- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Cô khép cánh cửa phòng riêng lại, lưng Tang Vãn tựa vào tấm cửa, hít sâu một hơi.
“May mà đi sớm.”
Cô đưa tay vỗ vỗ n.g.ự.c đang phập phồng, cố trấn tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào.
Đinh!
Điện thoại trong lòng bàn tay vang lên tiếng thông báo, Tang Vãn thuận tay cầm lên xem là tin nhắn của Thịnh Sơ, anh đã đến nơi nhưng không thấy cô.
Cô cúi đầu gõ vài chữ trên màn hình rồi quay lại phòng bao mà họ đã đặt trước.
Bắt cô quay lại làm việc vào giờ nghỉ ư? Mơ đi! Quả nhiên đám tư bản chó má trên thế giới này đều là một lũ khiến người ta buồn nôn như nhau.
Vừa đi, Tang Vãn vừa lấy danh thiếp mà Hà Tuyên vừa đưa ra, thêm số liên lạc trên đó.
“Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc cô chạy đi đâu vậy hả?” Cửa phòng bao mở ra, Thịnh Sơ ngẩng đầu thấy Tang Vãn quay lại, bèn càu nhàu.
“Xin lỗi, đang chơi vui thì bị tên sếp não tàn bắt gặp nên mới trễ.” Tang Vãn nhíu mày, giọng uể oải.
Hạ Ly và Thịnh Sơ đưa mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ba người muốn chơi trò thật lòng hay mạo hiểm nhưng lại thiếu người nên quyết định ra ngoài tìm thêm người chơi cùng.
Họ ngồi tại khu ghế mở, xung quanh là một đám nam nữ trẻ tuổi, nói cười vui vẻ, ai nấy ăn mặc mát mẻ, cùng nhau nhảy múa điên cuồng.
Tang Vãn không thích kiểu nhảy đó, liền tiện tay cầm lấy một chai rượu, tìm một góc ngồi xuống uống một mình.
Bên ngoài ánh đèn chớp nháy chói mắt, bên tai toàn là nhạc sàn đinh tai nhức óc, trong đầu cô chỉ quanh quẩn hình ảnh của cha và cách làm thế nào để rửa sạch nỗi oan cho ông.
Không biết từ lúc nào đã uống quá chén, đầu nghiêng tựa vào lưng ghế, đúng lúc ấy hai tên trai trẻ có vẻ đã rình cơ hội từ lâu liền đặt ly rượu xuống rồi tiến lại gần.
“Này, người đẹp, cùng uống một ly chứ?” Một tên tóc xanh ngồi thụp xuống trước mặt cô, huýt sáo một tiếng.
Hắn nhuộm tóc xanh, kẻ bên cạnh thì đỏ chói, cả hai đều là kiểu “sát ma đặc” kinh điển.
Ở phía xa, Hạ Ly và Thịnh Sơ đang mải chơi, hoàn toàn không để ý rằng Tang Vãn đã mất dạng.
“Cút.”
Tang Vãn say mềm, hé mắt chỉ còn một khe hẹp, lầu bầu mắng một câu.
!
Tóc xanh bị mắng cũng chẳng giận, ngược lại còn giở trò muốn chọc ghẹo, Tang Vãn nghiêng đầu né tránh nhưng đầu óc cô ngày càng nặng nề.
“Đi nào, tụi anh dẫn em đi chơi trò vui hơn.”
Cả hai tên một trái một phải muốn kéo cô dậy.
Tang Vãn lắc đầu: “Tránh ra, tôi không quen các người.”
Cô cố gắng gào to nhưng trong cổ như bị nhét gì đó, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
“Tôi không đi… cứu…” Giọng cô càng lúc càng yếu, cả cơ thể cũng mất hết sức lực.
Âm nhạc trong quán bar vẫn ầm ĩ, chẳng ai chú ý đến góc khuất này. Cô cố cào vào lòng bàn tay để giữ tỉnh táo, nhưng toàn thân đã mềm nhũn như nước…
Tang Vãn chẳng biết mình bị kéo đi đâu, chỉ cảm thấy ý thức ngày một rơi rớt, cho đến khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ngoài quán bar, Thương Dục Hoành dụi điếu thuốc vừa hút, định quay vào thì thấy một tên tóc xanh và một tên tóc đỏ đang dìu một cô gái ra ngoài. Ban đầu anh chẳng mấy để tâm.
Mãi đến lúc bước vào cửa thì vô tình bị va phải một cái, anh nhíu mày định nổi cáu thì ánh mắt lướt qua chiếc đầm dây màu trắng thuần khiết… hình như rất quen mắt.
“Chờ đã.”
Ánh mắt Thương Dục Hoành lạnh đi, ngón tay thon dài nâng cằm cô gái đang bị kẹp giữa hai tên, giọng đầy nghi hoặc: “Các người là gì của cô ấy?”
Gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên rõ nét dưới ánh đèn, Thương Dục Hoành cau mày, cơn giận như bị đốt bùng lên.
“Tôi là bạn trai cô ấy.” Tóc xanh chột dạ trả lời.
“Tôi là em họ, chị tôi say, bọn tôi đến đưa về.” Tóc đỏ hùa theo.
Thương Dục Hoành vẫn giữ nguyên động tác, môi mím chặt đầy suy nghĩ: “Thật sao? Nhưng sao tôi thấy cô ấy giống nhân viên công ty chúng tôi lắm?”
Tóc xanh giật mình, cảm thấy không ổn, liền nháy mắt với tóc đỏ, cả hai định buông Tang Vãn ra rồi tấn công Thương Dục Hoành từ hai phía.
Nhưng hắn sớm đoán trước được, một tay đỡ lấy Tang Vãn, quay người một cái, tung chân đá bay cả hai tên.
Hai gã ngã sõng soài trên lề đường, ôm ngực, tức tối: “Anh là gì của cô ta mà dám đánh tụi tôi?”
“Cấp trên của em ấy.”
Thương Dục Hoành cúi người bế bổng Tang Vãn lên, gương mặt đầy chán ghét nhìn hai kẻ kia.
Thấy chuyện bị lộ, tóc xanh và tóc đỏ cũng không dám ở lại, lồm cồm bò dậy chạy mất.
Trong lòng Thương Dục Hoành, Tang Vãn rúc vào như tìm được một chốn an toàn. Cảm giác ấm áp quen thuộc mà xa lạ ấy khiến tay cô ban đầu nắm chặt lấy áo sơ mi trước n.g.ự.c anh rồi cũng dần thả lỏng.
Anh cúi đầu nhìn, liền thấy cảnh xuân trước n.g.ự.c cô phơi bày, khóe môi trầm xuống, nét mặt thêm phần nghiêm nghị.
Anh đặt cô vào ghế sau xe, rồi lấy từ ghế lái một chiếc áo khoác. Ban đầu định tiện tay ném cho cô nhưng nghĩ một hồi, anh vòng qua bên kia xe, đích thân đắp lên người cô.
…
Trở lại quán bar, mặt Thương Dục Hoành âm u như mây giông, đi thẳng đến văn phòng của Kỷ Tô, đá tung cửa:
“Mẹ kiếp, mở cái quán bar mà không thuê bảo vệ, muốn c.h.ế.t à?”
Kỷ Tô đang nghe nhạc thư giãn, bị đá cửa bất ngờ khiến anh suýt rớt ghế. Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta túm cổ áo kéo dậy.
“Này, lão Thương, có gì từ từ nói, làm gì mà nổi điên vậy?” Kỷ Tô gỡ tay anh ra, cố gắng nói lý lẽ.
Thương Dục Hoành buông tay, nhìn đồng hồ: “Một tiếng, nếu không có bảo vệ canh giữ, tôi lập tức báo Cục giám sát thị trường.”
“Này này, Thương Dục Hoành, tôi có đụng gì cậu đâu chứ?” Kỷ Tô ngơ ngác, tâm trạng đang tốt mà tự dưng gặp phải người điên.
Sắc mặt Thương Dục Hoành càng thêm u ám, cơn giận rõ ràng: “Có cô gái suýt nữa bị hại trong quán cậu, cậu gánh nổi hậu quả không?”
“Ai... ai cơ?” Kỷ Tô lần đầu thấy Thương Dục Hoành nổi giận vì một cô gái.
Thương Dục Hoành lười đôi co, quay người đập cửa rời đi, lần này cửa văn phòng hoàn toàn tan nát.
Kỷ Tô đứng c.h.ế.t trân, mặt đầy dấu chấm hỏi.
…
Anh ghé mua thuốc giải rượu và nước suối. Trở lại xe, anh nâng cằm Tang Vãn, mạnh tay nhét thuốc vào miệng cô, động tác cứng rắn và đầy giận dữ.
Uống thuốc xong, ý thức của Tang Vãn dần tỉnh táo lại, đầu vẫn còn choáng nhưng ít nhất đã có chút sức lực.
Cô hé mắt, đập vào mắt là gương mặt nghiêng điển trai cùng đường viền hàm sắc nét của Thương Dục Hoành: “Thương tổng?”
Tang Vãn cũng bất ngờ, sao lần nào cũng tình cờ gặp anh, bất kể nơi đâu: “Tôi không có quấn lấy anh, tôi chỉ đi chơi với bạn, tôi không phải...”
“Tang Vãn, cô bị ngu à?”
Đôi mắt Thương Dục Hoành đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra sát khí.