- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Nghe có người gọi tên mình, Tang Vãn không quay đầu lại, vì cô quá quen thuộc với giọng nói ấy.
“Chờ cậu cất hành lý rồi chúng ta đi ăn nhé.” Cô mỉm cười, như thể tất cả những cảm xúc tiêu cực vừa rồi đều tan biến.
Thương Dục Hoành bước nhanh hơn, tiến tới nắm lấy cánh tay Tang Vãn, kéo cô về phía sau lưng mình.
“Anh làm gì thế?” Tang Vãn vội vàng rút tay lại, xoa cánh tay bị kéo đau, khuôn mặt nhăn nhó.
Thịnh Sơ nhìn họ bằng ánh mắt dò xét, không chịu thua mà túm lấy tay kia của Tang Vãn khiến cô càng đau hơn.
“Thịnh Sơ, buông ra.” Cô ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước.
Thương Dục Hoành cũng không chịu nhường, hai người đàn ông ngay giữa sảnh khách sạn giằng co giành người, trông thật nực cười.
“Cả hai đều buông ra đi!” Tang Vãn tức giận đẩy cả hai ra, rồi khoác tay Thịnh Sơ: “Chúng ta đi thôi.”
Thương Dục Hoành biết cô đang giận, lập tức đuổi theo, dùng thân mình chắn trước mặt cô.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô vẫn mềm lòng.
Trong lòng Tang Vãn, chỉ cần Thương Dục Hoành nói một câu: “Anh đến là để tìm em.” Thì mọi chuyện đều có thể bỏ qua.
Cô không đòi hỏi nhiều, bởi vì cô quá yêu anh.
Yêu một người là không cần lý do, là vô điều kiện thiên vị, vô điều kiện tin tưởng.
“Em còn công việc.” Thương Dục Hoành đứng thẳng người, giọng trầm thấp.
Tang Vãn cười lạnh, cô đợi bao lâu chỉ để nghe một lý do lạnh nhạt như vậy.
Có lẽ là do cô kỳ vọng quá nhiều vào anh, hoặc là cô đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh.
Đối với người đàn ông không hiểu thế nào là yêu, cho dù cô có m.ó.c t.i.m gan ra trước mặt, anh cũng chẳng thèm nhìn.
“Chuyện công việc, em sẽ đích thân đến tìm tổng giám đốc Thương vào giờ làm.” Cô nhếch môi chua chát, rồi kéo Thịnh Sơ rời đi.
…
Tang Vãn đi cùng Thịnh Sơ tham quan vài điểm gần đó, ăn tối xong thì về khách sạn cũng gần 1 giờ sáng.
Vì phòng của hai người không cùng tầng, nên cô xuống thang máy trước.
Tạm biệt Thịnh Sơ xong, cô lững thững đi về phòng, vẻ mặt thản nhiên, thong dong.
Cô phát hiện gần đây mình quá gắn bó với Thương Dục Hoành khiến trong đầu toàn là hình bóng của anh.
Sau này nên dành nhiều thời gian hơn cho Thịnh Sơ và Hạ Ly, như vậy sẽ không luôn luôn nhớ đến anh nữa.
Quẹt thẻ mở cửa, Tang Vãn vừa đẩy cửa định bước vào thì bất ngờ bị một sức mạnh từ phía sau áp tới khiến cô kinh hoảng thốt lên.
Bàn tay nóng rực của một người đàn ông bịt miệng cô lại, đẩy cô vào trong phòng.
“Rầm!”
Cửa bị đá mạnh đóng lại, Tang Vãn hoảng hốt cố quay lại nhìn người phía sau.
Cô bị xoay người lại, trừng mắt: “Anh...”
Môi cô bị ai đó chặn lấy. Người đàn ông hôn cô như trút hết kìm nén, Tang Vãn run rẩy, đến đứng cũng không vững.
“Buông ra... Thương... Thương Dục Hoành... anh điên rồi à...” Cô nói đứt quãng, tay bị anh giữ chặt không thể cử động.
Thương Dục Hoành nâng eo cô lên, bế cô đặt lên giường.
Tang Vãn nhanh chóng ngồi dậy, cố gắng lùi về sau: “Chị Thanh Đại còn ở... ưm~”
Chưa nói hết, anh đã đè xuống, hai tay nâng gương mặt trắng mịn của cô, hôn mạnh mẽ.
Tang Vãn dần mềm nhũn, ngón tay siết chặt lấy ga giường, khóe mắt rơm rớm lệ.
Không biết bao lâu sau, cảm xúc của Thương Dục Hoành mới bình ổn lại. Anh thả môi cô ra, thở hổn hển.
Tang Vãn tưởng mình được tha, lập tức bò về phía cuối giường nhưng cô đã đánh giá thấp phản xạ của anh.
Vừa động đậy liền bị anh túm lấy cổ chân, kéo trở lại.
“Đừng đi.” Giọng anh khàn khàn, mang theo một sự quyến rũ c.h.ế.t người.
Cô rơi vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy bản thân, không muốn gần gũi thêm với người đàn ông này.
Cô áp má vào lồng n.g.ự.c nóng hổi, lúc này mới phát hiện anh đang sốt. Không trách sao lúc nãy lại thấy nóng đến vậy.
“Thương Dục Hoành?” Cô ngẩng đầu gọi nhẹ.
Không biết anh có nghe thấy không, anh nhắm mắt, lông mi rậm dài, sống mũi cao, đường nét ngũ quan sắc sảo.
Cô vươn tay lướt dọc gương mặt anh, cuối cùng dừng lại ở môi: “Người tốt như vậy mà phải mở miệng ra mới thấy ghét! Bị sốt là đáng đời! Đừng mong em thương hại.”
Nói vậy thôi, chứ cô vẫn không nỡ để anh sốt tiếp. Cô gọi dịch vụ giao nhanh mua thuốc hạ sốt, pha nước cho anh uống từng ngụm.
Khi đặt ly xuống, cô nghe thấy anh thì thầm rất nhỏ. Cô nghiêng đầu áp sát tai vào.
“Anh yêu em.”
“Yêu em...”
“Anh yêu em... Tang Vãn...”
Thương Dục Hoành trong cơn mê liên tục thì thầm những lời đó, rất lâu sau, Tang Vãn đã khóc đến đỏ cả mắt.
Có người nói lời yêu đàn ông chỉ là dối trá. Nhưng với cô, chỉ cần một chút an ủi tinh thần, sao lại khó đến vậy?
Nhưng cuối cùng… cô cũng đã nghe được.
…
Sáng hôm sau.
Thương Dục Hoành mở mắt, thấy xung quanh xa lạ, anh cau mày, vừa định ngồi dậy thì phát hiện trong n.g.ự.c có người.
Tang Vãn ngủ không yên, cả tay chân đều quấn chặt lấy anh, lúc này đang ngủ say.
Anh mỉm cười, khẽ nhéo mũi cô: “Không đi tìm bạn thân, lại ôm anh thế này à?”
“Đừng động vào em...” Giọng cô ngái ngủ mang chút nũng nịu nhưng nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai.
Cô mở to mắt, mơ hồ nhìn anh bị mình quấn chặt: “Anh hạ sốt rồi à?”
“Ừm.” Giọng anh nhàn nhạt.
Tang Vãn lập tức kéo chăn quấn người, xoay người lại: “Vậy anh về phòng đi, em còn muốn ngủ nữa.”
Thương Dục Hoành không vui rồi. Ôm anh cả đêm mà không làm gì, sáng dậy còn tỏ vẻ chê bai, cứ như anh có vấn đề vậy.
Anh kéo chăn, ôm cô lại vào lòng: “Ngủ thêm tí nữa.”
“Tại sao?” Tang Vãn nghiêng đầu chống tay nhìn anh.
Anh không đáp, mà hành động chứng minh rõ ràng anh định làm gì. Tang Vãn vội che miệng lại: “Anh vừa hết sốt nên nghỉ ngơi nhiều hơn...”
Anh chống tay hai bên người, khóe miệng cong lên: “Vận động nhiều thì ra mồ hôi nhanh.”
Tang Vãn mặt đỏ bừng, lí nhí: “Nóng…”
“Ráng chịu.” Anh bật cười, rồi cúi xuống áp sát cô.
Rèm không kéo, căn phòng chìm vào bóng tối mơ màng...
…
“Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?” Tang Vãn cào mạnh vai anh, khàn giọng hỏi.