- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 78: Từ chức
Chương 78: Từ chức
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Nói thật, Thương Dục Hoành rất ngưỡng mộ Cảnh Hoài Chị nhưng anh cũng hiểu rõ bản thân không thể nào có được một gia đình hoàn hảo như vậy.
Cảnh Hoài Chi khẽ cười: “Cũng phải bỏ ra không ít công sức đấy.”
…
Bên này, Tang Vãn toàn thân vẫn còn run rẩy, nước mắt vẫn đọng lại trên gò má. Trúc Lê dịu dàng giúp cô lau đi những giọt nước còn sót lại.
“Dù bất cứ lúc nào, cũng đừng quên yêu lấy chính mình.” Chị vo tờ giấy lau nước mắt, tiện tay ném vào thùng rác rồi nhẹ nhàng nói.
Tang Vãn ngây người một chút, ôm đầu gối, như đang trầm tư suy nghĩ.
Lúc Thương Dục Hoành và Cảnh Hoài Chi bước vào, trên người vẫn còn nồng nặc mùi t.h.u.ố.c lá khiến Trúc Lê không nhịn được phải phẩy tay.
Anh dừng lại cách Tang Vãn một đoạn, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt ấy, Tang Vãn vô thức trốn sau lưng Trúc Lê.
Trên cổ tay trắng muốt của cô đã hiện lên một vết đỏ, dấu vết do anh nắm mạnh lúc nãy.
“Tổng giám đốc Thương phải không? Hiện tại Vãn Vãn không muốn gặp anh, làm ơn tự trọng một chút.” Trúc Lê dang tay chắn trước, giọng nói đầy sắc bén.
Tang Vãn run rẩy, chân đứng không vững, tim như nghẹn ở cổ họng.
Cổ họng Thương Dục Hoành khô khốc, bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại.
“Đừng… Đừng lại gần…” Cô nói khản đặc, có lẽ do lúc trước gào thét quá nhiều.
Trúc Lê quay lại, nhẹ nhàng xoa đầu cô, hạ giọng an ủi: “Đừng sợ, có chị ở đây.”
Cuối cùng, Thương Dục Hoành vẫn không thể đưa Tang Vãn đi được, lần này anh chọn cách tôn trọng quyết định của cô.
Thấy tinh thần cô không ổn, Trúc Lê sắp xếp cho cô nghỉ ở phòng của khách, còn đưa cho cô mấy bộ đồ sạch sẽ. Tang Vãn cảm động, hai người đã trao đổi liên lạc với nhau.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tang Vãn rời đi rất sớm. Trước khi đi, cô dọn dẹp phòng sạch sẽ, xếp gọn quần áo và để lại một mảnh giấy trên bàn trà.
Nửa đêm, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ. Giọng mẹ rất nhỏ, liên tục thở dài.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Tang Vãn linh cảm có điều không ổn. Mẹ cô chưa bao giờ gọi điện vào lúc khuya thế này.
Sau một hồi lưỡng lự, mẹ Tang cất tiếng:
“Vãn Vãn, về giúp mẹ dọn nhà đi.”
“Sao lại đột ngột chuyển nhà vậy ạ?” Cô ngơ ngác, lập tức ngồi bật dậy.
Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô chẳng thể nào chợp mắt.
Mẹ cô lại thở dài sâu hơn, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm: “Ra đây! Cả nhà các người làm khu phố bất an còn dám trốn trong nhà? Ra ngay!”
Tiếp theo là tiếng đập phá đồ đạc loảng xoảng.
Mẹ cô run rẩy, tay cầm điện thoại phát run, cắn môi nghẹn ngào: “Thôi đi con, bỏ qua đi Vãn Vãn, coi như bỏ qua hết…”
Tang Vãn như chợt hiểu ra, không dám hỏi thêm gì nữa, vội vã cúp máy.
Cô làm thủ tục cấp tốc lấy lại CMND, rồi quay về Giang Minh. Về đến nơi, cô nộp đơn xin nghỉ việc, không chần chừ mà xách túi rời khỏi công ty.
Cô ghét cái công ty vô tình vô nghĩa đó.
Cô ghét sự lạnh lùng dứt khoát của Thương Dục Hoành.
Sau khi đoạn video được công khai, dư luận bắt đầu chuyển hướng, cổ phiếu của Mỹ Ích cũng dần phục hồi. Công ty lại yên ổn như cũ, bởi mọi tội lỗi đều do cha cô gánh chịu.
Đôi lúc Tang Vãn thấy mình thật nực cười, nghĩ rằng chỉ với một mình cô là có thể rửa sạch oan khuất cho cha.
Cô ôm hộp giấy, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cảnh vật nơi đây vẫn như xưa, người qua lại vẫn vội vã, mọi thứ cứ thế diễn ra như chưa từng có chuyện gì.
“Tạm biệt… Tạm biệt.” Tang Vãn quay đầu lại, nhìn lần cuối về tòa nhà cao tầng đó.
Thương Dục Hoành vẫn còn ở Kinh Thị họp hành, chưa hay biết chuyện cô đã từ chức.
…
Khi về đến Vân Thành, cô còn chưa bước vào nhà đã nghe hàng xóm bàn tán.
“Nhà ở phía đông, cái bà đó suốt ngày ru rú trong nhà, không biết đang làm chuyện gì khuất tất nữa!” Một người phụ nữ trung niên mặc áo hoa mặt đầy khinh thường.
“Nghe nói con gái bà ta làm ở công ty lớn, chắc không thiếu tiền đâu.” Một bà cụ tóc bạc phất phơ, tay phe phẩy quạt, phụ họa.
Người phụ nữ cười nhạt: “Công ty lớn? Một đứa con gái thì làm được bao nhiêu? Bằng con trai tôi chắc? Con trai tôi làm giám đốc ở công ty niêm yết, lương năm mấy trăm triệu, nhà xe đều do công ty cấp!”
Bà cụ gật gù: “Tôi nghe cháu tôi nói chồng bà đó từng g.i.ế.c người… Chẳng trách mạng nặng như vậy, chính bà ta khắc c.h.ế.t chồng đấy!”
Tang Vãn không thể nghe nổi nữa, tiện tay ném hành lý sang bên, lạnh lùng cắt ngang: “Nói xấu sau lưng người khác vui lắm sao? Có bản lĩnh thì nói trước mặt tôi này!”
Cô ngồi phịch xuống bên cạnh bà cụ:
“Bà ơi, bà chưa nghe câu chuyện ‘dài lưỡi c.h.ế.t sớm’ à?”
Sau một hồi "đại chiến miệng lưỡi", Tang Vãn phát hiện mình căn bản không phải đối thủ của đám người ấy, mệt mỏi kéo vali quay về.
Trên cánh cửa nhà cô, ai đó dùng sơn đỏ viết chữ “kẻ g.i.ế.c người”, thậm chí còn bị c.h.é.m xước như bị d.a.o chặt.
Cô hít sâu, cắn răng gõ cửa: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ cô trốn trong nhà, rất lâu sau mới lén mở cửa ra một khe nhỏ.
Vụ việc của Tang Cảnh Tư bị bại lộ, dân mạng thi nhau kéo đến tận nơi, quay clip, livestream, ầm ĩ tới mức bị cảnh sát cảnh cáo mới dừng lại.
“Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi.” Tang Kim Sâm ôm chầm lấy chị gái, khóc nấc.
Tang Vãn ánh mắt dần lạnh đi, mỉm cười đầy xa cách: “Đừng sợ, chị về rồi.”
Cô chưa từng nghĩ rằng đứa em hay nũng nịu ngày xưa, nay lại trở thành trụ cột chống đỡ cả gia đình.
Tối hôm đó, họ chuyển về quê ở, ở ngôi nhà bà nội để lại. Cách xa thành phố, nơi đây gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Ổn định chỗ ở xong, Tang Vãn lại bắt đầu tìm trường cho em trai. Cậu đang học cấp hai, độ tuổi quan trọng. Dù nhỏ nhưng Tang Kim Sâm cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị ảnh hưởng không ít bởi tin tức trên mạng.
…
Một tháng sau.
Thương Dục Hoành từ Kinh Thị trở về Giang Minh, việc đầu tiên là lặng lẽ đến bộ phận thương hiệu vào đêm khuya như thói quen.
Bàn làm việc của Tang Vãn vẫn còn đầy đủ, chỉ là phong cách đã thay đổi hoàn toàn. Thương Dục Hoành nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ như thể có thứ gì đó đang rời xa anh