- Trang chủ
- Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
Truyện: Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tác giả: Ngô Tứ Quân
- Chương 1: Thiêm binh nô lệ doanh 1
- Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
- Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
- Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
- Chương 5
- Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
- Chương 7: Chọn hạt giống kỵ binh 2
- Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3
- Chương 9: Chọn hạt giống kỵ binh 4
- Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
- Chương 11: Thiếu niên rung động 1
- Chương 12: Thiếu niên rung động 2
- Chương 13: Thiếu niên rung động 3
- Chương 14: Thiếu niên rung động 4
- Chương 15: Thiếu niên rung động 5
- Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
- Chương 17: Y Văn vương thế tử 2
- Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
- Chương 19: Y Văn vương thế tử 4
- Chương 20: Y Văn vương thế tử 5
- Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1
- Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
- Chương 23: Vương vấn Hồ Hồ 3
- Chương 24: Vương vấn Hồ Hồ 4
- Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
- Chương 26: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 1
- Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2
- Chương 28: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 3
- Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
- Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5
- Chương 31: Về Đại Đô phương đông 1
- Chương 32: Về Đại Đô phương đông 2
- Chương 33: Về Đại Đô phương đông 3
- Chương 34: Về Đại Đô phương đông 4
- Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5
- Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1
- Chương 37: Người trong mộng xuân khuê 2
- Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3
- Chương 39: Người trong mộng xuân khuê 4
- Chương 40: Người trong mộng xuân khuê 5
- Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1
- Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
- Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
- Chương 45: Tuyệt diễm nhân gian sắc (4)
- Chương 46: Ngàn dặm tìm chồng (1)
- Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
- Chương 48: Ngàn dặm tìm chồng (3)
- Chương 49: Ngàn dặm tìm chồng (4)
- Chương 50: Ngàn dặm tìm chồng (5)
- Chương 51: Cứu hồ khỏi địch doanh (1)
- Chương 52: Cứu Hồ khỏi địch doanh (2)
- Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
- Chương 54: Mê hoặc trái tim Hồ (2)
- Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
- Chương 56: Sói con ấy lớn rồi (1)
- Chương 57: Sói con ấy lớn rồi (2)
- Chương 58: Sói con ấy lớn rồi (3)
- Chương 59: Sói con ấy lớn rồi (4)
- Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
- Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
- Chương 62: Mũ giáp của thiếu niên (2)
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
- Chương 64: Mũ giáp của thiếu niên (4)
- Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
- Chương 66: Mũ giáp của thiếu niên (6)
- Chương 67: Mũ giáp của thiếu niên (7)
- Chương 68: Mũ giáp của thiếu niên (8)
- Chương 69: Mũ giáp của thiếu niên (9)
- Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
- Chương 71: Hồ Hồ này dâm quá (1)
- Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
- Chương 73: Hồ Hồ này dâm quá (3)
- Chương 74: Hồ Hồ này dâm quá (4)
- Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
- Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)
- Chương 77: Uyên ương quấn quýt (2)
- Chương 78: Uyên ương quấn quýt (3)
- Chương 79: Uyên ương quấn quýt (4)
- Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
- Chương 81: Có Hồ Hồ bầu bạn (1)
- Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
- Chương 83: Có Hồ Hồ bầu bạn (3)
- Chương 84: Có Hồ Hồ bầu bạn (4)
- Chương 85: Có Hồ Hồ bầu bạn (5)
- Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
- Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)
- Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
- Chương 89: Có Hồ Hồ bầu bạn (9)
- Chương 90: Có Hồ Hồ bầu bạn (10)
- Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
- Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
- Chương 93: Khi bão tố sắp đến (3)
- Chương 94: Khi bão tố sắp đến (4)
- Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)
- Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
- Chương 97: Khi bão tố sắp đến (7)
- Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
- Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
- Chương 100: Khi bão tố sắp đến (10)
- Chương 101: Khi bão tố sắp đến (11)
- Chương 102: Khi bão tố sắp đến (12)
- Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
- Chương 104: Khi bão tố sắp đến
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
- Chương 106: Khi bão tố sắp đến (16)
- Chương 107: Khi bão tố sắp đến (17)
- Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
- Chương 109: Khi bão tố sắp đến (19)
- Chương 110: Khi bão tố sắp đến (20)
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
- Chương 112: Quay đầu chốn quạnh hiu (2)
- Chương 113: Quay đầu chốn quạnh hiu (3)
- Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
- Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
- Chương 116: Quay đầu chốn quạnh hiu (6)
- Chương 117: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
- Chương 119: Quay đầu chốn quạnh hiu (9)
- Chương 120: Quay đầu chốn quạnh hiu (10)
- Chương 121: Quay đầu chốn quạnh hiu (11)
- Chương 122: Quay đầu chốn quạnh hiu
- Chương 123: Quay đầu chốn quạnh hiu (13)
- Chương 124: Quay đầu chốn quạnh hiu (14)
- Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Chương 126: Quay đầu chốn quạnh hiu (16)
- Chương 127: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
- Chương 129: Quay đầu chốn quạnh hiu (19)
- Chương 130: Quay đầu chốn quạnh hiu (20)
- Chương 131: Thời thanh mai trúc mã (1)
- Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
- Chương 133: Thời thanh mai trúc mã (3)
- Chương 134: Thời thanh mai trúc mã (4)
- Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
- Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
- Chương 137: Thế thân là thân nhân (2)
- Chương 138: Thế thân là thân nhân (3)
- Chương 139: Thế thân là thân nhân (4)
- Chương 140: Thế thân là thân nhân (5)
- Chương 141: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 142: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 143: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 146: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 147: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 148: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 149: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 155: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 157: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 159: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 160: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 161: Hồ Hồ của ta
- Chương 162: Hồ Hồ của ta
- Chương 163: Hồ Hồ của ta
- Chương 164: Hồ Hồ của ta
- Chương 165: Hồ Hồ của ta
- Chương 166: Hồ Hồ của ta
- Chương 167: Hồ Hồ của ta
- Chương 168: Hồ Hồ của ta
- Chương 169: Hồ Hồ của ta
- Chương 170: Hồ Hồ của ta
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
- Chương 172: Hồ Hồ của ta
- Chương 173: Hồ Hồ của ta
- Chương 174: Hồ Hồ của ta
- Chương 175: Hồ Hồ của ta
- Chương 176: Hồ Hồ của ta
- Chương 177: Hồ Hồ của ta
- Chương 178: Hồ Hồ của ta
- Chương 179: Hồ Hồ của ta
- Chương 180: Hồ Hồ của ta
- Chương 181: Hồ Hồ của ta
- Chương 182: Hồ Hồ của ta
- Chương 183: Hồ Hồ của ta
- Chương 184: Hồ Hồ của ta
- Chương 185: Hồ Hồ của ta
- Chương 186: Năm ấy cố nhân về
- Chương 187: Năm ấy cố nhân về
- Chương 188: Năm ấy cố nhân về
- Chương 189: Năm ấy cố nhân về
- Chương 190: Năm ấy cố nhân về
- Chương 191: Năm ấy cố nhân về
- Chương 192: Năm ấy cố nhân về
- Chương 193: Năm ấy cố nhân về
- Chương 194: Năm ấy cố nhân về
- Chương 195: Năm ấy cố nhân về
- Chương 196: Năm ấy cố nhân về
- Chương 197: Năm ấy cố nhân về
- Chương 198: Năm ấy cố nhân về
- Chương 199: Năm ấy cố nhân về
- Chương 200: Năm ấy cố nhân về
- Chương 201: Năm ấy cố nhân về
- Chương 202: Năm ấy cố nhân về
- Chương 203: Năm ấy cố nhân về
- Chương 204: Năm ấy cố nhân về
- Chương 205: Năm ấy cố nhân về
- Chương 206: Năm ấy cố nhân về
- Chương 207: Năm ấy cố nhân về
- Chương 208: Năm ấy cố nhân về
- Chương 209: Năm ấy cố nhân về
- Chương 210: Năm ấy cố nhân về
- Chương 211: Năm ấy cố nhân về
- Chương 212: Năm ấy cố nhân về
- Chương 213: Năm ấy cố nhân về
- Chương 214: Năm ấy cố nhân về
- Chương 215: Năm ấy cố nhân về
- Chương 216: Xuất nhập khói sóng
- Chương 217: Xuất nhập khói sóng
- Chương 218: Xuất nhập khói sóng
- Chương 219: Xuất nhập khói sóng
- Chương 220: Xuất nhập khói sóng
- Chương 221: Xuất nhập khói sóng
- Chương 222: Xuất nhập khói sóng
- Chương 223: Xuất nhập khói sóng
- Chương 224: Xuất nhập khói sóng
- Chương 225: Xuất nhập khói sóng
- Chương 226: Xuất nhập khói sóng
- Chương 227: Xuất nhập khói sóng
- Chương 228: Xuất nhập khói sóng
- Chương 229: Xuất nhập khói sóng
- Chương 230: Xuất nhập khói sóng
- Chương 231: Xuất nhập khói sóng
- Chương 232: Xuất nhập khói sóng
- Chương 233: Xuất nhập khói sóng
- Chương 234: Xuất nhập khói sóng
- Chương 235: Xuất nhập khói sóng
- Chương 236: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 237: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 238: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 239: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 240: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 241: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 242: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 243: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 244: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 245: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 246: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 247: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 248: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 249: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 250: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 251: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 252: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 253: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 254: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 255: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 256: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 257: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 259: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 260: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 261: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 262: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 263: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 264: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 265: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 266: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 267: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 268: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 269: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 271: Kết thúc
- Chương 272: Kết thúc
- Chương 273: Kết thúc
- Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Hai mắt Tần Quyên sáng ngời. Đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hắn vội chạy vào nhà, tìm giấy bút trong phòng Triệu Hoài Chi, viết thư cho Trịnh Sinh Bách.
Hắn nhờ Trịnh Sinh Bách cho người loan tin, nhà cũ của Tần gia ở Tuyền Châu đang được xây sửa lại. Nếu có người hỏi ai xây thì nói rằng đó là một nam tử trẻ, tầm 21 tuổi.
Hắn không tin Tần Cốc nghe tin này mà không có động tĩnh.
Nếu Tần Cốc biết Tần gia được xây lại, chỉ cần có thể về, nàng nhất định sẽ về.
Tần Quyên viết thư xong rồi đề địa chỉ mà Trình Sinh Bác đã để lại cho hắn, đưa cho tên người hầu, "Gửi thư này cho ta."
Người hầu lập tức thưa, "Tiểu nhân đi ngay."
Đêm đó, người hầu quay về nhưng Triệu Hoài Chi thì không. Tần Quyên tắm gội xong, thay một bộ đồ đen, chờ người hầu đi ngủ mới rời viện.
Hắn muốn ra ngoài xem một chút, nếu tình cờ gặp được Triệu Hoài Chi trên đường thì càng hay.
Đêm mùa thu đã vương hơi lạnh. Hắn cưỡi ngựa rảo bước chầm chậm, trong lòng bâng khuâng hồi tưởng rất nhiều.
Nói thật, lúc này hắn bắt đầu thấy nhớ Nô Nô, nhớ Viết Viết, nhớ A Dịch Cát, và cả Vạn Khê......
Nô Nô giờ không biết có đang nghỉ ngơi trong viện, và liệu còn nghe lời đề nghị của Trịnh Sinh Bách, dùng tiền Tần Quyên gửi để thuê ba tên nô bộc dưỡng già hay không?
A Táo Đông không biết có đóng quân ở Túc Châu ít nhất 3 năm theo lời dạy của hắn không, hay là tìm đến Vạn Khê xin bảo hộ?
Viết Viết và A Dịch Cát nữa, chắc giờ này đang dỗ cho con ngủ.
Hóa ra mới đó thôi đã ngần ấy thời gian trôi qua rồi.
Tần Quyên đi dọc bờ sông, thấy một con thuyền nan chẳng biết của nhà ai, bỗng nhiên nhớ đến một đêm hoang đường của hắn với Triệu Hoài Chi, mặt lại đỏ bừng bừng.
Tần Quyên đi một quảng thật xa, tưởng rằng đêm nay Triệu Hoài Chi thật sự không về, thì chợt thấy một người khoác ánh trăng sao mà tới.
Áo choàng màu trắng bạc quàng trên vai, tựa như tỏa ánh sáng nhu hòa.
Triệu Hoài Chi cũng không ngờ Tần Quyên lại ra ngoài tìm mình. Nếu không phải Tần Quyên lên tiếng gọi, có khi họ đã đi qua nhau.
"Sao ngươi lại đi tìm ta?"
"Ta không ngủ được."
".....Quay về thôi."
Tần Quyên nghe thấy chút mệt mỏi trong giọng của y. Không biết hôm nay ở đại doanh Kinh Bắc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Hoài Chi đi chưa được mấy bước, chợt thấy lưng mình ấm áp. Hóa ra Tần Quyên đã ngồi phía sau y.
Cánh tay thiếu niên ôm lấy y, dịu dàng nói, "Nếu mệt thì cứ dựa vào ta mà ngủ. Khi nào về tới viện, ta sẽ gọi ngươi."
Bàn tay nắm dây cương của Triệu Hoài Chi thoáng căng thẳng, trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng.
Thiếu niên cơ khổ năm xưa, giờ đã biết cách làm chỗ dựa cho y rồi.
Y làm sao mà không cảm động cho được....
Trước kia y luôn thấy, dù là chuyênj gian nan cỡ nào, chỉ cần y dốc sức làm, dốc công suy nghĩ, tìm đủ mọi cách, nhất định sẽ thành công.
Cho nênn xưa nay y định sẵn rằng mình không cần nhiều người hỗ trợ.
Y còn nhớ rõ.....
Vào một ngày nọ, khi đứa bé y luôn bảo vệ muốn bảo vệ y, đứng chắn trước mặt Bác Bác Nộ mà che chở y, khẽ hôn lên môi y, đó là ngày y trải qua nỗi sợ hãi mình chưa từng biết đến.
Thậm chí, sau đó rất lâu, y vẫn không biết mình nên đối mặt với đứa trẻ ấy thế nào....
Nồng nhiệt đến bên nhau, để rồi thiêu cháy cả hai, hay duy trì lý trí tỉnh táo, miễn sao còn được trông thấy Tần Quyên*.....
*
Tần Quyên không biết Triệu Hoài Chi ngủ khi nào, chỉ biết khi về đến cửa, y vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn ôm Triệu Hoài Chi vào sân viện. Gió bắt đầu nổi lên, khiến hoa quế trong sân rơi đầy đất, mùi thơm ngào ngạt đến cách xa nửa dặm cũng ngửi thấy.
Hắn chưa từng thấy cảnh quế rụng đêm trăng, cho nên cứ ôm Triệu Hoài Chi, bồi hồi thật lâu.
"Hoài Chi, thơm quá."
Hắn thì thầm, ánh mắt mơ màng.
Triệu Hoài Chi đang rất mệt, đương nhiên không đáp lời.
Tần Quyên khẽ mỉm cười, ôm y vào trong nhà.
Khắp viện yên ắng, mặt đất đầy sao rơi.
*
Tần Quyên ngồi bên giường. Hắn nghĩ, nguyện vọng lớn nhất đời hắn là mong sao Triệu Hoài Chi được bình an hỉ nhạc.
Có lẽ, trong thâm tâm hắn biết rõ, hắn mong tìm được Tần Cốc, nhưng cũng mong Triệu Hoài Chi hạnh phúc.
Khi biết Tần Cốc còn sống, hắn biết trước sau gì cũng có thể tìm được nàng.
Chỉ là hắn không biết khi nào Triệu Hoài Chi mới được yên vui.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của y, lòng hắn càng đau thắt.
Ngày hôm sau, Triệu Hoài Chi lại dậy sớm, đi tới Kinh Bắc đại doanh. Thật ra, Tần Quyên cũng đoán được, Triệu Hoài Chi đang trù binh.
Binh lực trong tay y không có nhiều, khả năng y đang giúp hoàng đế trù binh mà thôi.
Tần Quyên không dám đoán bừa, cho nên không nghĩ nhiều về nó nữa.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Cừ U mà mình gặp hôm qua, bèn đến thuyền hoa một chuyến.
Chẳng để làm gì, chỉ muốn nghe đàn chút thôi.
*
Khi Trịnh Sinh Bác nhận được thư của Tần Quyên thì cũng vừa lúc người của Vương Giai tới. Người của Vương Giai đưa cho Trịnh Sinh Bách mấy phong thư, ăn một bữa cơm rồi đi.
Một trong số chúng là báo cáo tình hình của A Táo Đông gần đây, còn một thư khác là về Nô Nô.
Trịnh Sinh Bách xem qua một lượt, thấy không có gì quan trọng, mới thu xếp để gửi hết cho Tần Quyên.
Sau đó, ông ta mở thư Tần Quyên gửi, hóa ra là muốn nhờ ông ta phái người tới trấn Tuyền Thủy, cầu Khúc Thủy ở Tuyền Châu để xây dựng lại nhà cũ của Tần gia.
Tần Quyên còn dặn ông ta loan tin, nếu có ai hỏi thì bảo là một thanh nhiên chừng hơn 20 tuổi bỏ tiền ra xây sửa.
Còn nếu không ai hỏi thì không cần nói.
Tần Quyên sợ phiền toái. Trịnh Sinh Bách cả đời giúp các chủ tử xử lý phiền toái, thực ra còn sợ phiền hơn cả hắn. Vậy nên làm thế nào để trình bày với quan phủ việc xây lại Tần phủ, ông ta cứ sai người mang bạc đến nói chuyện thôi.....
Ông phái hai đồ đệ mới nhận ở Lâm An, giao cho họ việc này, bảo là việc nhà của chủ tử.
Nếu là chủ tử của sự phụ, họ đương nhiên rất toàn tâm.
Trịnh Sinh Bách nói, "Các ngươi về nhà thưa chuyện với người nhà trước đi. Ta e là chuyến này đi rồi, đến Tết cũng chưa về được đâu."
Họ vâng lời rồi đi.
*
Nửa tháng sau, Tần Quyên nhận được thư từ Trịnh Sinh Bách. Lúc này, hắn và Triệu Hoài Chi vẫn còn ở Kinh Bắc.
Mới hôm qua, hắn cũng nhận được thư của Hứa Thừa. Quan phủ Tuyền Châu tra ra rất nhiều dấu hiện cho thấy Tử Hiến có khả năng đã bị hại ở Cát An.
Tần Quyên và Triệu Hoài Chi quyết định ba ngày sau khởi hành đi Cát An.
Trên đường đi Cát An, Tuyền Châu viết thư về núi Sở, dặn hai đứa trẻ trời lạnh rồi nhớ mặc thêm áo, đừng ham ăn đồ sống đồ nguội.
Tiểu Khúc Nhi thì hắn không lo, nhưng Tùng Man sống ở nơi lạnh giá nhiều năm, sợ nóng sợ ướt, trời chứ hơi nóng một chút là đòi ăn hoa quả ngâm trong giếng mát.
Hắn phải dặn dò thật kỹ, mong là Tùng Man chịu nhớ....
Chẳng bao lâu nữa là đến cuối thu.
Triệu Hoài Chi cười nói, "Tiểu Khúc Nhi theo lão đạo sĩ tu đạo, cho nên Hứa Nặc dẫn Tùng Man đến lò than ở núi Sở rồi."
May sao Tần Quyên còn chưa gửi thư đi, nếu không Tùng Man lại không nhận được. Hắn vội sửa lại địa chỉ trên phong bì.
Hứa Nặc không hay viết thư, chỉ nhờ người nhắn cho Triệu Hoài Chi, mà lúc này Triệu Hoài Chi mới nhớ ra, phải nói với Tần Quyên.
Tùng Man rất hứng thú với quá trình biến củi thành than, nên quyết định ở lại lò than luôn.
Những người thợ ở đó cũng quý nó, dạy nó bao nhiêu thứ.
Tùng Man không biết mình có năng khiếu trong việc gì, nhưng gần đây nó chợt nhận ra mình rất thích mấy việc luyện chế này.
Giống như Tiểu Khúc Nhi thích giáo huấn của Đạo gia vậy....
Đến chính nó cũng cảm thấy sở thích này thật quái dị.
*
Khi Tùng Man nhận được thư của Tần Quyên thì cũng là lúc Tần Quyên và Triệu Hoài Chi vừa đến Cát An.
Tùng Man đi cùng Hứa Nặc, nhưng Hứa Nặc che giấu thân phận của nó, cho nên nó không mặc trang phục sang quý như trước, chỉ ăn bận bình thường.
Người ta hỏi tên, nó trả lời tên mình là Triệu Tùng.
Rõ ràng hôm trước, khi đi mua bột đậu xanh ngoài chợ núi Sở, nó còn xưng tên là Tần Tùng.
Thế là bị mấy đứa trẻ ven đường gọi là con của Tần Cối*.....
*Tần Cối : Mình đã chú thích một lần rồi nhưng vẫn nhắc lại cho chắc, Tần Cối là tội thần thiên cổ, người góp phần không nhỏ cho sự diệt vong của triều Bắc Tống.
"Lão Tử là Tần Tùng, không phải Tần Cối!" Tùng Man tức đến mức muốn xông vào đánh lộn với đám trẻ kia. Nhưng chúng nó chỉ là trẻ con, nó không thể ỷ mạnh h**p yếu được.
"Chữ Tùng (松) với chữ Cối (桧) trong Tần Cối, chỉ hơn kém nhau một chữ Nhị (二), ha ha ha ha...."
Tức chết đi được, muốn cho chúng nó một trận.....
Tùng Man cáu kỉnh ôm hũ bột đâu xanh về.
Cho nên tạm thời nó không thể theo họ Tần Quyên, tạm dùng họ cha là họ Triệu.....Hay đổi thành gọi Tần Man nhỉ.....
Nào ngờ khi nó xưng mình tên Triệu Tùng, một người thợ nói, "Buồn cười quá, Triệu Tống, ha ha ha ha ha...."
Trước kia, Tống quốc phải dâng cống nạp hằng năm cho nước Kim, tục đó gọi là Triệu Tống....
"....." Tùng Man hậm hực. Chỉ là cái tên thôi mà sao khó thế.
Đêm đó, nó tắm rửa lên giường rồi mở thư của Tần Quyên ra xem, càng buồn bực hơn.
Trong thư toàn những câu dặn dò, cứ như Tùng Man nó chỉ mới ba tuổi.
Tùng Man vốn định vứt thư đi, nhưng tay lại run run cầm về, giấu dưới gối đầu.
Nhìn l*n đ*nh màn, nó chợt nhớ lại lần đầu gặp Tần Quyên. Cảnh tượng khi ấy mơ hồ, không nhớ rõ lắm, nhưng hình như nó nhận lầm Tần Quyên là Y Văn vương thế tử.
Và còn nhớ gương mặt cha Tần Quyên khi gọi nó là Hồ Cầu Nhi.
Lúc đó, nó rất vui nên lúc nào cũng tìm mọi cách làm nũng với Tần Quyên. Chỉ cần nó làm nũng, Tần Quyên sẽ gọi nó Hồ Cầu Nhi.
Kể từ lúc cao lên tới giờ, ít khi nó nghe thấy Tần Quyên gọi mình như thế.
Nhưng thi thoảng lại nghe Tần Quyên và cha gọi Tiểu Khúc Nhi.
Nó liền chống nạnh, nói với Tiểu Khúc Nhi, "Sau này đệ lớn, các cha sẽ không gọi đệ là Tiểu Khúc Nhi nữa đâu, mà gọi là Văn Khúc."
Lúc đó, Tiểu Khúc Nhi có hơi buồn lòng. Nó biết ngày xưa, Tần quyên và cha cũng từng gọi Tùng Man là Hồ Cầu Nhi, nhưng sau rồi không gọi nữa.
Tùng Man nói thế vì ghen ghét, nhưng rồi vẫn ôm lấy Tiểu Khúc Nhi, "Ba năm trước, ta nhận ra sẽ có một ngày mình phải trưởng thành. Khi ấy, ta không còn được cha che chở nữa, nhưng ta vẫn mong được ở bên họ. Vì thế, ta học được cách quý trọng thời gian."
"........" Tiểu Khúc Nhi không thốt nên lời.
*
Sau khi đến Cát An, người của Vương Giai lại mang cho Triệu Hoài Chi một phong thư.
Thấy phong thư màu bạc, ánh mắt Triệu Hoài Chi chợt thay đổi....
Ấy vậy mà lại là thư của người đó....
Vì sao sư thúc lại viết thư cho y? Hay là....
Tần Quyên ngồi sát bên, đương nhiên có thể cảm nhận được sự khác thường của Triệu Hoài Chi.
------------------
Lời editor : Mình muốn nói về đoạn này một chút.
"Thậm chí, sau đó rất lâu, y vẫn không biết mình nên đối mặt với đứa trẻ ấy thế nào....
Nồng nhiệt đến bên nhau, để rồi thiêu cháy cả hai, hay duy trì lý trí tỉnh táo, miễn sao còn được trông thấy Tần Quyên."
Các bạn có nhớ, thời điểm Tần Quyên cùng Viết Viết về đất phong thì nghe tin chiến sự, quân Tống gây rối với quân Sừng dê của Khoách Đoan vương ở biên giới. Sự việc đó là do Triệu Hoài Chi gây ra. Y tưởng Tần Quyên bị quân Sừng dê giết, cho nên mới quyết ăn thua đủ với Khoách Đoan vương.
Sau đó, thông qua Vạn Khê, Triệu Hoài Chi biết Tần Quyên còn sống nên mới lui quân. Khoảng thời gian sau, đã vài lần Triệu Hoài Chi xuất hiện thoáng qua nhưng không để Tần Quyên biết. Lần thứ nhất là vào đêm Giao Thừa, Tần Quyên trông thấy ai đó rất giống Triệu Hoài Chi ở đầu ngõ nhưng khi chạy ra thì không thấy nữa. Lần thứ hai, Vạn Khê đến tặng quà sinh nhật cho Tần Quyên, là một cái đai lưng quý giá. Thật ra quà đó là Triệu Hoài Chi gửi tặng.
Hồi đọc mấy đoạn này, mình không hiểu vì sao Triệu Hoài Chi không ra mặt gặp lại Tần Quyên đàng hoàng, mà phải làm mấy trò trốn tìm ấy. Có lẽ câu trên là lời giải thích. Tần Quyên lúc đó còn nhỏ, Triệu Hoài Chi nhận ra lòng mình trước, cho nên không biết phải đối mặt với Tần Quyên thế nào, chỉ có thể lén theo dõi.