- Trang chủ
- Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
Chương 171: Hồ Hồ của ta
Truyện: Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tác giả: Ngô Tứ Quân
- Chương 1: Thiêm binh nô lệ doanh 1
- Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
- Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
- Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
- Chương 5
- Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
- Chương 7: Chọn hạt giống kỵ binh 2
- Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3
- Chương 9: Chọn hạt giống kỵ binh 4
- Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
- Chương 11: Thiếu niên rung động 1
- Chương 12: Thiếu niên rung động 2
- Chương 13: Thiếu niên rung động 3
- Chương 14: Thiếu niên rung động 4
- Chương 15: Thiếu niên rung động 5
- Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
- Chương 17: Y Văn vương thế tử 2
- Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
- Chương 19: Y Văn vương thế tử 4
- Chương 20: Y Văn vương thế tử 5
- Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1
- Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
- Chương 23: Vương vấn Hồ Hồ 3
- Chương 24: Vương vấn Hồ Hồ 4
- Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
- Chương 26: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 1
- Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2
- Chương 28: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 3
- Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
- Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5
- Chương 31: Về Đại Đô phương đông 1
- Chương 32: Về Đại Đô phương đông 2
- Chương 33: Về Đại Đô phương đông 3
- Chương 34: Về Đại Đô phương đông 4
- Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5
- Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1
- Chương 37: Người trong mộng xuân khuê 2
- Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3
- Chương 39: Người trong mộng xuân khuê 4
- Chương 40: Người trong mộng xuân khuê 5
- Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1
- Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
- Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
- Chương 45: Tuyệt diễm nhân gian sắc (4)
- Chương 46: Ngàn dặm tìm chồng (1)
- Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
- Chương 48: Ngàn dặm tìm chồng (3)
- Chương 49: Ngàn dặm tìm chồng (4)
- Chương 50: Ngàn dặm tìm chồng (5)
- Chương 51: Cứu hồ khỏi địch doanh (1)
- Chương 52: Cứu Hồ khỏi địch doanh (2)
- Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
- Chương 54: Mê hoặc trái tim Hồ (2)
- Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
- Chương 56: Sói con ấy lớn rồi (1)
- Chương 57: Sói con ấy lớn rồi (2)
- Chương 58: Sói con ấy lớn rồi (3)
- Chương 59: Sói con ấy lớn rồi (4)
- Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
- Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
- Chương 62: Mũ giáp của thiếu niên (2)
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
- Chương 64: Mũ giáp của thiếu niên (4)
- Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
- Chương 66: Mũ giáp của thiếu niên (6)
- Chương 67: Mũ giáp của thiếu niên (7)
- Chương 68: Mũ giáp của thiếu niên (8)
- Chương 69: Mũ giáp của thiếu niên (9)
- Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
- Chương 71: Hồ Hồ này dâm quá (1)
- Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
- Chương 73: Hồ Hồ này dâm quá (3)
- Chương 74: Hồ Hồ này dâm quá (4)
- Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
- Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)
- Chương 77: Uyên ương quấn quýt (2)
- Chương 78: Uyên ương quấn quýt (3)
- Chương 79: Uyên ương quấn quýt (4)
- Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
- Chương 81: Có Hồ Hồ bầu bạn (1)
- Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
- Chương 83: Có Hồ Hồ bầu bạn (3)
- Chương 84: Có Hồ Hồ bầu bạn (4)
- Chương 85: Có Hồ Hồ bầu bạn (5)
- Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
- Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)
- Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
- Chương 89: Có Hồ Hồ bầu bạn (9)
- Chương 90: Có Hồ Hồ bầu bạn (10)
- Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
- Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
- Chương 93: Khi bão tố sắp đến (3)
- Chương 94: Khi bão tố sắp đến (4)
- Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)
- Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
- Chương 97: Khi bão tố sắp đến (7)
- Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
- Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
- Chương 100: Khi bão tố sắp đến (10)
- Chương 101: Khi bão tố sắp đến (11)
- Chương 102: Khi bão tố sắp đến (12)
- Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
- Chương 104: Khi bão tố sắp đến
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
- Chương 106: Khi bão tố sắp đến (16)
- Chương 107: Khi bão tố sắp đến (17)
- Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
- Chương 109: Khi bão tố sắp đến (19)
- Chương 110: Khi bão tố sắp đến (20)
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
- Chương 112: Quay đầu chốn quạnh hiu (2)
- Chương 113: Quay đầu chốn quạnh hiu (3)
- Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
- Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
- Chương 116: Quay đầu chốn quạnh hiu (6)
- Chương 117: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
- Chương 119: Quay đầu chốn quạnh hiu (9)
- Chương 120: Quay đầu chốn quạnh hiu (10)
- Chương 121: Quay đầu chốn quạnh hiu (11)
- Chương 122: Quay đầu chốn quạnh hiu
- Chương 123: Quay đầu chốn quạnh hiu (13)
- Chương 124: Quay đầu chốn quạnh hiu (14)
- Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Chương 126: Quay đầu chốn quạnh hiu (16)
- Chương 127: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
- Chương 129: Quay đầu chốn quạnh hiu (19)
- Chương 130: Quay đầu chốn quạnh hiu (20)
- Chương 131: Thời thanh mai trúc mã (1)
- Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
- Chương 133: Thời thanh mai trúc mã (3)
- Chương 134: Thời thanh mai trúc mã (4)
- Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
- Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
- Chương 137: Thế thân là thân nhân (2)
- Chương 138: Thế thân là thân nhân (3)
- Chương 139: Thế thân là thân nhân (4)
- Chương 140: Thế thân là thân nhân (5)
- Chương 141: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 142: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 143: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 146: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 147: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 148: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 149: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 155: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 157: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 159: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 160: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 161: Hồ Hồ của ta
- Chương 162: Hồ Hồ của ta
- Chương 163: Hồ Hồ của ta
- Chương 164: Hồ Hồ của ta
- Chương 165: Hồ Hồ của ta
- Chương 166: Hồ Hồ của ta
- Chương 167: Hồ Hồ của ta
- Chương 168: Hồ Hồ của ta
- Chương 169: Hồ Hồ của ta
- Chương 170: Hồ Hồ của ta
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
- Chương 172: Hồ Hồ của ta
- Chương 173: Hồ Hồ của ta
- Chương 174: Hồ Hồ của ta
- Chương 175: Hồ Hồ của ta
- Chương 176: Hồ Hồ của ta
- Chương 177: Hồ Hồ của ta
- Chương 178: Hồ Hồ của ta
- Chương 179: Hồ Hồ của ta
- Chương 180: Hồ Hồ của ta
- Chương 181: Hồ Hồ của ta
- Chương 182: Hồ Hồ của ta
- Chương 183: Hồ Hồ của ta
- Chương 184: Hồ Hồ của ta
- Chương 185: Hồ Hồ của ta
- Chương 186: Năm ấy cố nhân về
- Chương 187: Năm ấy cố nhân về
- Chương 188: Năm ấy cố nhân về
- Chương 189: Năm ấy cố nhân về
- Chương 190: Năm ấy cố nhân về
- Chương 191: Năm ấy cố nhân về
- Chương 192: Năm ấy cố nhân về
- Chương 193: Năm ấy cố nhân về
- Chương 194: Năm ấy cố nhân về
- Chương 195: Năm ấy cố nhân về
- Chương 196: Năm ấy cố nhân về
- Chương 197: Năm ấy cố nhân về
- Chương 198: Năm ấy cố nhân về
- Chương 199: Năm ấy cố nhân về
- Chương 200: Năm ấy cố nhân về
- Chương 201: Năm ấy cố nhân về
- Chương 202: Năm ấy cố nhân về
- Chương 203: Năm ấy cố nhân về
- Chương 204: Năm ấy cố nhân về
- Chương 205: Năm ấy cố nhân về
- Chương 206: Năm ấy cố nhân về
- Chương 207: Năm ấy cố nhân về
- Chương 208: Năm ấy cố nhân về
- Chương 209: Năm ấy cố nhân về
- Chương 210: Năm ấy cố nhân về
- Chương 211: Năm ấy cố nhân về
- Chương 212: Năm ấy cố nhân về
- Chương 213: Năm ấy cố nhân về
- Chương 214: Năm ấy cố nhân về
- Chương 215: Năm ấy cố nhân về
- Chương 216: Xuất nhập khói sóng
- Chương 217: Xuất nhập khói sóng
- Chương 218: Xuất nhập khói sóng
- Chương 219: Xuất nhập khói sóng
- Chương 220: Xuất nhập khói sóng
- Chương 221: Xuất nhập khói sóng
- Chương 222: Xuất nhập khói sóng
- Chương 223: Xuất nhập khói sóng
- Chương 224: Xuất nhập khói sóng
- Chương 225: Xuất nhập khói sóng
- Chương 226: Xuất nhập khói sóng
- Chương 227: Xuất nhập khói sóng
- Chương 228: Xuất nhập khói sóng
- Chương 229: Xuất nhập khói sóng
- Chương 230: Xuất nhập khói sóng
- Chương 231: Xuất nhập khói sóng
- Chương 232: Xuất nhập khói sóng
- Chương 233: Xuất nhập khói sóng
- Chương 234: Xuất nhập khói sóng
- Chương 235: Xuất nhập khói sóng
- Chương 236: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 237: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 238: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 239: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 240: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 241: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 242: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 243: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 244: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 245: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 246: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 247: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 248: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 249: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 250: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 251: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 252: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 253: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 254: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 255: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 256: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 257: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 259: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 260: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 261: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 262: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 263: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 264: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 265: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 266: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 267: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 268: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 269: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 271: Kết thúc
- Chương 272: Kết thúc
- Chương 273: Kết thúc
- Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Thấy vẻ mặt hoang mang của Ngột Đa Đa, Tần Quyên đành giải thích, "Đây là một từ tiếng Hán, nói trong tiếng Duy Ngô Nhĩ thì là một loại bệnh truyền nhiễm từ một thứ gọi là ôn*. Ôn là nguồn gốc của bệnh tật. Ai tiếp xúc với người mang thứ ôn này đều có thể bị lây bệnh."
*Ôn : Hiểu sương sương là mầm bệnh, theo ngôn ngữ thời nay thì là vi rút đó.
Ngột Đa Đa nghe rất chăm chú, lập tức bị Tần Quyên thuyết phục.
"Đại nhân, ngài là quân y sao?" Ngột Đa Đa hỏi.
Tần Quyên lắc đầu.
Ngột Đa Đa nghiêm túc nói, "Nhưng sao ngài còn giải thích rõ ràng hơn cả quân y nữa. Hiểu biết của ngài về ôn dịch lẫn phong hàn đều rất đáng nể."
"........" Tần Quyên không biết nên nói gì trước thái độ sùng bái của đối phương. Chẳng qua hắn chỉ chăm đọc sách nên biết tới thứ gọi là ôn dịch này thôi.
Tần Quyên bảo A Táo Đông cùng vài người ở lại, bản thân hắn cùng Ngột Thấm Đài quay về.
Về tới nơi, vào trong phòng, còn chưa kịp thay quần áo, Đán Mộc đã đến tìm hắn. Đán Mộc khoanh tay trước cửa, nói, "Công tử bảo ta nói với ngươi, nếu cần quân y thì có thể tới tìm ngài ấy. Quân y của Bá Nha Ngột thị là giỏi nhất trên thảo nguyên."
Lời này không phải nói quá, nhưng Tần Quyên sẽ không có ý định hỏi mượn quân y. Hắn chỉ thắc mắc, "Các ngươi sắp xếp người bên cạnh ta à?"
"......" Đán Mộc ngẩn ra.
Tần Quyên có chút khó chịu, nói rồi bắt đầu cởi áo. Hắn ném quần áo xuống đất, đúng lúc đó lại có nô tài khiêng nước ấm vào, Đán Mộc đành phải nhường đường.
Bọn họ đặt nước tắm xuống rồi cầm quần áo bẩn đi ra.
Tần Quyên nhìn về phía Đán Mộc, "Ngươi không định đi à?"
"Ta chưa thấy ngươi nói gì thì đi làm sao? Ngươi có cần quân y không, nếu cần thì ta dẫn đến cho ngươi."
"Tạm thời chưa trả lời ngươi được." Tần Quyên vòng ra sau bình phong, chuẩn bị tắm rửa.
"Hừ." Đán Mộc nghển cổ nhìn thoáng vào trong. Lúc này, Tần Quyên đã c** s*ch cả thân trên rồi.
Đán Mộc đỏ bừng mặt nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn lén.
Tần Quyên lạnh lùng liếc mắt một cái mới khiến y rụt cổ chạy biến.
"Không biết ăn uống cái gì mà dáng người đẹp như vậy." Đán Mộc nói rồi còn tự sờ ngực mình. Tuy y không sợ lạnh, mùa đông vẫn ăn mặc phong phanh, nhưng vóc dáng không được vạm vỡ, rắn chắc như Tần Quyên.
Làm thế nào mới được như vậy?
Nói thật, Đán Mộc lấy làm ghen tị, nhưng càng ghen tị với công tử hơn....Ghen tị vì công tử được quấn quýt ở cạnh Tần Quyên, không bị Tần Quyên đuổi đi.
Tần Quyên tắm rửa thay quần áo xong, bấy giờ đã canh ba gà gáy. Hắn xới củi trong lò lửa cho cháy, rồi lên giường đi ngủ.
Hôm sau, A Táo Đông trở về với hai mắt quầng thâm.
"Sao vậy?" Tần Quyên hỏi.
"Bận rộn cả đêm, thu được dược liệu rồi, nhưng vẫn có người chết. Mấy người nhiễm bệnh lâu ngày không cứu được nữa, bất cẩn có khi còn khiến cả các lang trung lẫn quân y của ta nhiễm bệnh." A Táo Đông báo cáo.
Tần Quyên nghe mà căng thẳng trong lòng. Đúng lúc này, Ngột Thấm Đài lại hối hả đi về phía phòng hắn.
Ngột Thầm Đài vừa vào đã nhìn sang Tần Quyên, "Dịch binh tới, nói trong quân có người nhiễm phong hàn, sau đó mấy chục người chết rồi."
"....." Cuối cùng chuyện Tần Quyên không mong muốn nhất đã xảy ra.
Bỗng nhiên, hắn bắt đầu lo cho A Dịch Cát. Hắn bảo Ngột Thấm Đài đi tìm quân y của Đóa Nhan thị bọn họ để bàn cách đối phó, sau đó đi ra ngoài.
"Ngươi định đi đâu?"
"Ta sẽ nghxi cách, còn phải phái người báo cho lang trung khắp thành về ôn dịch. Hễ gặp người nhiễm phong hàn thì đưa hết về khu phố cũ, không được phân tán, đồng thời hạn lệnh đóng kín cửa thành, nội bất xuất ngoại bất nhập."
Tần Quyên nói liền một mạch, khiến cho Ngột Thấm Đài nghe tai này lọt tai kia, không hiểu chuyện gì. Dù sao hắn chỉ là một cậu ấm thế gia, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này.
Lúc định hỏi lại thì Tần Quyên đã đi mất.
Trên nền tuyết đang bắt đầu tan, Tần Quyên cưỡi Thất Ca rời thành.
Lúc ra đến cổng thành, Tần Quyên lặp lại những gì mình vừa nói với Ngột Thấm Đài cho tướng sĩ canh gác.
Các tướng sĩ không biết trong thành xảy ra ôn dịch, cũng không biết đại quân ngoài tiền tuyến cũng bị ôn dịch làm cho lao đao.
Cho nên lúc nghe Tần Quyên nói, họ không dám tin ngay.
Tần Quyên đành phải giải thích một hồi.
Một đội kỵ binh lập tức tỏa đi các thôn làng lân cận, thông báo với các lang trung rằng trong thành có ôn dịch hoàng hành. Nếu bá tánh lui tới đây mà mắc phong hàn thì phải đưa vào thành chữa trị.
*
Sau khi ra khỏi cổng thảnh, Tần Quyên muốn đến thương binh doanh để tìm Triệu Hoài Chi.
Sáng nay Triệu Hoài Chi cũng mới nhận tin, biết đại quân đang gặp ôn dịch. Sau một hồi cân nhắc, y sai một vị quân y trẻ tuổi của Bá Nha Ngột thị đi theo dịch binh.
Y vừa sắp xếp xong chưa lâu thì Tần Quyên tới.
Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi chỉ khoác mỗi một tấm áo lông cừu ngồi bên cạnh bàn, bếp lửa bên cạnh thì đã tắt, hắn lập tức nhíu mày mắng thầm mấy câu, nhanh chân đi tới tủ của Triệu Hoài Chi, lấy thêm quần áo.
"Sao không chịu mặc ấm vào?" Thiếu niên lang bực bội hỏi.
Hắn mang áo choàng đến, định khoác cho Triệu Hoài Chi thì ngạc nhiên trông thấy một đôi bàn chân trắng như tuyết trên tấm thảm lông....
Mẹ kiếp!
"Đang cái thời tiết nào mà ngươi dám đi chân trần?"
Mùng 9 tháng 3, giá lạnh tê tái. Tuy tuyết đã tan nhưng gió rét buốt xương, còn rét hơn cả khi tuyết phủ.
"Ngươi không muốn sống nữa à!" Lang nhi không biết cái dáng vẻ sốt ruột của mình bị hồ ly gian xảo kia quan sát hết. Lúc này y còn đang mừng thầm trong bụng.
Triệu Hoài Chi không sợ lạnh. Do nhân hoàng từng ở trong cơ thể y, tuy tra tấn y hai mấy năm nhưng cũng có cái lợi là khiến y chống chịu giá rét rất tốt. Đến cả sau khi nhân hoàng đi rồi, y vẫn không sợ lạnh.
Triệu Hoài Chi mỉm cười, bỗng nhiên vươn tay nâng cằm Tần Quyên. Tần Quyên ngây ra nhưng không tránh né, kệ cho y động chạm.
Lúc này Tần Quyên mới phát hiện ra, tay Triệu Hoài Chi rất ấm.
"Nhân hoàng đang ở trong người ngươi, sao ngươi còn sợ lạnh?" Y ôn tồn hỏi, dáng vẻ đẹp đẽ mê người.
Tần Quyên lúc này mới tránh khỏi tay y, bực bội x** n*n cằm, "Ta sợ lạnh từ nhỏ."
Một câu ta sợ lạnh từ nhỏ khiến cho Triệu Hoài Chi im bặt.
Câu nói ấy tóm tắt toàn bộ thời niên thiếu thê thảm, bơ vơ của hắn.
Hắn là người Tống, sinh ra nơi vùng sông nước Giang Nam, đến năm 6 tuổi cũng mới chỉ một hai lần thấy tuyết.
"Trước khi vào Cát Cáp Bố doanh, ta ở trại nô lệ Mông Cổ, đúng mùa lũ sông Hoàng Hà." Nhớ lại những ngày ấy, ngay cả Tần Quyên cũng cảm thấy mơ hồ.
"Khi đó lạnh lắm, trong ngoài hố tù binh đều lạnh. Cha ta mắc bệnh lâu ngày, trời lạnh mà không có cơm ăn nước uống, ruột gan xoắn vào nhau, không chịu đựng nổi. Trước khi sứ giả đến chuộc thì đã qua đời rồi."
Đây là lần đầu tiên Triệu Hoài Chi nghe Tần Quyên nghiêm túc kể về cái chết của cha mình như thế. Trong quân doanh trống trải chỉ có hai người, câu chuyện năm xưa khiến bầu không khí còn lạnh hơn gió tuyết.
Triệu Hoài Chi muốn vươn tay ôm hắn vào lòng, nhưng lang nhi kiêu hãnh đứng thẳng sống lưng, không muốn biểu hiện ra chút yếu đuối nào trước mặt hồ ly của hắn. Lúc này, hắn không muốn ôm hay được ôm, như thể nói với người cha quá cố của mình, hắn chẳng những sống sót mà còn trở nên mạnh mẽ rồi.
Triệu Hoài Chi dịu dàng nói, "Khi đó, Đại Tống mang tiền đến chuộc, lẽ ra ngươi sẽ không bị bỏ lại mới đúng. Mỗi hộ có 1 người được chuộc về. Nhưng ngươi không về, tức là đã bị kẻ khác thay thế đúng không?"
Y thoáng liếc thấy bờ vai Tần Quyên khẽ run lên, trong lòng cất tiếng thở dài.
Lang nhi thuở nhỏ chẳng những phải chứng kiến người thân qua đời, còn phải chịu tổn thương như vậy.
Vậy mà sau đó, Tần Quyên không tha hóa biến chất, mà vẫn giữ được tấm lòng trong sáng chân thành, đúng là một kỳ tích.
"Người của Ngưu gia đã thay thế ta. Ngưu gia muốn đưa con ông ta về....Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm kiếm xem bọn họ ở đâu. Ngưu Đại Lang thay thế ta, thì có thể bây giờ hắn đang dùng tên ta...."
Người Mông Cổ nhận tiền của người Tống để trao trả tù binh, khi ấy sẽ tiến hành đăng ký hộ tịch. Cha con Ngưu Đại lang mà muốn cùng được chuộc về thì không thể nào cùng mang họ Ngưu.
"Không đúng." Triệu Hoài Chi nhìn hắn, "Vẫn có một khả năng là họ dùng tên giả. Miễn không phải họ Ngưu là có thể được chuộc ra rồi."
Tần Quyên lắc đầu, "Nhưng khi chúng ta bị bắt vào trại nô lệ Mông Cổ cũng phải đăng ký. Ngươi là gia chủ Bá Nha Ngột thị, chắc ngươi cũng hiểu. Một khi đăng ký thì không ai có thể chạy thoát, trừ khi chết."
"Ta hiểu. Ngươi lầm ý ta rồi. Ta muốn nói rằng, hắn sẽ dùng tên ngươi, nhưng có khả năng dùng chữ quyên trong chim quyên, hoặc chữ quyên trong cầm quyên."
Nét cười dịu dàng của Triệu Hoài Chi chẳng những trấn an Tần Quyên mà còn khiến nút thắt bấy lâu trong lòng hắn được tháo mở.
"Ta chưa từng nghĩ đến điều này."
Triệu Hoài Chi gật đầu, "Ừ.....Ngoài ra, ngươi làm sao có thể khẳng định họ không về Tống quốc? Chắc chắn họ biết, sau lần trao đổi tù binh đó mà bỏ lỡ cơ hội về Tống quốc thì sau này khó mà có cơ hội thứ hai."
"Ta cảm giác họ không về...." Tần Quyên không kể ra chuyện năm 11 tuổi, hắn vô tình thấy một ai đó rất giống Ngưu Bá ở Đại Đô. Hắn vừa chắc chắn lại vừa không chắc chắn.
Triệu Hoài Chi gật đầu, "Ngươi suy đoán vậy cũng có lý. Hoặc là trong hai cha con họ, chỉ một người về Tống quốc mà thôi."
"Vậy là Ngưu Đại Lang dùng tên của ta để trở về?" Nghĩ đến đây, Tần Quyên giận đến mức muốn giết người.
Triệu Hoài Chi thấy vậy, bèn nắm lấy cổ tay hắn, bình tĩnh nói, "Ngươi nghĩ xem, nếu Ngưu Đại Lang về, họ còn dám dùng tên ngươi sao? Dù sao ngươi vẫn còn tổ mẫu và muội muội, còn hàng xóm láng giềng. Ai cũng biết hắn tên Ngưu Đại Lang, cho nên sau khi hắn về, hắn vẫn dùng hộ tịch của chính mình. Dù sao, sau khi về đến Tống quốc thì hộ tịch ghi chép ở Mông Cổ cũng không có ý nghĩa gì nữa."
Tần Quyên nghĩ cẩn thận một hồi, cơn giận cũng vơi đi.
"Vậy nên ngươi cứ tra thẳng cái tên Ngưu gia kia đi." Triệu Hoài Chi lại nói, "Nếu ông ta chọn ở lại đây thì cũng không tránh được con đường kinh thương buôn bán. Ngươi cứ tra từ các thương đội, lâu ngày sẽ ra."
Thương đội rất nhiều, tìm người như mò kim đáy biển. Triệu Hoài Chi nói vậy chẳng qua chỉ để an ủi Tần Quyên.
Triệu Hoài Chi tin rằng muốn tra được quê quán của Tần Quyên thì phương án khả thi nhất vẫn là tìm vị thúc thúc nọ.
Y đã gửi bồ câu đưa thư, sai thám tử tra hết toàn bộ dữ liệu về các quan viên Tống quốc từ hàng ngũ phẩm trở lên.
Nhanh thì hai tháng, chậm thì nửa năm.
"Khoan nói chuyện này. Trước mắt, cho ta mượn quân y của ngươi."