- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Lúc đó cha cũng chẳng hiểu cái gì gọi là hot search, chỉ biết họ hàng thi nhau gọi điện đến chửi mắng cha, nói cha làm mất mặt tổ tiên.” Tang Cảnh Tư thở dài đầy bất lực: “Nhìn độ hot mỗi lúc một tăng, cha chỉ mong dùng tiền để nhanh chóng giải quyết. Nhưng chính vào hôm đó, kho hàng lại bất ngờ bốc cháy. Nếu không có Thương tổng có mặt tại hiện trường hôm đó, chắc cha đã mất mạng rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Tang Cảnh Tư nước mắt giàn giụa, ông quay người lại, quỳ xuống trước mặt Thương Dục Hoành dập đầu cảm ơn.
Thương Dục Hoành vội vàng kéo ông dậy, bị hành động đó làm cho kinh ngạc:
“Chỉ là việc nhỏ thôi.”
Mắt Tang Vãn đỏ hoe, lúc này mới hiểu được vì sao hôm xảy ra cháy, Thương Dục Hoành lại có mặt ở đó.
Vì là cháy lớn, t.h.i t.h.ể không thể nhận dạng nên mọi người cứ thế cho rằng người c.h.ế.t chính là cha cô.
“Sau khi được cứu, cha liền lẩn trốn. Không ngờ dư luận lại hướng hết về phía cha. Cha biết rõ nếu quay về sẽ chỉ mang lại rắc rối cho mẹ con con và Kim Sâm nên dứt khoát biến mất. Những năm qua cha không sống uổng phí. Cha âm thầm điều tra những việc mờ ám của La Vô, cũng nhờ sự giúp đỡ hết mình của Thương tổng đây.” Tang Cảnh Tư bình tĩnh kể lại tất cả những gì ông trải qua trong thời gian mất tích, Tang Vãn nghe xong, khoé mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Cô ngẩng đầu nhìn Thương Dục Hoành, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không biểu cảm.
“Vãn Vãn, mau đến cảm ơn Thương tổng đi. Từ nay cậu ấy chính là ân nhân của nhà họ Tang chúng ta.” Tang Cảnh Tư kéo cô gái vẫn còn ngẩn người lại, bắt cô cùng quỳ xuống trước mặt Thương Dục Hoành.
Tang Vãn chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng lại không tiện từ chối.
Thương Dục Hoành thấy vậy liền quỳ một chân xuống trước, đỡ lấy tay cô, kéo cả hai cha con đứng dậy. Tang Vãn khẽ cắn môi, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Mọi chuyện đã nói xong, Tang Vãn định đưa cha về nhà. Cô nghĩ nếu mẹ và em trai biết cha vẫn còn sống thì họ nhất định sẽ vui mừng khôn xiết. Nghĩ vậy, cô không quay đầu lại, thân mật khoác tay cha rời khỏi phòng.
Trước mặt cha, cô mãi mãi là cô công chúa nhỏ không chịu lớn.
Thương Dục Hoành khẽ cười nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ đang trôi dần xa của anh.
“Thương Dục Hoành, mày dám đùa giỡn với tao à?!” Giọng nói giận dữ của La Vô vang lên qua đầu dây bên kia.
Thương Dục Hoành nhíu mày, bật cười lạnh: “Ông vượt ngục rồi à?”
La Vô siết chặt điện thoại, xung quanh có vài cảnh sát đang chờ ông ta cúp máy.
“Thương Dục Hoành, tại sao mày lại giúp hắn?” Giọng La Vô lạnh lẽo: “Tao là cậu của mày đó, không giúp tao thì thôi, lại còn giúp đỡ người ngoài hãm hại tao? Có phải con tiện nhân Tang Vãn bỏ bùa mê cho mày không?! Mày cứ đợi đấy! Tao ra được sẽ cho mày biết tay!”
Ngược lại, Thương Dục Hoành vẫn lạnh nhạt, tiện tay vứt chiếc áo khoác ướt sang một bên. Áo sơ mi trắng bị nước mưa làm ướt dính sát vào người, để lộ cơ bắp rõ ràng.
“Chờ ông.” Anh thong thả thốt ra hai chữ.
Ánh mắt La Vô lóe lên nghi ngờ. Cảnh sát bên cạnh đã bắt đầu thúc giục.
Ông ta không chỉ buôn lậu, gây rối thị trường mà còn cấu kết với các tổ chức nước ngoài để bán thông tin công dân, lập công ty ma để lừa đảo... Bất kỳ tội nào trong số đó cũng đủ để ông ta vào tù mọt gông, vậy mà còn mơ tưởng đến việc ra ngoài.
Sau khi cúp máy, Thương Dục Hoành nằm xuống giường, xoa trán mệt mỏi. Người anh có hơi sốt nhưng anh chẳng buồn đi tắm, cứ thế thiếp đi.
…
Tang Vãn vừa ra khỏi sảnh khách sạn thì phát hiện không thấy điện thoại, nhớ lại chắc là để quên trong phòng.
Cô báo với cha một tiếng rồi quay lại.
Cửa phòng khách sạn không đóng chặt, Tang Vãn nhíu mày, thầm trách người này không biết đóng cửa gì cả.
Phòng tối om, rèm kéo kín, cô thở dài, mò mẫm bật đèn.
Ánh sáng bật lên khiến Thương Dục Hoành khẽ chớp mắt vài lần, dường như không quen với ánh sáng mạnh.
“Thương Dục Hoành?” Tang Vãn phát hiện điện thoại trên giường nhưng lại kinh ngạc khi thấy anh đang nằm đó.
Giọng cô vẫn khá nhẹ nhàng nhưng người trên giường không hề phản ứng gì.
Nghĩ đến việc tối nay anh đã giúp đỡ rất nhiều, bao thành kiến dần tan biến. Tang Vãn cúi người, ngón tay mềm mại khẽ lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt anh, cô chỉ dám làm vậy khi anh ngủ say.
Thật ra mấy năm qua, Tang Vãn chưa từng buông bỏ anh hoàn toàn. Có lẽ vì mối tình đầu quá mãnh liệt khiến những lần đi xem mắt sau này cô đều không thể hài lòng.
Mẹ luôn nói cô quá kén chọn nhưng chỉ Tang Vãn mới hiểu rõ, từng có được điều tốt nhất rồi thì rất khó mà chấp nhận một người tầm thường.
Thương Dục Hoành bất ngờ nhíu mày thật sâu rồi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Tang Vãn vẫn giữ tư thế cúi sát bên anh, tay dừng giữa không trung, hơi lúng túng.
“Em… Em chỉ đến lấy điện thoại…” Rõ ràng chẳng làm gì sai nhưng mặt cô lại đỏ ửng.
Cô chống tay định rời đi nhưng đã muộn.
Thương Dục Hoành vươn tay ôm lấy eo cô, dùng chút lực kéo cô sát lại, hai cơ thể dính chặt vào nhau.
Tang Vãn vùng vẫy muốn thoát ra.nhưng tay anh lại càng siết chặt hơn.
Cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng từ lồng n.g.ự.c anh, Tang Vãn mới nhận ra:
“Anh đang sốt! Mau đến bệnh viện đi!”
Cô không chống cự nữa, nhẹ giọng khuyên anh.
Thương Dục Hoành mỉm cười, tay áp lên gáy cô, kéo hai người lại gần nhau đến mức không còn khoảng cách.
Giọng anh khàn khàn, quyến rũ đến mê hoặc: “Quan tâm anh đấy à?”
“Đến nước này mà còn đùa được!” Tang Vãn thật sự bó tay, siết tay lại đ.ấ.m lên n.g.ự.c anh vài cái.
Thương Dục Hoành nghiêng đầu tìm môi cô, linh hoạt tách môi ra, hôn sâu. Tang Vãn dần nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở, cảm nhận tất cả những gì thuộc về anh.
Cửa phòng không đóng chặt. Tang Cảnh Tư đứng ngoài, nhìn tất cả qua khe cửa, ánh mắt ông có chút lạnh lẽo.
…
“Bây giờ thì đi bệnh viện được chưa?” Tang Vãn đẩy anh ra một chút, tay lau vội khoé miệng.
Thương Dục Hoành mím môi, đôi mắt thâm sâu: “Em ghét bỏ anh sao?”
Nếu nghe kỹ, còn có thể nhận ra trong giọng nói anh mang theo chút uỷ khuất và nũng nịu.
Tang Vãn cũng lần đầu thấy bộ dạng như thế của anh, bỗng nổi hứng trêu chọc. Cô đưa tay nâng cằm anh, giọng pha lẫn trêu ghẹo: “Đúng đó, em chê anh!”