- Trang chủ
- Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
Truyện: Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tác giả: Ngô Tứ Quân
- Chương 1: Thiêm binh nô lệ doanh 1
- Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
- Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
- Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
- Chương 5
- Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
- Chương 7: Chọn hạt giống kỵ binh 2
- Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3
- Chương 9: Chọn hạt giống kỵ binh 4
- Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
- Chương 11: Thiếu niên rung động 1
- Chương 12: Thiếu niên rung động 2
- Chương 13: Thiếu niên rung động 3
- Chương 14: Thiếu niên rung động 4
- Chương 15: Thiếu niên rung động 5
- Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
- Chương 17: Y Văn vương thế tử 2
- Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
- Chương 19: Y Văn vương thế tử 4
- Chương 20: Y Văn vương thế tử 5
- Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1
- Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
- Chương 23: Vương vấn Hồ Hồ 3
- Chương 24: Vương vấn Hồ Hồ 4
- Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
- Chương 26: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 1
- Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2
- Chương 28: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 3
- Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
- Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5
- Chương 31: Về Đại Đô phương đông 1
- Chương 32: Về Đại Đô phương đông 2
- Chương 33: Về Đại Đô phương đông 3
- Chương 34: Về Đại Đô phương đông 4
- Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5
- Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1
- Chương 37: Người trong mộng xuân khuê 2
- Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3
- Chương 39: Người trong mộng xuân khuê 4
- Chương 40: Người trong mộng xuân khuê 5
- Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1
- Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
- Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
- Chương 45: Tuyệt diễm nhân gian sắc (4)
- Chương 46: Ngàn dặm tìm chồng (1)
- Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
- Chương 48: Ngàn dặm tìm chồng (3)
- Chương 49: Ngàn dặm tìm chồng (4)
- Chương 50: Ngàn dặm tìm chồng (5)
- Chương 51: Cứu hồ khỏi địch doanh (1)
- Chương 52: Cứu Hồ khỏi địch doanh (2)
- Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
- Chương 54: Mê hoặc trái tim Hồ (2)
- Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
- Chương 56: Sói con ấy lớn rồi (1)
- Chương 57: Sói con ấy lớn rồi (2)
- Chương 58: Sói con ấy lớn rồi (3)
- Chương 59: Sói con ấy lớn rồi (4)
- Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
- Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
- Chương 62: Mũ giáp của thiếu niên (2)
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
- Chương 64: Mũ giáp của thiếu niên (4)
- Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
- Chương 66: Mũ giáp của thiếu niên (6)
- Chương 67: Mũ giáp của thiếu niên (7)
- Chương 68: Mũ giáp của thiếu niên (8)
- Chương 69: Mũ giáp của thiếu niên (9)
- Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
- Chương 71: Hồ Hồ này dâm quá (1)
- Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
- Chương 73: Hồ Hồ này dâm quá (3)
- Chương 74: Hồ Hồ này dâm quá (4)
- Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
- Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)
- Chương 77: Uyên ương quấn quýt (2)
- Chương 78: Uyên ương quấn quýt (3)
- Chương 79: Uyên ương quấn quýt (4)
- Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
- Chương 81: Có Hồ Hồ bầu bạn (1)
- Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
- Chương 83: Có Hồ Hồ bầu bạn (3)
- Chương 84: Có Hồ Hồ bầu bạn (4)
- Chương 85: Có Hồ Hồ bầu bạn (5)
- Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
- Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)
- Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
- Chương 89: Có Hồ Hồ bầu bạn (9)
- Chương 90: Có Hồ Hồ bầu bạn (10)
- Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
- Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
- Chương 93: Khi bão tố sắp đến (3)
- Chương 94: Khi bão tố sắp đến (4)
- Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)
- Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
- Chương 97: Khi bão tố sắp đến (7)
- Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
- Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
- Chương 100: Khi bão tố sắp đến (10)
- Chương 101: Khi bão tố sắp đến (11)
- Chương 102: Khi bão tố sắp đến (12)
- Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
- Chương 104: Khi bão tố sắp đến
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
- Chương 106: Khi bão tố sắp đến (16)
- Chương 107: Khi bão tố sắp đến (17)
- Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
- Chương 109: Khi bão tố sắp đến (19)
- Chương 110: Khi bão tố sắp đến (20)
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
- Chương 112: Quay đầu chốn quạnh hiu (2)
- Chương 113: Quay đầu chốn quạnh hiu (3)
- Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
- Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
- Chương 116: Quay đầu chốn quạnh hiu (6)
- Chương 117: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
- Chương 119: Quay đầu chốn quạnh hiu (9)
- Chương 120: Quay đầu chốn quạnh hiu (10)
- Chương 121: Quay đầu chốn quạnh hiu (11)
- Chương 122: Quay đầu chốn quạnh hiu
- Chương 123: Quay đầu chốn quạnh hiu (13)
- Chương 124: Quay đầu chốn quạnh hiu (14)
- Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Chương 126: Quay đầu chốn quạnh hiu (16)
- Chương 127: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
- Chương 129: Quay đầu chốn quạnh hiu (19)
- Chương 130: Quay đầu chốn quạnh hiu (20)
- Chương 131: Thời thanh mai trúc mã (1)
- Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
- Chương 133: Thời thanh mai trúc mã (3)
- Chương 134: Thời thanh mai trúc mã (4)
- Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
- Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
- Chương 137: Thế thân là thân nhân (2)
- Chương 138: Thế thân là thân nhân (3)
- Chương 139: Thế thân là thân nhân (4)
- Chương 140: Thế thân là thân nhân (5)
- Chương 141: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 142: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 143: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 146: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 147: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 148: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 149: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 155: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 157: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 159: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 160: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 161: Hồ Hồ của ta
- Chương 162: Hồ Hồ của ta
- Chương 163: Hồ Hồ của ta
- Chương 164: Hồ Hồ của ta
- Chương 165: Hồ Hồ của ta
- Chương 166: Hồ Hồ của ta
- Chương 167: Hồ Hồ của ta
- Chương 168: Hồ Hồ của ta
- Chương 169: Hồ Hồ của ta
- Chương 170: Hồ Hồ của ta
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
- Chương 172: Hồ Hồ của ta
- Chương 173: Hồ Hồ của ta
- Chương 174: Hồ Hồ của ta
- Chương 175: Hồ Hồ của ta
- Chương 176: Hồ Hồ của ta
- Chương 177: Hồ Hồ của ta
- Chương 178: Hồ Hồ của ta
- Chương 179: Hồ Hồ của ta
- Chương 180: Hồ Hồ của ta
- Chương 181: Hồ Hồ của ta
- Chương 182: Hồ Hồ của ta
- Chương 183: Hồ Hồ của ta
- Chương 184: Hồ Hồ của ta
- Chương 185: Hồ Hồ của ta
- Chương 186: Năm ấy cố nhân về
- Chương 187: Năm ấy cố nhân về
- Chương 188: Năm ấy cố nhân về
- Chương 189: Năm ấy cố nhân về
- Chương 190: Năm ấy cố nhân về
- Chương 191: Năm ấy cố nhân về
- Chương 192: Năm ấy cố nhân về
- Chương 193: Năm ấy cố nhân về
- Chương 194: Năm ấy cố nhân về
- Chương 195: Năm ấy cố nhân về
- Chương 196: Năm ấy cố nhân về
- Chương 197: Năm ấy cố nhân về
- Chương 198: Năm ấy cố nhân về
- Chương 199: Năm ấy cố nhân về
- Chương 200: Năm ấy cố nhân về
- Chương 201: Năm ấy cố nhân về
- Chương 202: Năm ấy cố nhân về
- Chương 203: Năm ấy cố nhân về
- Chương 204: Năm ấy cố nhân về
- Chương 205: Năm ấy cố nhân về
- Chương 206: Năm ấy cố nhân về
- Chương 207: Năm ấy cố nhân về
- Chương 208: Năm ấy cố nhân về
- Chương 209: Năm ấy cố nhân về
- Chương 210: Năm ấy cố nhân về
- Chương 211: Năm ấy cố nhân về
- Chương 212: Năm ấy cố nhân về
- Chương 213: Năm ấy cố nhân về
- Chương 214: Năm ấy cố nhân về
- Chương 215: Năm ấy cố nhân về
- Chương 216: Xuất nhập khói sóng
- Chương 217: Xuất nhập khói sóng
- Chương 218: Xuất nhập khói sóng
- Chương 219: Xuất nhập khói sóng
- Chương 220: Xuất nhập khói sóng
- Chương 221: Xuất nhập khói sóng
- Chương 222: Xuất nhập khói sóng
- Chương 223: Xuất nhập khói sóng
- Chương 224: Xuất nhập khói sóng
- Chương 225: Xuất nhập khói sóng
- Chương 226: Xuất nhập khói sóng
- Chương 227: Xuất nhập khói sóng
- Chương 228: Xuất nhập khói sóng
- Chương 229: Xuất nhập khói sóng
- Chương 230: Xuất nhập khói sóng
- Chương 231: Xuất nhập khói sóng
- Chương 232: Xuất nhập khói sóng
- Chương 233: Xuất nhập khói sóng
- Chương 234: Xuất nhập khói sóng
- Chương 235: Xuất nhập khói sóng
- Chương 236: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 237: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 238: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 239: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 240: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 241: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 242: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 243: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 244: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 245: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 246: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 247: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 248: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 249: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 250: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 251: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 252: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 253: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 254: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 255: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 256: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 257: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 259: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 260: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 261: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 262: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 263: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 264: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 265: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 266: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 267: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 268: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 269: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 271: Kết thúc
- Chương 272: Kết thúc
- Chương 273: Kết thúc
- Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiếng tiêu lặng dần, và khi ngừng hẳn, gió lại nổi lên, đất trời như ngưng đọng.
Tần Quyên đứng tại đó, góc áo trắng mơ hồ sau tán liễu xanh lục đan xen trước mắt tựa như nhòe thành ánh trăng.
Hắn rất bình thản, không hoảng sợ, không xúc động.
Hắn vẫn tin rằng mình đã đủ trưởng thành để chịu đựng nỗi đau biệt ly, nỗi nhớ, nỗi khổ, thậm chí dù là sinh ly tử biệt.
Hắn cũng tin sau mấy măm mài dũa, hắn học được sự lạnh nhạt của Hồ Hồ, sự điềm đạm của Triệu Hoài Chi, thành con người mình muốn.
Nhưng khi vạt áo khẽ động, hắn nhận ra người đứng sau rặng liễu đang đứng lên.
Bấy giờ trái tim hắn mới không kiềm chế được mà đập liên hồi....
Hóa ra trước giờ hắn chưa từng học được cái tâm lặng như nước của Triệu Hoài Chi.
Người đó từ từ đi tới, bước chân nhẹ nhàng như lá rụng trước ngõ, nhưng gõ từng nhịp vào tim hắn.
Người đó đã đứng trước mặt, tuấn tú như trúc, nhã ý lỗi lạc, nét mặt như hoa.
Suýt chút nữa đã thốt ra hai tiếng : Hồ Hồ.
Nhưng sau đó hắn định thần lại, rũ mắt xuống, hai má nóng bừng, ửng đỏ.
Cây đèn trong tay Triệu Hoài Chi khẽ lung lay trong gió.
Y bước tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Quyên, hồi lâu mới nhoẻn miệng cười, "Cao lên nhiều quá."
Lúc Triệu Hoài Chi nói câu ấy, Tần Quyên cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Mấy năm nay hắn vẫn rất cố để cao được như Hồ Hồ, vất vả lắm....
Cứ mỗi khi hắn tin rằng mình đã cao lắm rồi, đến lúc thấy Hồ Hồ mới biết mình vẫn còn thua y một quãng nữa.
Hắn đột nhiên nghĩ, chắc phải cao đến như Ninh Bách thì mới sánh được với Hồ Hồ hay Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi đến trước mặt hắn, ở khoảng cách rất gần, cặp mắt đẹp đến nỗi làm say lòng người kia nhìn hắn chăm chú.
Tần Quyên muốn lui về phía sau nhưng bị một bàn tay giữ lấy bả vai.
Hắn thời niên thiếu cũng từng như vậy, bị dung nhan này mê hoặc, dụ dỗ vào cái lưới do chính Triệu Hoài Chi dệt ra.
Bây giờ hắn vẫn không hiểu, một kẻ lãnh tâm lãnh tình như y vì sao cứ để tâm đến một đứa bé như hắn.
Hắn thật sự không hiểu.
Hắn nghĩ Triệu Hoài Chi ít nhiều cũng cảm kích hắn một chút, cho nên vì thế mà thích hắn một chút.
Ngay sau đó, hắn bị Triệu Hoài Chi ôm vào lòng, cánh môi dán lấy môi hắn....
Tần Quyên vô cùng sửng sốt....
Một quý công tử thanh nhã tuyệt luân tới từ thảo nguyên Samarkand.
Từ một Hồ Hồ không nhiễm hồng trần, thành yêu tinh dụ hoặc Triệu Hoài Chi.
Nhưng sao cái hôn của y hung ác như gió cát sa mạc Taklimakan, tàn bạo và không chút cảm xúc.
Thậm chí, Tần Quyên cũng nhạy bén nhận ra, hắn không thấy chút cảm xúc nào của Triệu Hoài Chi cả, hành động đó cứ như của một con người khác.
Trong một đêm hè vốn rất dịu dàng mê đắm, Triệu Hoài Chi cứ thế dùng vũ lực, cướp đi nụ hôn đầu của sói nhỏ.
Sói nhỏ vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Không đau đớn, cũng không có cảm xúc, nhưng đối với một đúa trẻ thì chuyện này không quan trọng. Hắn từng nghĩ, hành động ôm và hôn Triệu Hoài Chi lúc trước đã là to gan lắm rồi.
Nhưng lúc này? Trong lòng hắn bỗng nảy sinh một cảm giác nặng nề khó hiểu.
Thậm chí trong nháy mắt, hắn còn có ý nghĩ, người này không phải Triệu Hoài Chi, cũng không phải Hồ Hồ.
Nhưng rõ ràng vẫn là y mà.
Tần Quyên chậm rãi túm lấy tay Triệu Hoài Chi.
Sức hắn rất lớn, nhưng không làm y đau, chỉ cảnh báo Triệu Hoài Chi buông hắn ra.
Hắn không thích cái đụng chạm vô cảm như thế này, cứ như một con rối vậy.
Hắn không muốn làm Triệu Hoài Chi tổn thương, chỉ muốn y bình tĩnh lại. Nếu hắn thực sự muốn đẩy Triệu Hoài Chi ra thì có thể dùng nội lực để làm điều đó rất dễ dàng. Hắn chỉ đơn giản là không làm thế thôi.
Triệu Hoài Chi vẫn không nhận thấy, hai mắt nhắm nghiền.
Như đắm chìm với bản thân, không màng điều gì khác.
Tần Quyên cũng nhắm mắt lại, chậm rãi xoa gáy Triệu Hoài Chi, rồi nhẹ nhàng truyền một ít nội lực vào cơ thể y.
Triệu Hoài Chi cảm thấy có điều khác thường, lập tức buông hắn ra.
Đôi môi sói nhỏ vẫn còn ửng đỏ như bị thương, nhưng hai mắt lại kiên nghị, nhìn Triệu Hoài Chi chằm chằm.
Cặp mắt Triệu Hoài Chi không như mọi khi.
Tuy hốc mắt đỏ bừng, nhưng điều gây chú ý nhất là đồng tử tỏa tia sáng bạc.
Bấy giờ, Tần Quyên đã nhận thấy có điều khác thường.
Vì sao màu mắt Triệu Hoài Chi lại thay đổi trong chốc lát?
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, chờ lát nữa hỏi Triệu Hoài Chi cho đàng hoàng.
Nào ngờ đồng tử Triệu Hoài Chi lập tức chuyển lại thành đen. Ngay sau đó, y ngã quỵ xuống đất, mỏng manh như cành liễu.
Mọi cảm giác phẫn nộ của sói con cũng tiêu tan ngay khi Triệu Hoài Chi vừa ngã xuống.
Hắn sững sờ chốc lát, rồi vội chạy đến đỡ Triệu Hoài Chi.
"Triệu Hoài Chi, rốt cuộc ngươi sao vậy...." Hắn ôm lấy y, hoảng sợ hỏi.
Người trong lòng chầm chậm mở mắt, "Làm ngươi sợ rồi à....Khụ khụ."
Y ho mấy tiếng nặng nề, rồi mới tiếp tục nói, "Xin lỗi, ta không thể khống chế bản thân đến tìm ngươi. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ biến thành bộ dạng mà ta căm ghét nhất...."
Giọng y lạnh nhạt, muốn đẩy Tần Quyên ra.
Tần Quyên không hiểu, nhưng hắn biết Triệu Hoài Chi không muốn hắn ôm. Hắn hít sâu một hơi rồi lại nói, "Có gì thì nói rõ ràng. Loại chuyện không đầu không cuối này, ta không muốn nghe."
Triệu Hoài Chi khẽ run lên, nhỏ giọng đáp, "Cổ trong người ta vẫn chưa diệt trừ được."
Cái gì?
Tần Quyên kinh hãi nhìn y.
"Đến khi bị cổ thao túng hoàn toàn, ta sẽ chết."
"Cho nên ban nãy là do cổ?" Hai mắt Tần Quyên đỏ hoe. Hắn đứng dậy, quay người con đường mà hắn tới, "Triệu Hoài Chi, tạm thời ta không muốn gặp ngươi."
Đây là lần đầu tiên hắn nói với Triệu Hoài Chi như thế. Thiếu niên 14 tuổi cảm thấy tự tôn nam nhi của mình bị tổn thương sâu sắc.
Chỉ vì bị cổ thao túng mà Triệu Hoài Chi đã cướp mất nụ hôn đầu của hắn.
Một cái hôn thôi, lúc còn nhỏ hắn bị ngựa l**m mặt bao nhiêu lần cũng không quan tâm. Hắn vốn tưởng chuyện này không quan trọng gì.
Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn để bụng.
Hắn cũng không buồn nghĩ vì sao mình lại để bụng chuyện đó.
Hắn chỉ muốn yên tĩnh một lát.
Triệu Hoài Chi biết mình làm Tần Quyên sợ. Y cúi đầu nhìn cây đèn rơi trên mặt đất đến thất thần.
Cả năm nay, cổ độc hoành hành dữ dội trong cơ thể y, khiến d*c v*ng bùng cháy, đầu độc tâm hồn.
Nhưng y không chạm vào bất cứ ai cả. Y biết chưa trừ được cổ độc mà đã phá giới thì nhất định sẽ chết.
Lúc bị cổ độc thao túng lý trí, có lẽ Triệu Hoài Chi y sẽ thân bại danh liệt.
Ban nãy, chỉ vừa nhìn thấy Tần Quyên, d*c v*ng cháy bỏng trong người y lại sôi trào.
Trong đầu y chỉ còn những hình ảnh hương diễm mị cốt của những cuốn xuân cung đồ.
Y mất kiểm soát, suýt chút nữa đã khuất phục trước cổ trùng.
Nhưng mà....
Y khẽ đưa tay v**t v* bờ môi.
Cảm giác khi ấy....
Mới tốt đẹp làm sao.
Tốt đẹp đến mức khiến mọi cảm xúc mất mát đều hóa hư vô.
Không, y vốn không nên để cảm xúc ấy chi phối.
Y hoảng sợ nhặt đèn lên, vội vã rời đi.
*
Hôm sau, Tần Quyên lại sai người chuẩn bị khởi hành lúc trưa.
Trước khi đi, hắn lên phố dạo một vòng mua ít đồ. Lòng hắn nặng trĩu, rảo bước mấy hồi lại phát hiện ra mình đang đứng ở chỗ đêm qua gặp Triệu Hoài Chi.
Liễu xanh khẽ lay trong gió.
Nhưng không còn tà áo trắng phất phơ.
Tần Quyên hít sâu một hơi, lại quay trở về.
*
Tùng Man thấy hắn về, liền chạy đến, "Ca ca, ta chuẩn bị xong rồi, rót đầy túi nước. CHúng ta lên đường thôi."
Tần Quyên xoa đầu nó, "Ừ, bảo bọn họ lên ngựa đi, chuẩn bị xuất phát."
*
Đi qua một mảnh đất tươi tốt phong phú là đến sa mạc. Nơi này chỉ toàn biển cát mênh mông, còn hoang vu hơn cả thành La Bặc của họ.
Các đoàn thương lữ đi qua đây không ngừng.
Thương lữ là chứng nhân cho nền kinh mậu của thời đại này.
Thi thoảng, Tần Quyên lại nhớ đến lịch sử của một quốc gia vì thương lữ mà diệt quốc.
Nếu người Trung Nguyên mà nghe thấy câu chuyện này chắc sẽ rất kinh ngạc. Một quốc gia có thể bị diệt vong bởi thương lữ sao?
Nhưng việc này quả thật đã xảy ra khi Thành Cát Tư Hãn tiến hành Tây Chinh.
Chuyện rằng, một thương đội hơn 200 người của Thành Cát Tư Hãn bị người Khwarazmia giết và cướp hàng hóa, Thành Cát Tư Hãn cử sứ thần đến thương lượng, sứ thần cũng bị giết luôn.
Thế là sau đó, Thành Cát Tư Hãn tạm bỏ việc diệt Tây Hạ và Kim, quay sang đánh Khwarazmia trước.
Khwarazmia rút dây động rừng. Lúc Thành Cát Tư Hãn bắt đầu Tây chinh, những gia thần theo ông khi ấy có cả Gia Luật thừa tướng, sư phụ của Hồ Hồ.
Bọn họ càng đánh càng hăng, chiến thắng dễ dàng. Trên đường di chuyển về hướng tây, họ cướp bóc, đốt phá, chém giết, hung ác hơn mã tặc.
Không thể không nói, điều Thành Cát Tư Hãn muốn thực hiện nhất trong đời là tiêu diệt Tây Hạ và Kim, còn Tây Chinh chỉ là ngẫu nhiên, nhưng sự kiện ngẫu nhiên ấy lại thu về thắng lợi to lớn.
Ông không ngờ người phía Tây thiếu kinh nghiệm chinh chiến như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán.
Câu chuyện này từng được Tả An phó tướng kể cho các kỵ binh tập sự nghe một cách hùng hồn, Tần Quyên ấn tượng sâu sắc.
Đã nhiều năm qua rồi.
"Dừng, nghỉ chân nấu cơm."
Thấy trời sắp tối, trước mắt lại là sa mạc vô biên, quanh đây không có chỗ dừng nghỉ nào, chi bằng nghỉ sớm một chút.
Tùng Man mơ màng buồn ngủ, nắm lấy dây cương, gật gà gật gù.
Lúc nghe Tần Quyên bảo dừng, nó bừng tỉnh, nhảy xuống ngựa.
"Ha ha, nhắc đến ăn cơm thì Tùng Man thiếu gia tích cực không ai bằng." Có người trêu ghẹo.
Tùng Man nhăn mày nói, "Các ngươi có khác gì đâu mà còn chê cười ta. Hừ!"
"Tùng Man thiếu gia đáng yêu quá, lúc giận cũng đáng yêu."
"...." Tùng Man muốn nổi khùng.
*
Đám lính đặt một đĩa thịt dê nướng xuống trước mặt Tùng Man.
Tùng Man phẫn hận trong lòng, chỉ muốn ngửa mặt gào thét. Đã biết là nó không được phép ăn, vậy mà còn cố tình đặt trước mặt nó.
"Tùng Man thiếu gia không muốn ăn sao? Vậy ta mang đi nhé." Tên lính nhe răng cười.
"...." Tùng Man siết chặt nắm tay. Ca ca bảo không được nổi giận bừa bãi, dù gặp chuyện khiến mình phật lòng cũng phải kiềm chế.
Nhưng mà nó thèm ăn một miếng thịt dê !!!!
Gào thét trong lòng mấy hồi. Tùng Man vẫn phải nước mắt lưng tròng, gặm bánh bột ngô.
Thấy Tùng man ăn bánh, Tần Quyên bỗng nhiên lại nhớ đến Đán Mộc.
Hắn đã học cách pha trà bơ của người Tạng, không biết Đán Mộc có thích uống không.
Hắn còn biết thêm nhiều loại hương vị nữa, sau này nướng thỏ sẽ rất ngon.
Tùng Man ăn hết miếng bánh bột ngô, quân lính lại mang cho nó sữa dê, nhưng nó không nhận lấy, chỉ cầm túi nước lên uống.
Ăn xong, nó tự giác ra cồn cát đi lại hai vòng tiêu cơm, lúc quay lại cũng là lúc Tần Quyên đặt đũa xuống.
Hắn dẫn Tùng Man ra luyện đứng tấn.
Đám lính thấy bọn họ, bèn ghé tai nhau thì thầm.
Một người bảo, "Y như huynh đệ ruột."
"Ha ha, huynh đệ ruột chưa chắc đã thân thiết như vậy đâu."
"Nhưng ta thấy thật ra Tần đại nhân coi Tùng Man thiếu gia như nhi tử đấy chứ."
"Ha ha ha, cũng có lý."
Mọi người cười đùa một trận, thấy đêm đã khuya, bèn dựng trại nghỉ ngơi,
Tần Quyên nhân lúc không ai nhìn, bèn luyện mấy bài đao pháp mà Ninh Bách dạy. Sau khi luyện một lượt Tinh Tú đao pháp, hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, nội lực càng mạnh mẽ.
Hắn rất thích đao pháp này.
"Ôi chao, ca ca soái quá, ta cũng muốn học." Hai mắt Tùng Man sáng lấp lánh, đôt nhiên không cảm thấy luyện võ nhàm chán nữa.
Tần Quyên thấy nó có hứng thú như vậy, dù khó cũng nghiêm túc phân tách từng chiêu ra, đơn giản hóa chúng, đánh lại một lần cho Tùng Man xem.
Tùng Man học rất nhanh, mau chóng nhớ hết. Tần Quyên gật đầu hài lòng.
Tùng Man làm lại mấy lần, càng lúc càng thuận.
Tần Quyên cười bảo, "Đây mới là bước đầu tiên, vẫn còn 27 chiêu nữa. Đệ có chịu học không?"
"Có ! Đệ chưa từng nghĩ tập võ có gì thú vị. Lúc trước chỉ càm thấy mệt thôi, hóa ra tập rồi có thể soái như vậy." Tùng Man vô cùng hăng hái.
"Đệ nói vậy thì ta sẽ dạy, nhưng phải chịu vất vả chút đấy."
"Được, ca ca, Hồ Cầu Nhi sẽ cố hết sức."
"Hứa vậy đi, nhưng đợi hôm khác học cho đàng hoàng. Bây giờ muộn rồi, đệ tập thêm một lúc rồi đi ngủ." Hắn nói rồi nằm ra cát.
Trong lúc Tùng Man luyện tập, Tần Quyên ngẩng đầu nhìn sao.
Lúc này đây, bỗng nhiên gương mặt tuyệt mỹ ấy lại hiện ra trước mắt, cùng với nụ hôn thô bạo mà vô cảm kia.
Hắn nhắm mắt lại, muốn xua tan hết những hình ảnh ấy đi.
Nhưng mà khó quá.
Hắn mím môi, lại chậm rãi ngước mắt nhìn những ngôi sao lấp lánh.
Cuối cùng, Tùng Man tập đến mệt bã người, cũng nằm lăn bên cạnh hắn.
"Ca Ca, đệ thấy bụng hơi nóng." Nó thỏ thẻ.
Tần Quyên bật cười, "Vì bài đao pháp này gọi là Tinh Tú đao pháp, tức là lấy sức mạnh của sao trời, đưa vào cơ thể, khiến người ta mạnh lên."
"Thật vậy ư? Sức mạnh của sao trời á?" Tùng Man ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn hắn.
Tần Quyên chớp mắt cười.
Tùng Man thấy lạnh, bèn nhào vào lòng Tần Quyên, "Ca ca, huynh tốt quá. Vậy sau này Tùng Man có thể cùng ra trận giết địch như ca ca không?"
"Không, Tùng Man chỉ cần một thân thể cao lớn cường tráng, làm một thiếu gia tuấn mỹ là được rồi." Tần Quyên khẳng định.
Tùng Man ngóc đầu dậy của khỏi ngực hắn, dẩu mỏ, "Không chơi với ca ca nữa."
"....." Tần Quyên nghĩ, có khi hắn sai rồi. Chuyện có ra chiến trường hay không nên để Tùng Man tự quyết định.
Hắn chỉ đơn giản là không muốn Tùng Man phải trưởng thành trong cảnh chiến hỏa gươm đao.
Tùng Man phủi sạch đất cát trên người, đi về doanh trướng.
Tần Quyên nằm thêm một lúc rồi đi theo.
Họ nghỉ lại trên sa mạc một đêm, sáng hôm sau lại lên đường.
Băng qua sa mạc là sẽ tới sông lớn và thảo nguyên.
Lúc này, họ đã rời xa Lương Châu hơn 20 dặm đường.
Có một thương đội vừa ra khỏi Lương Châu, lúc đầu còn đi sau bọn họ nhưng vì đi nhanh nên đã sắp bắt kịp.
Lúc đi ngang qua, hai bên trò chuyện đôi câu như lẽ thường.
Tần Quyên không khỏi hỏi, "Các vị đi đâu thế?"
"Hành cung Hắc Lâm." Người đó đáp.
Rồi lại hỏi Tần Quyên, "Các vị không giống như đến từ Lương Châu nhỉ. Chúng ta cũng đi từ đó mà không không gặp các vị.'
"Chúng ta đi đường vòng ở Túc Châu, chỉ ngang qua Lương Châu thôi." Hắn đáp.
"Vậy à? May mà không đi Lương Châu. Ở đó xảy ra chuyện rồi." Người kia nói.
Tần Quyên nhướn mày, "Chuyện gì thế?"
"Ngươi không biết sao? Người ta đồn khắp nơi, quan viên Lương Châu bắt được một vị lão đại của thương đội, còn giữ một lượng hàng hóa lớn. Vốn dĩ chỉ cần dùng 1000 lượng bạc là chuộc được người rồi, nhưng lại đòi thêm 3000 lượng bạc nữa. Những thương nhân qua đây buôn bán thông thường làm sao kiếm được ngần ấy bạc. Thế nhưng lão đại kia có vẻ là người có tiền nên đồng ý. Lúc ấy, quan viên lại trở mặt, đòi 5000 lượng. Lần này thì không ai chịu được nữa. Theo lời vị quan đó, nếu không giao 5000 lượng thì giết...."
Nghe xong, Tần Quyên đã biết, vị lão đại này chính là lão đại của Sa Châu Phật Đạo thương hội. "Người đó thế nào?"
"Ngay trước lúc chuẩn bị bị hành hình ngoài chợ thì bị người ta cướp đi. Chẳng ai bất ngờ cả, một thương hội có thể chi trả 3000 lượng bạc thì kiểu gì chẳng có cao nhân chống lưng cho. Cho nên bây giờ Lương Châu đang kiểm tra các thương đội rất gắt gao. May mà ngươi không đi qua đó. Thôi, ta phải đi trước đây. Tiểu huynh đệ, cáo từ, sau này còn gặp lại." Người đó ôm quyền chào.
Tần Quyên cũng ôm quyền đáp lễ.
Phật đạo thương hội gây ra chuyện lớn thế này, không biết về sau ra sao? Chắc là đổi tên.
Nhưng dính vào quan phủ thì sau này họ rất khó kiếm sống ở hành lang Hà Tây hay cao nguyên Tarim.
Việc này thật kỳ lạ. Quan viên Lương Châu cớ gì phải bắt người của thương hội chỉ vì hàng hóa.
Vụ tăng tiền chuộc liên tục cũng rất có vấn đề không giống tác phong của quan phủ.
Dù sao đi nữa, Tần Quyên vẫn muốn liên hệ với người của Phật đạo thương hội một chút. Họ là đại kim chủ, là thương hội lớn nhất hắn gặp được trong mấy năm nay.
20 ngày sau, họ thuận lợi vào được thành Đại Oát Nhĩ.
Ở hạ du sông Oát Nan, chỗ giáp ranh với hành cung Hắc lâm, có một nơi gọi là Khúc Nan.
Cái tên hai chữ này nghe khá giống tiếng Tạng.
Đây chính là quê hương của tộc Đóa Nhan, một nhánh của tộc Hột Nhan.
Đệ nhất mỹ nhân sông Oát Nan tên là Ngột Đốc Tự, mang họ Đóa Nhan. Phụ thân nàng là gia chủ đương nhiệm của Đóa Nhan thị.
Sau khi đến nội cảnh Khúc Nan, Tần Quyên không đến gặp gia chủ Đóa Nhan thị ngay mà đi theo lộ trình bình thường, bán hàng hóa trước.
Sau đó, hắn mới từng bước đến gần Khúc Nan.
Qua vài ngày, các thương đội quen với bọn họ cũng phát hiện ra hàng hóa trên xe họ chẳng giảm bớt tí nào.
"Huynh đệ à, khó bán thế sao? Ta thấy mấy ngày nay rồi mà vẫn còn nhiều thế?"
Một thương đội đi ngang lên tiếng hỏi, không biết là chọc ghẹo hay gì, nhưng Tần Quyên vẫn nghiêm túc đáp, "Phải, khó bán lắm. Muốn đến thành Khúc Tiên thử xem thời vận thế nào, có bán bớt được không, chứ chuyến này công toi mất."
Đám lính của Tần Quyên đều mặt mày xám xịt, tỏ vẻ đáng thương.
Người kia dừng lại, đột nhiên nói, "Xem ra ngươi còn phải nuôi sống cả gia đình, tội nghiệp quá. Hay là vậy đi, ngươi theo ta vào thành, ta dẫn ngươi đến chợ Khúc Nan, xem có bán được chỗ hàng này không. Nhưng mà bán hàng trong chợ phải trả phí. Ngươi trả cho bọn họ 2 phần lời là được."
Một binh lính đứng gần đó túm tay Tần Quyên, không muốn hắn đồng ý, chỉ sợ mắc bẫy.
Tần Quyên nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Được rồi đại ca, ta theo ngươi vào thành."
Nói xong, hắn phân phó người của mình đi theo thương đội.
Họ lo vào thành sẽ bị người của Đóa Nhan thị phát hiện ra. Công văn của Viết Viết mà Tần Quyên mang theo sẽ chứng tỏ cho người ta thấy, họ là người của Đại Vĩnh vương.
Nhưng giờ mặc kệ có phải bẫy không, cứ vào thành rồi tính tiếp.
Sau khi vào thành, thương đội kia dẫn họ ra chợ.
Giải thích với chủ chợ một hồi, bọn họ được phép vào buôn bán.
Ngày đầu tiên, Tần Quyên trơ mắt nhìn thương đội kia buôn may bán đắt.
Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn, không hiểu sao một cái bình sứt sứt mẻ mẻ mà bán được giá cao như thế? Biết vậy họ cũng mang chum vại trong nhà đến bán.
"Đại nhân, không ổn rồi, đồ của mình không phù hợp hay sao?" Có một người lính thì thầm.
Tần Quyên ngồi xổm xuống, ngẫm nghĩ hồi lâu, "Ta thấy đồ họ bán cũng không phải đồ tốt, cho nên chắc chắn không phải vấn đề chất lượng...."
Bính lính kia thắc mắc, "Vậy thì tại sao?"
"Ngươi nhìn xem, vì sao bên kia đông thế." Tần Quyên nói.
Tên lính vò đầu, "Ta mà biết thì đã không hỏi ngài."
Tùng Man xen mồm vào, "Vì có ba mỹ nhân đang nhảy múa ở đó chứ sao? Là ta thì cũng tò mò."
Tần Quyên cười nói, "Thông minh lắm."
Tên lính sáng mắt ra, "Vậy chúng ta cũng nhảy múa."
"....."
Tùng Man chống cằm, "Vậy thì đảm bảo người người đều tránh xa."
"Thế là sao? Tùng Man thiếu gia, ngài nói rõ một chút đi."
"Ta không biết." Tùng Man cười ngây thơ.
*
Ngày đầu tiên, họ chỉ bán được mấy cái khăn quàng. Ngày hôm sau, chủ chợ không cho họ vào nữa, vừa chiếm chỗ vừa không kiếm được tiền.
Tần Quyên nhíu mày, bị người ta k*ch th*ch tính hơn thua, bèn nói với chủ chợ, "Hôm nay bán hết hàng, ta chia cho ông ba phần."
"Ngươi nói ngươi bán hết được là ta tin ngươi bán hết được chắc? Hôm qua ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, hôm nay đừng có đếm chiếm chỗ nữa ! Bên ngoài còn bao nhiêu người đang chờ kia kìa. Các ngươi hợp với mấy cái chợ con con thôi. Ta không muốn nhiều lời, mau đi đi." Chủ chợ xua tay.
Tần Quyên tháo đao bên hông xuống, đặt lên bàn, "Nếu ta nói không giữ lời thì tùy ông xử lý."
Thấy khí thế hắn quá dữ, mọi người liền nhao nhao lên, "Ông chủ, chi bằng cứ cho hắn thử, nếu không làm được thì giết thằng nhóc này luôn. Dù sao ngài cũng bản lĩnh như thế mà, ha ha ha ha!"
Chủ chợ ngập ngừng một lát, rồi vươn tay cầm lấy đao của Tần Quyên, nói, "Được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho lão tử, cược thua thì phải nhận."
Tần Quyên cong môi cười nhạt, "Thua thì phải nhận!"
Nụ cười này khiến cả chủ chợ lẫn đám người vây quanh đều sửng sốt. Tên nhóc này tuy ngông cuồng khiến người ta giận sôi gan, nhưng phải công nhận là hắn đẹp thật.
*
Rời khỏi chỗ chủ chợ, Tùng Man hoảng muốn chết, "Ca ca, huynh chắc không đó?"
"Chắc 5 phần." Tần Quyên cười nói.
Tùng Man chìa tay ra đếm, không biết 5 phần là nhiều hay ít.
"Ta đến là đau đầu với khoản học số của đệ, nặng y như cái thân đệ vậy." Tùng Quyên ôm trán.
Khả năng học số của Tùng Man có thể nói là....nát bét.
Đã 6 tuổi rồi còn không biết cộng trừ, hắn dạy mãi không thông. Con nuôi của Hồ Hồ đừng nên ngốc như thế chứ.