- Trang chủ
- Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
Truyện: Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
- Chương 1: Bị đuổi việc
- Chương 2: Biết tôi sao?
- Chương 3: Ôn thần
- Chương 4: Giải vây
- Chương 5: Cảm ơn cái gì?
- Chương 6: Không ở được thì cút!
- Chương 7: Phá hỏng nhà bếp
- Chương 8: Mượn tiền
- Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật
- Chương 10: Lấy mạng mà nấu
- Chương 11: Luôn phải chăm sóc người không có chân dài
- Chương 12: Không phải trốn việc
- Chương 13: "Gãy xương" được không?
- Chương 14: Gián điệp
- Chương 15: Nghỉ việc sớm thì hơn
- Chương 16: Bạn trai
- Chương 17: Tính phí theo giây
- Chương 18: Báo cáo thực tập
- Chương 19: Bận đi xem mắt
- Chương 20: Mời ăn
- Chương 21: Em thích anh ấy à?
- Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
- Chương 23: Nhóc con
- Chương 24: Anh bị bệnh à
- Chương 25: Vì tình mà khổ
- Chương 26: Chưa từng mở "cửa sau" cho bất kỳ ai
- Chương 27: Người yêu hợp đồng
- Chương 28: Cố ý tiếp cận
- Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa
- Chương 30: Tôi là bạn trai cô ấy
- Chương 31: Anh… hình như rất lo cho tôi sao?
- Chương 32: Thương Dục Hoành, tôi nhất định sẽ chinh phục được anh!
- Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?
- Chương 34: Cô còn dám nổi giận nữa à?
- Chương 35: Đừng chọc vào cô ấy nữa
- Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
- Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!
- Chương 38: Bất ngờ
- Chương 39: Tưởng cô chết rồi
- Chương 40: Điếc rồi à?
- Chương 41: Cậu đừng nói là nghĩ tớ thích anh ấy đấy nhé?
- Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?
- Chương 43: Giận dỗi
- Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
- Chương 45: Cứ tưởng tôi định hôn cô à?
- Chương 46: Nghi ngờ
- Chương 47: Mất giọng
- Chương 48: Thích chơi bời đúng không?
- Chương 49: Bình tĩnh chút đi
- Chương 50: Đừng chọc vào tôi
- Chương 51: Dùng xong liền vứt
- Chương 52: Ngủ xong thì bỏ chạy
- Chương 53: Đi gặp một người với anh
- Chương 54: Em muốn nói gì sao?
- Chương 55: Có muốn cùng nhau đón năm mới không?
- Chương 56: Ở bên anh sẽ không có kết quả
- Chương 57: Không muốn tôi đi sao?
- Chương 58: Nôn lên người anh đấy
- Chương 59: Dạy rồi em cũng không học được
- Chương 60: Anh có đau không?
- Chương 61: Hậu quả
- Chương 62: Bé dính người
- Chương 63: Chúng tôi là gia đình tái hôn
- Chương 64: Muốn bị khiêu chiến sao?
- Chương 65: Anh yêu em không?
- Chương 66: Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?
- Chương 67: Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự
- Chương 68: Rốt cuộc anh là người như thế nào?
- Chương 69: Anh đã nhắn tin cho em sao?
- Chương 70: Tang Cảnh Tư vẫn còn sống?
- Chương 71: Người không kết hôn
- Chương 72: Kẻ thế tội
- Chương 73: Tôi chết rồi sao?
- Chương 74: Chuyện của cô không liên quan gì đến anh ấy?
- Chương 75: Anh khiến tôi thấy ghê tởm!
- Chương 76: Tìm người
- Chương 77: Thương Dục Hoành, anh thua rồi
- Chương 78: Từ chức
- Chương 79: Em sắp kết hôn rồi à?
- Chương 80: Sếp cũ kiêm người yêu cũ
- Chương 81: Kết hôn với anh
- Chương 82: Vẫn còn thích cậu ấy sao?
- Chương 83: Cha… Thật sự là cha sao?
- Chương 84: Khó mà chấp nhận qua loa
- Chương 85: Còn kết thúc nữa không?
- Chương 86: Chồng của cô ấy
- Chương 87: Chỉ là món đồ chơi mà thôi...
- Chương 88: Theo đuổi vợ
- Chương 89: Xin lỗi bạn gái tôi!
- Chương 90: Anh chỉ cõng bạn gái
- Chương 91: Thương Dục Hoành đừng buồn
- Chương 92: Em muốn cùng anh có một mái nhà
- Chương 93: Em ấy chết rồi, là do ông ép chết em ấy!
- Chương 94: Cảm ơn tổng giám đốc Thương và phu nhân đã vất vả
- Chương 95: Chị không biết anh Thịnh Sơ thích chị thật à?
- Chương 96: Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai vậy?
- Chương 97: Ngoại truyện 1 - Bánh Bao Nhỏ
- Chương 98: Ngoại truyện 2 - Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô
- Chương 99: Ngoại truyện 3 - Nhật ký yêu thầm của Thịnh Sơ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Ừm, hai đứa tiếp tục đi.” Mẹ Tang cố gắng nén nụ cười nơi khóe môi, xoay người quay lại bếp.
Cái gì mà “hai đứa tiếp tục đi”?
Tang Vãn chỉ muốn độn thổ. Cô úp mặt vào ghế sofa, tự thuyết phục bản thân rằng tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác. Bên tai lại vang lên giọng nói điềm nhiên của Thương Dục Hoành: “Ăn cơm thôi.”
“Không ăn, em không đói.” Giọng Tang Vãn như phát ra từ trong sofa, ủ rũ và rầu rĩ.
Thương Dục Hoành bật cười khẽ, ngồi xuống cạnh cô, giọng pha chút trêu chọc: “Ngại rồi à?”
“Anh cố ý phải không?” Nghe ra hàm ý sau lời anh, Tang Vãn tức đến bật cười, vớ lấy cái gối ôm bên cạnh ném vào đầu anh.
Ngày mồng sáu Tết, đúng theo lịch hẹn từ trước, Tang Vãn và Thương Dục Hoành đến studio chụp ảnh cưới đang rất nổi trên mạng.
Bộ váy cưới đầu tiên là phong cách cao cấp cổ điển, đuôi váy dài, đính đầy pha lê, ánh đèn chiếu vào lấp lánh như nàng tiên hạ phàm.
Tang Vãn vốn có làn da trắng, chỉ đánh nhẹ son môi sau khi thay váy mà đã lung linh rạng rỡ. Cô soi gương tới lui mãi không chán.
“Da chị trắng thật hợp với mẫu váy này, rất tôn khí chất.” Nhân viên đứng bên mỉm cười giới thiệu.
Tang Vãn phân vân chưa quyết, Thương Dục Hoành đã bước tới, từ phía sau ôm lấy cô: “Không vừa ý chỗ nào à?”
“Cảm giác size không chuẩn lắm.” Tang Vãn phụng phịu đáp.
Thương Dục Hoành xoa đầu cô: “Thích kiểu này chứ?”
“Ừm… Cũng thích lắm.”
Thương Dục Hoành nhẹ nhàng nói:
“Anh đã tìm nhà thiết kế cho em rồi, hôm nay chủ yếu là chụp ảnh thôi.”
Tang Vãn mắt sáng rỡ, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, quên mất hôm nay là chụp ảnh chứ không phải thử váy cưới thật.
Bộ váy thứ hai là dạng lụa trơn tối giản, Tang Vãn búi hết tóc lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Nền phông trong studio là màu đen, cô cúi đầu nhìn xuống chân, nhiếp ảnh gia đúng lúc bấm máy.
Bộ cuối cùng được chụp tại bãi biển. Tang Vãn mệt quá nên ngồi thẫn thờ bên tảng đá, hải âu bay qua đầu, Thương Dục Hoành đưa tay che đầu cho cô. Nhiếp ảnh gia đang nghỉ ngơi lập tức bắt được khoảnh khắc này.
“Trai xinh gái đẹp thế này, sau này chắc con cũng phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành.” Trước khi thu dọn, nhiếp ảnh gia không quên trêu chọc.
Tang Vãn chỉ mím môi cười, không phản bác.
Khung cảnh biển thật nên thơ, sóng nhẹ nhàng vỗ bờ như chúc phúc cho cặp đôi sắp nên duyên vợ chồng.
Nhiếp ảnh gia nhiệt tình, sau khi chụp xong đến trước mặt hai người: “Ảnh sẽ được gửi qua email trong ít ngày, còn bản in thì chờ khoảng một tuần.”
Thương Dục Hoành móc từ túi áo vest ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, đưa cho anh ta: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì, chúc hai người đầu bạc răng long, hạnh phúc viên mãn.” Anh chàng lại nói thêm vài lời chúc, rồi thu dọn rời đi.
Vì mang giày cao gót lâu, gót chân Tang Vãn bị phồng rộp, cô bèn tháo giày ra đi chân trần trên cát.
Nước biển hơi lạnh khiến cô khẽ co người lại. Thương Dục Hoành chú ý thấy, lập tức cởi áo vest khoác lên vai cô, tiện tay lấy đôi giày cô cầm, vòng tay ôm lấy cô.
“Em đâu phải trẻ con.” Tang Vãn cong môi cười, ánh mắt lấp lánh.
Thương Dục Hoành chẳng đáp, chỉ cẩn thận chỉnh lại áo khoác cho cô: “Trong mắt anh, em mãi là trẻ con.”
“Anh nói gì thế chứ!” Tang Vãn chịu không nổi kiểu lãng mạn đột xuất này của anh. Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, cô lui ra hai bước, nghiêm túc nhìn anh.
“Nói thật đi, anh thích em từ khi nào hả?” Cô khoanh tay, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh.
Thương Dục Hoành nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ.
Hồi lâu sau, anh hạ mắt, nhìn thẳng vào cô: “Từ lần đầu gặp.”
“Lần đầu gặp?” Tang Vãn cau mày: “Là lần nhầm hợp đồng hả?”
Thương Dục Hoành lắc đầu cười nhẹ: “Trước đó nữa.”
“Trước đó?!” Cô gãi đầu, mắt đảo liên tục, lẩm bẩm: “Lúc đại học?”
Nghĩ đến đây, cô lại thấy kỳ lạ. Đúng là từng gặp nhau khi ấy nhưng hình như là do vụ chị họ. Lẽ nào do cô từng báo cáo Thương Dục Hoành nên khiến anh chú ý?
Cái gì vậy trời? Cô không phải nữ chính trong truyện tổng tài đâu nhé?
Tang Vãn rối rắm đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, Thương Dục Hoành bật cười, đưa tay véo má cô.
“Nghĩ ra rồi hả?” Anh dịu dàng.
Cô trừng mắt nhìn anh, kéo cà vạt anh lại gần: “Anh bị gì thế? Chẳng lẽ vì em đi tố cáo anh nên anh thích em luôn à? Thương Dục Hoành, em nghi ngờ nghiêm trọng về thần kinh của anh đấy!”
Nhưng Thương Dục Hoành vẫn mỉm cười điềm tĩnh: “Không, còn sớm hơn thế.”
Tang Vãn bó tay, không nhớ nổi, bèn thôi nghĩ. Cô nhón chân, định hôn anh nhưng lại dừng ở khoảng cách gần: “Không thể nói luôn à?”
“Lần đầu ăn cơm với cha em.” Thương Dục Hoành cúi xuống hôn lên môi cô.
Hôm đó cô vừa mới vào đại học, lần đầu hai người gặp nhau thật sự.
Trên môi cô là lớp son dưỡng mùi dâu, Thương Dục Hoành nếm được vị ngọt ngào, anh vén mái tóc lòa xòa trước trán cô: “Dùng bí kíp gì thế?”
“Son dưỡng mùi dâu. Thích không?” Tang Vãn nháy mắt, giọng vui vẻ.
Thương Dục Hoành ừ nhẹ, siết chặt eo cô khiến cô khó thở, vùng vẫy mãi mới thoát ra.
Biết được anh thích mình sớm hơn mình thích anh, Tang Vãn cảm thấy rất... Công bằng. Cô chạy dọc theo bãi biển: “Thương Dục Hoành, anh dám lén thích em á?! Anh đáng đời nhé! Anh c.h.ế.t chắc rồi!”
Cô chụm tay làm loa, hét vang cả bãi biển vắng vẻ.
Mệt rồi, cô quay lại nhìn, thấy Thương Dục Hoành vẫn đi phía sau mình, không rời nửa bước.
Cô nhướng mày, nở nụ cười gian: “Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai thế?”
Thương Dục Hoành xắn tay áo sơ mi trắng, cổ áo hơi xộc xệch, cà vạt bị cô kéo lệch, nhưng anh không quan tâm, chỉ thản nhiên đáp: “Đợi vợ anh quay đầu nhìn anh.”
“Vậy... Anh đợi được chưa?”
Lần đầu nghe từ “vợ” phát ra từ miệng Thương Dục Hoành, lòng Tang Vãn như được rót mật nhưng vẫn không quên rằng họ đang nhập vai trò chơi người yêu.
Thương Dục Hoành khẽ gật đầu, giọng lười biếng: “Đợi được rồi.”