- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tang Vãn mím môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi chỉ đứng trên góc độ của người ngoài để nhìn nhận vấn đề. Mong tổng giám đốc Thương có thể đối xử công bằng với mỗi người.”
“Công bằng?”
Thương Dục Hoành cong môi cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sự mỉa mai. Anh sải bước dài ra khỏi thang máy, từng bước từng bước ép sát lại gần cô.
Không khí xung quanh như đột nhiên loãng đi, Tang Vãn bất giác lùi lại theo bản năng, cho đến khi lùi đến sát vách tường không còn đường thoái lui.
“Cô nghĩ thế nào là công bằng?”
Thương Dục Hoành dừng chân, một tay đút túi, ánh mắt không rời khỏi cô, quan sát từng chút một.
Ánh nhìn đó khiến da đầu Tang Vãn tê rần, móng tay cô bấu chặt vào mép bàn phía sau, cất giọng nhỏ nhẹ phản bác: “Ít nhất cũng đừng nên vu oan giá hoạ cho người khác mà chưa rõ trắng đen.”
Câu nói này thực chất là đang biện hộ cho chính mình, nhưng rơi vào tai Thương Dục Hoành lại bị hiểu thành cô đang bênh vực cho Lê Hàm.
“Hừ.” Một tiếng cười xen lẫn tức giận bật ra từ lồng ngực, anh cười lạnh: “Tang Vãn, tôi khuyên cô nên nghỉ việc sớm thì hơn.”
Nghe vậy, Tang Vãn liền hoảng hốt, cô nhón chân lên để nhìn thẳng vào mắt anh: “Tại sao chứ? Tôi làm việc rất chăm chỉ, chẳng lẽ chỉ vì anh không vừa mắt mà muốn đuổi tôi sao?”
“Vì cô ngu.” Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự chán ghét: “Người không tạo ra giá trị cho công ty thì đều phải cút.”
Lúc này Tang Vãn mới hiểu, thì ra tất cả tư bản đều có cùng một bộ mặt như vậy. Thế mà cô còn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể thay đổi hiện thực.
Cô cụp mắt xuống, khoé mắt đã bắt đầu hoe đỏ, không ngừng tự nhủ bản thân không được khóc, nhất định không được rơi nước mắt.
Cô bướng bỉnh quay đầu đi, hai người giằng co một lúc lâu. Đến khi cảm xúc tạm thời được đè nén, Tang Vãn mới dồn hết sức đẩy mạnh người đàn ông trước mặt.
“Tôi sẽ không nghỉ việc đâu! Tôi cứ muốn ở lại để khiến anh thấy chướng mắt!”
Nói xong, cô cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang trực trào nơi khoé mi, quay đầu bước vào thang máy rời đi.
Ra khỏi sảnh công ty, Tang Vãn mới phát hiện mình quên mang điện thoại. Cô quay đầu nhìn lên phòng ban thương hiệu sáng đèn rực rỡ nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí quay lại.
Rời khỏi toà nhà, cô vẫn không hiểu rốt cuộc tối nay mình đã đắc tội gì với anh ta. Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói bênh vực Lê Hàm?
Nhưng rõ ràng cô nói thật mà. Lê Hàm quả thực là sau khi cô xuống tầng mới gặp nhau…
Sau khi Tang Vãn rời đi, điện thoại trong túi Thương Dục Hoành vang lên. Anh lạnh lùng bắt máy là cuộc gọi từ hội đồng quản trị.
Gần đây trong công ty Mỹ Ích xuất hiện nội gián, hội đồng đã âm thầm điều tra suốt một thời gian dài nhưng kẻ đó rất biết che giấu. Họ phải tốn bao công sức mới lập được kế hoạch vây bắt.
Tối nay cũng là trùng hợp, vốn dĩ Thương Dục Hoành không định đi xã giao nhưng vì đối phương mời quá nhiệt tình nên anh quay về văn phòng lấy áo. Không ngờ lại nhìn thấy một bóng đen lén lút từ phòng làm việc mình bước ra, anh lập tức đuổi theo.
Trong lúc rượt đuổi, anh gọi bảo vệ. Nhưng trớ trêu thay, hôm nay toàn bộ camera giám sát đều “tình cờ” bị hỏng. Rõ ràng kẻ đó đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Cái bóng kia, anh không xa lạ. Anh báo cảnh sát nhưng tiếc rằng cuối cùng Lê Hàm vẫn tìm được cớ để thoát thân.
Không có ghi hình, đối phương lại có nhân chứng giả, dù báo cảnh sát cũng không thể tuỳ tiện bắt người.
“Còn tài liệu mật có bị mất không?”
Thương Dục Hoành trầm giọng:n“Không.”
Đầu dây bên kia như thở phào: “Vậy thì tốt, nhưng có lần một thì sẽ có lần hai. Cô ta chắc chắn sẽ còn hành động, dạo này anh phải cẩn thận.”
“Ừm.” Giọng anh khàn khàn, đè nén cảm xúc.
Cúp máy, anh vô tình liếc sang bàn làm việc của Tang Vãn, màn hình điện thoại vẫn đang nhấp nháy.
Do dự vài giây, anh vẫn bước tới, cúi đầu nhìn xuống bàn cô.
Bàn làm việc của Tang Vãn được trang trí rất nữ tính. Trên màn hình máy tính dán chi chít giấy nhớ các việc cần làm trong ngày.
Một dòng chữ nổi bật nhất: “Điều ước sinh nhật năm nay: Vượt qua kỳ thực tập!”
Ánh mắt Thương Dục Hoành hơi chớp động. Anh định giơ tay lấy tờ giấy nhớ ấy, nhưng rồi cảm thấy như vậy là không lễ phép nên lại rút tay về.
Chiếc điện thoại trên bàn tiếp tục rung lên, anh cúi đầu lướt qua.
[Vãn Vãn, đoán xem bọn mình đang ở đâu?]
[Vãn Vãn xuống tầng đi.]
[Chúc mừng sinh nhật Vãn Vãn!]
[Vãn Vãn, sao cậu còn chưa xuống vậy?]
Nhìn từng tin nhắn liên tục nhảy ra, lồng ngực anh như bị thứ gì đó đè nặng, môi mím chặt lại.
Chuyện tối nay cũng không thể trách hết cô được. Cô đâu biết gì cả.
Nghĩ vậy, anh không chần chừ nữa, nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên bàn rồi bước vào thang máy.
…
Dưới tầng công ty, vừa ngẩng đầu lên, Tang Vãn đã nhìn thấy hai người đứng đợi.
Khoé môi cô run rẩy rồi đột nhiên bật khóc.
Không xa, Hạ Ly và Thịnh Sơ đứng song song. Trong tay Thịnh Sơ là một chiếc bánh sinh nhật tinh xảo, còn Hạ Ly ôm một bó hồng phấn rực rỡ.
“Chúc mừng sinh nhật! Vãn Vãn!” Hai người đồng thanh.
“Sao hai cậu lại tới đây…”
Tang Vãn không kìm được nữa, nhào vào lòng họ òa khóc nức nở.
Tang Vãn, Hạ Ly và Thịnh Sơ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm nhưng vì công việc nên ba người không thể ở cùng một thành phố.
Hạ Ly nhìn cô bạn đang khóc đến nức nở trong lòng mình, tim bỗng co thắt lại, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy Vãn Vãn, có ai bắt nạt cậu à?”
Thịnh Sơ đặt bánh xuống, lôi khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho cô một cách ân cần.
Tang Vãn nghẹn lời, không nói nổi, chỉ biết càng khóc to hơn.
Hạ Ly lặng lẽ liếc nhìn Thịnh Sơ, cả hai không nói thêm gì, chỉ im lặng ngồi cạnh cô.
Cuối cùng, cả ba ngồi bên bồn hoa công ty. Thịnh Sơ mở hộp bánh, cắm nến, Hạ Ly đội mũ sinh nhật cho Tang Vãn.
Chuông nhà thờ đối diện vang lên mười hai tiếng, Tang Vãn thổi tắt nến.
Cô hít mũi, đôi mắt sưng đỏ nhìn hai người bạn thân:n“Cảm ơn hai cậu.”
Hạ Ly vỗ vai cô:n“Giờ nói được chưa nào?”
“Ừm… hình như sếp tớ không ưa tớ, muốn đuổi việc tớ, còn nói tớ ngu ngốc. Tớ biết tớ…” Giọng cô nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp hơn.
“Xì! Là sếp cậu ngu thì có! Hắn có phải bị cậu nắm thóp gì không?” Giọng Thịnh Sơ đột nhiên gắt gỏng, đứng bật dậy, chống nạnh bênh vực.
“Theo tớ biết, mấy sếp cấp cao thường chả thèm quan tâm đến thực tập sinh đâu. Mà hắn lại ấn tượng sâu sắc với cậu vậy, chỉ có hai khả năng.”
Nói đến đây, Thịnh Sơ còn cố ý cởi nút áo sơ mi trên cùng, vuốt trán ra chiều nghiêm túc.
“Hai khả năng gì?”
Hai giọng nói đồng thanh vang lên. Tang Vãn và Hạ Ly cùng ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Thịnh Sơ hắng giọng: “Một là đầu óc hắn có vấn đề. Hai là hắn muốn bao nuôi cậu.”
“Khụ khụ khụ…” Tang Vãn vội lấy tay che miệng, ho sặc sụa.
Hạ Ly cười tủm tỉm như đang hóng drama, không hề đưa ra bình luận.
“Cậu nghĩ là cái nào?”
Thịnh Sơ nhíu mày, chống cằm như đang suy xét nghiêm túc.
Tang Vãn đẩy nhẹ gọng kính màu trà, cúi đầu cắt bánh sinh nhật, bầu không khí chợt lặng đi vì gượng gạo.
Chờ đến khi ai cũng cầm một miếng bánh trong tay, cô mới nghiêng đầu nhìn Thịnh Sơ, trêu chọc: “Chắc là hắn có bệnh, không thể nào là thích tớ được, đúng không?”