- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
Chương 51: Dùng xong liền vứt
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Sài Thanh Oánh đã trang điểm xong, thay cả đồ biểu diễn. Thấy Tang Vãn vừa bước ra từ phòng tắm, liền hỏi vu vơ: “Chiều rồi còn tắm? Tối nay chẳng phải cậu còn tiết mục à?”
Bị hỏi vậy, vành tai Tang Vãn lập tức nóng ran, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Tôi... Tôi ra mồ hôi... thấy khó chịu nên muốn tắm cho thoải mái."
May mà Sài Thanh Oánh cũng không gặng hỏi thêm, chỉ chăm chú lục vali tìm bộ váy biểu diễn.
Lần này chuyên môn của Tang Vãn cuối cùng cũng có đất dụng võ. Tối nay cô có rất nhiều tiết mục: độc tấu piano, nhảy nhóm, đơn ca và hợp xướng. Tất cả đều do Lê Hàm đăng ký giùm cô.
Tang Vãn chỉ có thể cắn răng ôm lấy cái “gánh nặng” này.
Chương trình gala tối bắt đầu đúng 6 giờ 30. Tang Vãn không có thời gian ăn tối, buổi trưa lại tiêu hao quá nhiều thể lực. Ban đầu cô định đặt đồ ăn ngoài nhưng phòng hóa trang lại khá xa, không tiện ra ngoài nhận hàng nên đành thôi.
Phòng hóa trang lúc này vắng tanh. Tang Vãn quay lưng lại phía cửa, vừa đọc vừa đếm lại danh sách tiết mục.
Bất ngờ, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ. Cô vì mải xem nên không hề nhận ra có người đến.
“Suprise!” Hai giọng nói vang lên từ phía sau khiến Tang Vãn giật b.ắ.n người, suýt chút nữa hồn vía lên mây.
Ngoảnh đầu lại mới thấy là Thịnh Sơ và Hạ Ly. Trong mắt Tang Vãn lập tức ánh lên sự ngạc nhiên và xúc động: “Sao hai người lại đến đây?”
Thịnh Sơ ngồi lên ghế bên cạnh cô, đưa tay ôm vai cô: “Tối nay của Tiểu Vãn nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, bọn tớ sao có thể bỏ qua màn trình diễn trực tiếp được chứ?”
“Đúng vậy! Tớ còn bay thẳng từ Vân Thành tới nữa đấy!” Hạ Ly cười nói, đưa chiếc bánh ngọt trong tay cho Tang Vãn.
Tang Vãn đưa tay nhận lấy nhưng vì sợ làm bẩn váy diễn nên không dám ăn ngay. Thịnh Sơ thấy vậy liền giúp cô bóc hộp bánh, rồi dùng nĩa xiên một miếng, đưa đến bên môi cô: “Há miệng nào~” Giọng nói giống như đang dỗ trẻ con.
Hạ Ly lập tức cười phá lên, vỗ mạnh vào vai anh: “Cậu làm như Tang Vãn còn chưa đầy tháng ấy!”
“Vậy hôm nay coi như tớ là bé chưa đầy tháng đi.” Tang Vãn cũng bật cười, ngả người tới cắn lấy miếng bánh.
Tiếng đùa giỡn rộn ràng vang ra khỏi phòng hóa trang. Lúc này, một người đàn ông đứng ngoài cửa với bó hoa hồng đỏ trong tay, đang định bước vào thì khựng lại.
Trong đôi mắt đen thẫm của Thương Dục Hoành là bóng dáng uyển chuyển của Tang Vãn, cùng với hành động cô nghiêng người về phía Thịnh Sơ. Lực nắm bó hoa trong tay anh đột ngột siết chặt.
Anh cười nhạt, đầy chua chát.
Đang định xoay người rời đi thì Thịnh Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Thịnh Sơ mím môi, giả vờ không nhìn thấy anh. Thương Dục Hoành tức đến bật cười, sải bước tới thùng rác gần đó, ném thẳng bó hoa hồng vào thùng.
Anh sớm đã biết, tất cả những người tiếp cận mình đều có mục đích, Tang Vãn cũng không ngoại lệ.
Dùng xong liền vứt, chính là thói quen của đám người đó.
…
Tới 9 giờ tối, đêm gala kết thúc. Tiết mục cuối cùng là hợp xướng, Tang Vãn tất nhiên phải ở lại đến cuối cùng.
Sau khi chào sân, cô vội vàng xách váy chạy xuống bậc thềm. Trong suốt lúc biểu diễn, cô không ngừng tìm kiếm bóng dáng Thương Dục Hoành dưới hàng ghế, nhưng dường như anh không hề đến.
Về đến khách sạn, cô chạy ngay đến phòng anh, gõ nhẹ mấy cái nhưng không ai mở cửa.
“Phòng này người ta trả rồi em ơi.” Cô lao công đẩy xe ngang qua, tốt bụng nhắc nhở.
Tang Vãn ngạc nhiên nhíu mày: “Cảm ơn chị.”
Quẹt thẻ vào phòng mình, cô lập tức gửi tin nhắn cho Thương Dục Hoành:
[Tối nay lúc em biểu diễn anh có quay video không? Em muốn đăng lên khoảnh khắc!]
Nhưng tin nhắn như rơi vào đáy biển, không có phản hồi.
…
Sáng hôm sau, trên đường trở về cùng đoàn, Tang Vãn liên tục dán mắt vào điện thoại, mong ngóng một câu trả lời từ anh.
Nhưng anh vẫn im lặng.
Khi lên xe khách, cả người cô như mất hồn. Cô lại chọc giận anh rồi à?
Không thể nào... Hôm qua hai người còn gần gũi như vậy, rất vui vẻ cơ mà, dù có hơi... mệt.
“A! Siêu mẫu Hàn Thanh Đại công khai rồi kìa!” Bỗng có tiếng reo lên.
Tang Vãn nghiêng đầu nhìn, cô gái ngồi phía trước đang giơ điện thoại phát một đoạn video.
Trong clip là một buổi họp báo, Thương Dục Hoành mặc vest đen lịch lãm, cà vạt chỉnh tề, nét mặt lạnh lùng. Trên sân khấu, người phát biểu là Hàn Thanh Đại.
Thì ra đây là họp báo ra mắt sản phẩm mới của Mỹ Ích và Hàn Thanh Đại chính là người đại diện.
Người dẫn chương trình hỏi: “Không biết hiện tại cô Hàn còn độc thân không?”
Cô vẫn giữ nụ cười duyên dáng, ánh mắt lướt xuống hàng ghế dưới, rồi nhẹ nhàng đáp: “Còn.”
“Vậy bạn trai cô có mặt tại đây hôm nay không?”
Hàn Thanh Đại vẫn mỉm cười như trước:
“Có.”
“Chúng tôi có thể mời anh ấy lên sân khấu được không?”
Đúng lúc đó, ống kính lia xuống phía dưới và hiện lên gương mặt không biểu cảm của Thương Dục Hoành.
Video kết thúc tại đó.
…
“Sao ống kính lại lia tới tổng giám đốc Thương?” Sài Thanh Oánh nhíu mày đứng dậy, cầm lưng ghế phía trước.
“Chẳng lẽ…”
Cô vừa nói vừa liếc nhìn Tang Vãn bên cạnh. Nhìn thấy nét mặt u sầu của bạn, cô lập tức im bặt, biết mình lỡ lời.
“Tôi nghĩ chắc là thật đấy, cô xem Thương tổng mấy lần dự sự kiện đều dắt theo Hàn Thanh Đại. Có khi hai người đã cưới rồi mà phải giấu để không ảnh hưởng sự nghiệp.” Cô gái phát đoạn video nhún vai, thu điện thoại lại.
Tang Vãn nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, không biết đang nghĩ gì. Chủ đề dừng lại ở đó, Sài Thanh Oánh lặng lẽ đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Tang Vãn không phản ứng, cô bạn liền chọt vào tay cô: “Tôi không bị cảm đâu, đừng có chùi nước mũi đấy.”
Cô cố gắng pha trò để giảm bớt sự gượng gạo.
…
Về đến Giang Minh, mọi việc lại quay về nhịp sống thường ngày. Tang Vãn và Sài Thanh Oánh chính thức trở thành nhân viên của Mỹ Ích sau khi kết thúc kỳ thực tập.
Chớp mắt đã vào đông. Tối nay, Tang Vãn hẹn Thịnh Sơ đi ăn lẩu. Nhưng ngay trước giờ tan làm, Sài Thanh Oánh nhận được cuộc gọi từ nhà, ông nội cô ta ốm nặng.
Cô ta xin nghỉ gấp, giao lại việc dở dang cho Tang Vãn: “Phiền cậu rồi, Tiểu Vãn. Khi nào về tớ sẽ mời cậu ăn bù.”
Tang Vãn cầm xấp tài liệu vừa in: “Mấy cái này chuyển đi đâu?”
“Phòng lưu trữ!” Sài Thanh Oánh vừa thu dọn đồ vừa đáp.
Tang Vãn gật đầu, cùng cô ta xuống thang máy. Phòng lưu trữ giờ này không có ai. Cô bắt đầu sắp xếp tài liệu theo số thứ tự.
Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói vang lên, không quá to nhưng rõ ràng: “Cầu xin ông buông tha tôi, cũng là buông tha chính ông.”