nói gì. Cô gõ vài chữ: [Hai cậu bận không?]
Ngẩng đầu, ánh mắt cô bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm, Tang Vãn sững lại: “Không phải anh đi công tác rồi sao?”
“Máy bay bị delay.” Thương Dục Hoành kéo theo vali, đứng trong hành lang thoát hiểm, vẻ ngoài có phần bất hợp với nơi này.
“Ồ.” Tang Vãn tắt màn hình điện thoại: “Vậy sao anh không đợi ở sân bay?”
Thương Dục Hoành lập tức nhíu mày, cúi đầu nhìn cô như thể đang đánh giá:
“Cô ngốc à?”
Tang Vãn: “...?”
Anh không muốn phí lời, nhấc chân bước lên cầu thang: “Tránh ra, đừng chắn đường.”
Tang Vãn ngoan ngoãn đứng dậy, tránh sang một bên, cúi đầu không nói thêm gì.
Một tiếng trước, Thương Dục Hoành chuẩn bị lên máy bay thì nhận được cuộc gọi từ thư ký, nhắc anh kiểm tra hợp đồng ký kết vừa gửi qua email.
Cúp máy, anh nhìn thấy một thông báo từ nhóm nội bộ công ty, tò mò bấm vào xem.
Trên diễn đàn công ty, có người đã bóc phốt thân phận thật của thực tập sinh Tang Vãn, bịa đặt rằng cô nhờ thủ đoạn và “quy tắc ngầm” mới có được phương án dự án. Thậm chí còn moi cả hoàn cảnh gia đình và chuyện cha cô - Tang Cảnh Tư - lên mạng.
May mắn là bài viết đó đã bị anh xóa, dư luận chưa kịp lan ra.
Thương Dục Hoành tiếp tục bước lên vài bậc thang, thấy người phía sau vẫn chưa theo kịp, anh dừng lại, quay đầu: “Ngẩn người gì thế?”
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Tang Vãn ngơ ngác nhưng vẫn làm theo lời anh.