- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Thương Dục Hoành đang nghe điện thoại, anh lười biếng tựa người trên ghế, một tay cầm điện thoại, khuỷu tay tự nhiên đặt lên tay vịn, rõ ràng không ngờ rằng Tang Vãn lại đột ngột xông vào.
“Dù người khác nói gì đi nữa, trong lòng em, anh mãi mãi là vị lãnh đạo lợi hại nhất đấy nha!” Tang Vãn nửa quỳ dưới đất, hai tay ôm lấy eo anh. Thân hình cao lớn của người đàn ông mang theo hơi thở đậm đặc của hormone nam tính, khiến cô không nhịn được mà dụi đầu vào khuỷu tay anh.
“Nếu Thương tổng đã có việc thì tôi không quấy rầy nữa.” Giọng nói truyền qua điện thoại làm Tang Vãn cảm thấy quen tai, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ: “Anh đang nghe điện thoại à?”
Câu này cô chỉ mấp máy môi, không dám phát ra tiếng.
Thật xấu hổ, cô lao vào mà không hề để ý anh đang nghe máy.
Một lúc lâu sau, Thương Dục Hoành mới lấy lại phản ứng, bàn tay xương khớp rõ ràng xoa nhẹ lên mái tóc xù của cô: “Ừm.”
Có vẻ đối phương vẫn chưa cúp máy, còn có ý muốn nghe tiếp những lời của Tang Vãn.
Thương Dục Hoành khẽ nhíu mày, tháo điện thoại khỏi tai, ấn nút ngắt cuộc gọi.
“Lợi hại tới mức nào?” Thương Dục Hoành nhướng mày, giọng mang ý trêu chọc.
Không ngờ Tang Vãn lại suy nghĩ nghiêm túc, cô nghiêng đầu nói: “Thương tổng tung hoành ngang dọc, dẫn dắt em - con gà mờ này - thăng cấp. Nếu không có sự hướng dẫn của anh, chắc em đã bị đuổi việc từ lâu rồi.”
Tài nịnh hót của cô đúng là không chê vào đâu được nhưng nghe vào tai Thương Dục Hoành lại không khiến anh vui hơn.
“Nói nữa thì bay lên trời mất.” Thương Dục Hoành kéo cô đứng dậy, Tang Vãn thuận thế ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ.
Tang Vãn cười hì hì, dụi đầu vào vai anh, hai người như một đôi tình nhân đang mặn nồng yêu đương.
Chiều tan làm, Thương Dục Hoành nói phải đến thăm Hàn Thanh Đại, không thể ăn tối cùng cô. Tang Vãn thoải mái nói sẽ cùng anh đi, lâu rồi cô cũng chưa gặp chị Thanh Đại.
Cả hai lái xe đến khu nhà của Hàn Thanh Đại, Tang Vãn phát hiện trước cổng có rất nhiều phóng viên ẩn nấp, trong bụi cỏ lấp loáng máy quay.
Cảnh tượng khiến cô cảm thấy sợ hãi, vô thức co rụt cổ lại. Thương Dục Hoành ngồi ghế lái tưởng cô còn ốm, dừng xe lại là đưa tay sang theo thói quen.
Tang Vãn hất tay anh ra: “Em không sốt! Sao anh giống cha em thế, lắm lời quá.”
“Mới đó đã thăng cấp làm cha rồi sao?” Thương Dục Hoành tắt máy, cười trêu.
Ra mở cửa là Kỷ Tô, mấy ngày nay anh gần như luôn túc trực bên Hàn Thanh Đại.
Vừa mở cửa, tay Kỷ Tô còn cầm cái xẻng nấu, bên hông đeo tạp dề hoa nhí, gương mặt điển trai bị ám khói dầu mỡ đen sì.
“Vừa đánh trận về à?” Thương Dục Hoành bước vào, khóe môi nhếch lên, giọng mang vẻ cà khịa.
Kỷ Tô trợn mắt với anh: “Tôi không thể học nấu vài món ngon sao?”
“Thôi đi, biến đồ ăn ngon thành dở tệ cũng là một kiểu tài đấy.” Thương Dục Hoành không nể mặt.
Kỷ Tô không muốn đôi co, biết mình không đấu khẩu lại Thương Dục Hoành. Anh tháo tạp dề ném vào tay Thương Dục Hoành: “Giỏi thì vào bếp luôn đi!”
Rồi kéo Tang Vãn vào phòng Hàn Thanh Đại. Đứng trước cửa phòng, Kỷ Tô có phần lúng túng, xoa xoa tay: “Cô Hàn, tiện vào chút không?”
Anh nhẹ gõ cửa, giọng cũng dịu đi hẳn so với lúc nãy.
“Được.” Giọng Hàn Thanh Đại yếu ớt vang lên.
Kỷ Tô hé cửa, mỉm cười kéo Tang Vãn vào: “Cô Hàn, cô xem ai đến nè?”
“Chị Thanh Đại, lâu rồi không gặp.” Tang Vãn siết chặt dây túi, khẽ mím môi.
Hàn Thanh Đại đang ngồi trên giường, nghe tiếng liền đặt sách xuống, ngẩng đầu: “Lại đây ngồi đi.”
Rõ ràng mới mấy ngày không gặp, vậy mà Hàn Thanh Đại gầy sọp đi, mặt không chút huyết sắc, bộ đồ ngủ trên người trông như đã lâu chưa thay, tóc rối bời xõa trên vai.
“Cô Hàn, tối nay cô muốn ăn gì không để tôi nấu. Nhưng chắc không ngon lắm, mong cô đừng chê.” Kỷ Tô gãi đầu, cười toe toét.
Hàn Thanh Đại dịu dàng: “Sao cũng được, anh ra ngoài trước đi.”
“Vậy được rồi.” Kỷ Tô thở dài, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Đợi cửa khép lại, Hàn Thanh Đái liền nắm lấy tay Tang Vãn: “Có phải bị dọa bởi bộ dạng của chị rồi không?”
“Sao lại thế được?” Tang Vãn thừa nhận lúc mới gặp đúng là giật mình.
Trước đây Hàn Thanh Đại như tiên nữ không nhiễm bụi trần, còn bây giờ là một người phụ nữ tiều tụy, tóc rối, da sần sùi.
Tang Vãn từng nghe Kỷ Tô nhắc đến chuyện của chị ấy nhưng không dám hỏi sâu, sợ khơi lại vết thương.
“Thật ra chuyện này, Dục Hoành là người vô tội nhất, nhưng chị không còn cách nào, chỉ biết liên tục làm phiền anh ấy… Chị…” Giọng Hàn Thanh Đại nghẹn ngào: “Chỉ cần nghĩ đến những ký ức đau khổ đó, chị không thể sống như người bình thường nữa. Tại sao khi cuộc sống của chị vừa ổn định, ông ta lại đến khuấy đảo thêm lần nữa…”
Nói tới đây, chị ấy úp mặt vào đầu gối, nức nở.
Tang Vãn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy chị ấy rất đau khổ. Cô lặng lẽ dịch người tới gần, vươn tay ôm vai chị.
Cô không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể ôm thật chặt.
Tiếng khóc dần lắng xuống, Hàn Thanh Đái ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước: “Chị và Dục Hoành chưa từng bên nhau, người anh ấy thích luôn là em. Chị thấy chị có trách nhiệm phải nói rõ điều này, anh ấy cũng chẳng dễ dàng gì…”
Hàn Thanh Đại lau nước mắt nơi khóe mắt, gượng cười: “Chị không muốn giữa hai người vì chị mà luôn hiểu lầm. Nếu vậy thì dù chị có chết…”
Ý thức được mình lỡ lời, chị ấy lập tức ngưng lại, cười nhẹ: “Nếu không, chị sẽ thấy áy náy lắm.”
…
Sau khi rời phòng, Tang Vãn cứ cảm thấy hôm nay Hàn Thanh Đại rất kỳ lạ. Những lời chị ấy nói như lời trăn trối, mà cũng không hẳn.
Bữa tối đã xong, Thương Dục Hoành tháo tạp dề, anh ngồi bên cạnh cô, giúp cô lấy bát đũa. Thấy cô cứ ngẩn người, anh không nhịn được bật nhẹ trán cô.
“Không có độc đâu.” Thương Dục Hoành nhàn nhã nói.
“Anh và chị Thanh Đại đã từng xảy ra chuyện gì sao?” Tang Vãn cuối cùng cũng mở lời sau khi do dự rất lâu.
Thương Dục Hoành dừng tay đang gắp thức ăn, cổ họng chuyển động, không nói gì.
“Hôm nay chị ấy nói nhiều điều kỳ lạ, em cảm thấy chị ấy đang giấu tụi mình điều gì.” Tang Vãn nghiêng đầu nhìn anh, đặt tay lên cánh tay anh.
Một lúc lâu sau, Thương Dục Hoành đặt đũa xuống, giọng trầm thấp vang lên: “Bọn anh là… gia đình tái hôn.”
Ngồi đối diện, Kỷ Tô - người hiểu rõ gia sự của Thương Dục Hoành - chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.