- Trang chủ
- Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
Chương 105: Khi bão tố sắp đến
Truyện: Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tác giả: Ngô Tứ Quân
- Chương 1: Thiêm binh nô lệ doanh 1
- Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
- Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
- Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
- Chương 5
- Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
- Chương 7: Chọn hạt giống kỵ binh 2
- Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3
- Chương 9: Chọn hạt giống kỵ binh 4
- Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
- Chương 11: Thiếu niên rung động 1
- Chương 12: Thiếu niên rung động 2
- Chương 13: Thiếu niên rung động 3
- Chương 14: Thiếu niên rung động 4
- Chương 15: Thiếu niên rung động 5
- Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
- Chương 17: Y Văn vương thế tử 2
- Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
- Chương 19: Y Văn vương thế tử 4
- Chương 20: Y Văn vương thế tử 5
- Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1
- Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
- Chương 23: Vương vấn Hồ Hồ 3
- Chương 24: Vương vấn Hồ Hồ 4
- Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
- Chương 26: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 1
- Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2
- Chương 28: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 3
- Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
- Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5
- Chương 31: Về Đại Đô phương đông 1
- Chương 32: Về Đại Đô phương đông 2
- Chương 33: Về Đại Đô phương đông 3
- Chương 34: Về Đại Đô phương đông 4
- Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5
- Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1
- Chương 37: Người trong mộng xuân khuê 2
- Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3
- Chương 39: Người trong mộng xuân khuê 4
- Chương 40: Người trong mộng xuân khuê 5
- Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1
- Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
- Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
- Chương 45: Tuyệt diễm nhân gian sắc (4)
- Chương 46: Ngàn dặm tìm chồng (1)
- Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
- Chương 48: Ngàn dặm tìm chồng (3)
- Chương 49: Ngàn dặm tìm chồng (4)
- Chương 50: Ngàn dặm tìm chồng (5)
- Chương 51: Cứu hồ khỏi địch doanh (1)
- Chương 52: Cứu Hồ khỏi địch doanh (2)
- Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
- Chương 54: Mê hoặc trái tim Hồ (2)
- Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
- Chương 56: Sói con ấy lớn rồi (1)
- Chương 57: Sói con ấy lớn rồi (2)
- Chương 58: Sói con ấy lớn rồi (3)
- Chương 59: Sói con ấy lớn rồi (4)
- Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
- Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
- Chương 62: Mũ giáp của thiếu niên (2)
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
- Chương 64: Mũ giáp của thiếu niên (4)
- Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
- Chương 66: Mũ giáp của thiếu niên (6)
- Chương 67: Mũ giáp của thiếu niên (7)
- Chương 68: Mũ giáp của thiếu niên (8)
- Chương 69: Mũ giáp của thiếu niên (9)
- Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
- Chương 71: Hồ Hồ này dâm quá (1)
- Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
- Chương 73: Hồ Hồ này dâm quá (3)
- Chương 74: Hồ Hồ này dâm quá (4)
- Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
- Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)
- Chương 77: Uyên ương quấn quýt (2)
- Chương 78: Uyên ương quấn quýt (3)
- Chương 79: Uyên ương quấn quýt (4)
- Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
- Chương 81: Có Hồ Hồ bầu bạn (1)
- Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
- Chương 83: Có Hồ Hồ bầu bạn (3)
- Chương 84: Có Hồ Hồ bầu bạn (4)
- Chương 85: Có Hồ Hồ bầu bạn (5)
- Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
- Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)
- Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
- Chương 89: Có Hồ Hồ bầu bạn (9)
- Chương 90: Có Hồ Hồ bầu bạn (10)
- Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
- Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
- Chương 93: Khi bão tố sắp đến (3)
- Chương 94: Khi bão tố sắp đến (4)
- Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)
- Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
- Chương 97: Khi bão tố sắp đến (7)
- Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
- Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
- Chương 100: Khi bão tố sắp đến (10)
- Chương 101: Khi bão tố sắp đến (11)
- Chương 102: Khi bão tố sắp đến (12)
- Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
- Chương 104: Khi bão tố sắp đến
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
- Chương 106: Khi bão tố sắp đến (16)
- Chương 107: Khi bão tố sắp đến (17)
- Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
- Chương 109: Khi bão tố sắp đến (19)
- Chương 110: Khi bão tố sắp đến (20)
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
- Chương 112: Quay đầu chốn quạnh hiu (2)
- Chương 113: Quay đầu chốn quạnh hiu (3)
- Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
- Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
- Chương 116: Quay đầu chốn quạnh hiu (6)
- Chương 117: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
- Chương 119: Quay đầu chốn quạnh hiu (9)
- Chương 120: Quay đầu chốn quạnh hiu (10)
- Chương 121: Quay đầu chốn quạnh hiu (11)
- Chương 122: Quay đầu chốn quạnh hiu
- Chương 123: Quay đầu chốn quạnh hiu (13)
- Chương 124: Quay đầu chốn quạnh hiu (14)
- Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Chương 126: Quay đầu chốn quạnh hiu (16)
- Chương 127: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
- Chương 129: Quay đầu chốn quạnh hiu (19)
- Chương 130: Quay đầu chốn quạnh hiu (20)
- Chương 131: Thời thanh mai trúc mã (1)
- Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
- Chương 133: Thời thanh mai trúc mã (3)
- Chương 134: Thời thanh mai trúc mã (4)
- Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
- Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
- Chương 137: Thế thân là thân nhân (2)
- Chương 138: Thế thân là thân nhân (3)
- Chương 139: Thế thân là thân nhân (4)
- Chương 140: Thế thân là thân nhân (5)
- Chương 141: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 142: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 143: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 146: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 147: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 148: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 149: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 155: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 157: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 159: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 160: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 161: Hồ Hồ của ta
- Chương 162: Hồ Hồ của ta
- Chương 163: Hồ Hồ của ta
- Chương 164: Hồ Hồ của ta
- Chương 165: Hồ Hồ của ta
- Chương 166: Hồ Hồ của ta
- Chương 167: Hồ Hồ của ta
- Chương 168: Hồ Hồ của ta
- Chương 169: Hồ Hồ của ta
- Chương 170: Hồ Hồ của ta
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
- Chương 172: Hồ Hồ của ta
- Chương 173: Hồ Hồ của ta
- Chương 174: Hồ Hồ của ta
- Chương 175: Hồ Hồ của ta
- Chương 176: Hồ Hồ của ta
- Chương 177: Hồ Hồ của ta
- Chương 178: Hồ Hồ của ta
- Chương 179: Hồ Hồ của ta
- Chương 180: Hồ Hồ của ta
- Chương 181: Hồ Hồ của ta
- Chương 182: Hồ Hồ của ta
- Chương 183: Hồ Hồ của ta
- Chương 184: Hồ Hồ của ta
- Chương 185: Hồ Hồ của ta
- Chương 186: Năm ấy cố nhân về
- Chương 187: Năm ấy cố nhân về
- Chương 188: Năm ấy cố nhân về
- Chương 189: Năm ấy cố nhân về
- Chương 190: Năm ấy cố nhân về
- Chương 191: Năm ấy cố nhân về
- Chương 192: Năm ấy cố nhân về
- Chương 193: Năm ấy cố nhân về
- Chương 194: Năm ấy cố nhân về
- Chương 195: Năm ấy cố nhân về
- Chương 196: Năm ấy cố nhân về
- Chương 197: Năm ấy cố nhân về
- Chương 198: Năm ấy cố nhân về
- Chương 199: Năm ấy cố nhân về
- Chương 200: Năm ấy cố nhân về
- Chương 201: Năm ấy cố nhân về
- Chương 202: Năm ấy cố nhân về
- Chương 203: Năm ấy cố nhân về
- Chương 204: Năm ấy cố nhân về
- Chương 205: Năm ấy cố nhân về
- Chương 206: Năm ấy cố nhân về
- Chương 207: Năm ấy cố nhân về
- Chương 208: Năm ấy cố nhân về
- Chương 209: Năm ấy cố nhân về
- Chương 210: Năm ấy cố nhân về
- Chương 211: Năm ấy cố nhân về
- Chương 212: Năm ấy cố nhân về
- Chương 213: Năm ấy cố nhân về
- Chương 214: Năm ấy cố nhân về
- Chương 215: Năm ấy cố nhân về
- Chương 216: Xuất nhập khói sóng
- Chương 217: Xuất nhập khói sóng
- Chương 218: Xuất nhập khói sóng
- Chương 219: Xuất nhập khói sóng
- Chương 220: Xuất nhập khói sóng
- Chương 221: Xuất nhập khói sóng
- Chương 222: Xuất nhập khói sóng
- Chương 223: Xuất nhập khói sóng
- Chương 224: Xuất nhập khói sóng
- Chương 225: Xuất nhập khói sóng
- Chương 226: Xuất nhập khói sóng
- Chương 227: Xuất nhập khói sóng
- Chương 228: Xuất nhập khói sóng
- Chương 229: Xuất nhập khói sóng
- Chương 230: Xuất nhập khói sóng
- Chương 231: Xuất nhập khói sóng
- Chương 232: Xuất nhập khói sóng
- Chương 233: Xuất nhập khói sóng
- Chương 234: Xuất nhập khói sóng
- Chương 235: Xuất nhập khói sóng
- Chương 236: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 237: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 238: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 239: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 240: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 241: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 242: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 243: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 244: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 245: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 246: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 247: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 248: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 249: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 250: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 251: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 252: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 253: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 254: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 255: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 256: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 257: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 259: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 260: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 261: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 262: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 263: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 264: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 265: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 266: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 267: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 268: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 269: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 271: Kết thúc
- Chương 272: Kết thúc
- Chương 273: Kết thúc
- Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Cổ Đạt có thân hình cao lớn khác thường, đồng nghĩa với sức mạnh vô song, nhưng có điểm yếu là sức bền không tốt.
Chỉ cần Tần Quyên tránh được vài lần, thể lực hắn sẽ xuống dốc nhanh chóng.
Thấy Tần Quyên liên tục tránh được rìu của Cổ Đạt, đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao.
"Đại ca, cẩn thận!" Tiểu Khúc Nhi rất sợ Tần Quyên sẽ bị rìu chém trúng. Chỉ mình nó biết, bây giờ đầu óc Tần Quyên không tỉnh táo.
Hơn nữa, hắn đang cắn răng chịu đau để giao chiến với Cổ Đạt.
Lúc đánh với Cổ Đạt, Tần Quyên cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu trên ngọn lửa.
Nhưng dù dùng bao nhiêu sức lực, hắn vẫn không cảm thấy mệt mỏi.
Trong khi bọn họ giằng co, nam nhân áo bạc kia quan sát Tần Quyên rất chặt chẽ, như thể đang xác nhận điều gì.
Cổ Đạt vung liền một lúc ba đường rìu, sức mạnh kinh hồn, tốc độ cũng nhanh hơn trước. Tần Quyên phản ứng không kịp, chỉ né được trong tíc tắc, tóc bị cắt mất một đoạn.
Đúng lúc đó, ánh mắt Tần Quyên chợt lóe lên. Động tác của hắn nhanh hơn trước đến năm lần.
"Tên đó...." Những người đứng xem cũng nhận ra sự lạ. Tiếc là tốc độ của Tần Quyên nhanh hơn tốc độ bàn tán của họ.
Trong lúc bọn họ còn chưa đoán ra Tần Quyên sẽ tấn công như thế nào, cả cánh tay Tần Quyên đã.....xuyên thẳng qua bụng Cổ Đạt
Tất cả mọi người đề sững sờ.
Tiểu Khúc Nhi cũng ngã ra bất tỉnh vì kinh hãi.
Tần Quyên khẽ giật cánh tay đang đâm xuyên người địch thủ.....Hắn không nhận ra, có thứ gì đó bò từ tay hắn, qua thân rồi lên đến cổ, cuối cùng dừng lại ở mạch máu đỏ sẫm trên cổ.
Tất cả những chuyện này đều không thoát khỏi con mắt của nam nhân áo bạc.
Tần Quyên vội chạy đến ôm Tiểu Khúc Nhi đã bất tỉnh rồi ngã gục xuống.
Hai tay hắn còn dính máu ròng ròng.
Cổ Đạt ôm bụng, dù máu chảy ồ ạt vẫn muốn vung rìu bổ về phía Tần Quyên.
Nhưng một thanh thương bạc lạnh lẽo đã ngăn rìu của gã.
"Cổ Đạt, lui ra." Chủ nhân cây thương lạnh giọng nói.
Cổ Đạt miễn cưỡng lui xuống. Nắm tay gã siết chặt, run rẩy, không rõ vì đau đớn hay nhục nhã khi thất thủ trước mặt thủ hạ của mình.
Mà điều khiến hắn khó hiểu và uất ức nhất là, đối phương đã gục rồi, vì sao còn không cho gã lấy mạng hắn?
Có người hỏi Cổ Đạt có muốn băng bó vết thương không, nhưng chưa lại gần đã bị Cổ Đạt tát văng ra, "Cút!"
Nam nhân áo bạc sai người đưa Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi lên xe ngựa.
Sau đó, hắn dẫn đoàn về phía bắc thành rồi rời đi.
"Thiếu chủ có ý định gì? Sao lại đích thân đưa bọn họ đi?"
"Thiếu chủ bảo chúng ta đi tiếp ứng cho các vị tướng quân....."
Còn bản thân hắn lại rút khỏi trận chiến, không hiểu có việc gì mà gấp như vậy.
*
Người Miêu ở Ngân Sơn.
Họ là một nhóm người di cư từ Đại Lý đến Ngân Sơn từ thời Bắc Tống, nghe đồn là một nhánh của hậu duệ quý tộc Đại Lý.
Còn Ngân Sơn thì nằm ở nơi giáp ranh giữa Quách Nhị và Thổ Phiên.
Người Miêu sống di cư, nhìn trang phục của họ cũng có thể nhận ra, chúng vô cùng gọn nhẹ để có thể di chuyển bất cứ lức nào.
Người Miêu ở Ngân Sơn tự đặt cho mình chữ Miêu chứ họ không phải người dân tộc Miêu chính thống. Họ bị ảnh hưởng nhiều bởi Quách Nhị, là người Miêu đã bị Hồ hóa. Nhưng họ có một đặc điểm quan trọng, chính là thừa kế cổ thuật được truyền thừa qua các đời quý tộc.
Cổ thuật của họ cùng cổ thuật của các vu cổ sư Trung Nguyên rất khác nhau. Cổ do họ nuôi có tính cách hung dữ, thường được dùng trong các cuộc tranh chấp.
Người Ngân Sơn thường nuôi cổ trên cơ thể, hơn một nửa dân chúng đều là cổ nhân. Điều này cũng khác với các vu cổ sư Trung Nguyên. Vu cổ sư Trung Nguyên nuôi cổ trong nước, cho nên họ cũng thường sống ven các con sông.
"Mau lên." Ngân Thiên Xu giục phu xe. Phu xe lau mồ hôi trán, chẳng biết phải làm sao đi nhanh hơn nữa, như thế này đã là hanh hết mức có thể rồi.
Hơn nửa canh giờ sau, phu xe hỏi lại, "Thiếu chủ, chúng ta về doanh hay là...."
"Về Ngân Sơn!"
Ngân Thiên Xu quát khẽ.
Phu xe gật đầu, đánh xe băng qua quân doanh của họ.
Đêm đó, xe ngựa đến được chân núi Ngân Sơn, nhưng Ngân Sơn rất lớn, kéo dài vài trăm dặm, phải mất hơn một canh giờ nữa mới tới được căn cứ của họ nằm sâu trong đó.
Lúc này, Tiểu Khúc Nhi đã tỉnh lại.
Xe ngựa xóc nảy khiến chiếc chuông bạc treo ở đầu xe kêu leng leng. Tiểu Khúc Nhi mơ màng, suýt nữa thì nhắm mất thiếp đi tiếp.
Nó chớp chớp vài ba cái, còn chưa cảm nhận được nguy hiểm xung quanh thì người đang ngồi bên cạnh đã để ý tới nó.
Lúc nhận ra, Tiểu Khúc Nhi cảm thấy toàn thân mình lạnh toán, mồ hôi trên trán túa ra đầm đìa, suýt chút nữa quên cả tình cảnh của bản thân.
Nó thầm kêu đại ca trong lòng, sau đó bất chợt nhìn sang bên cạnh, thấy Tần Quyên đang nằm giữa sàn xe. Nó vội kiểm tra mạch đập của Tần Quyên....May mà vẫn còn thở....
Lúc này, nó cũng bắt đầu kìm nén được cơn hoảng loạn.
Đến khi đứa bé đã bình tĩnh hơn, Ngân Thiên Xu mới lên tiếng hỏi, "Tỉnh rồi à? Vậy nói cho bản thiếu chủ, các ngươi là ai? Vì sao lại ở Quách Nhị."
Người này nói tiếng Hán không chuẩn, gương mặt cũng không giống người Hán, đó là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Khúc Nhi đối với Ngân Thiên Xu.
"Ta là Tiểu Khúc Nhi, tiểu đạo sĩ. Còn đây là đại ca ta."
Tiểu Khúc Nhi đàng hoàng đáp.
Ngân Thiên Xu không rành tiếng Hán nên phản ứng hơi chậm, "Chữ Khúc nào?"
"Khúc trong Văn Khúc tinh." Hôm sư phụ nhặt được nó, sao Văn Khúc trên trời vô cùng sáng. Sự phụ sợ mệnh nó không gánh nổi hai chữ Văn Khúc nên chỉ lấy chữ Khúc đặt tên cho ta nó.
Kể từ ấy, người ở đạo quan gọi nó là Tiểu Khúc Nhi.
Ngân Thiên Xu gật đầu, "Tên ta cũng là tên tinh tú như ngươi, hai ta có duyên đấy." Nói rồi, hắn còn thò tay véo má Tiểu Khúc Nhi.
Tiểu Khúc Nhi không hiểu hắn muốn gì, nhưng nó biết sống chết của bọn họ bây giờ đều phụ thuộc vào nam nhân đẹp đẽ nhưng xa lạ này.
Nó không muốn chết, càng không muốn đại ca chết. Nó không rõ thực lực lẫn ý đồ của đối phương, nhưng miễn hắn còn có điều gì muốn hỏi thì họ sẽ chưa giết họ ngay lập tức.
Tiểu Khúc Nhi nhìn Ngân Thiên Xu chằm chằm, Ngân Thiên Xu cũng nhìn nó. Gương mặt non nớt, đôi mắt trong veo, tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không khó nhận ra phong thái khí định thần nhàn của đứa trẻ này. Lũ trẻ ở Ngân Sơn không có đứa nào được như thế.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Ngân Thiên Xu bỗng hỏi.
Tiểu Khúc Nhi được Lạc Sanh đạo nhân nhặt về nuôi, đương nhiên không biết rõ tuổi thật. Nó chỉ áng chừng, đáp, "Bảy tuổi."
"Nhỏ quá, nhưng phong thái cứ như mười mấy tuổi rồi." Đúng là một đứa bé hiểu chuyện. Ngân Thiên Xu vẫy tay, gọi nó đến gần.
Tiểu Khúc Nhi cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng ráng làm theo lời Ngân Thiên Xu.
Ngân Thiên Xu oa đầu nó, khen nó ngoan, rồi hỏi, "Trước tiên nói ta nghe, các ngươi từ đâu tới? Vì sao lại ở Quách Nhị? Đại ca ngươi là người thế nào?"
Tiểu Khúc Nhi vừa nghe đã hiểu vì sao người này hỏi vậy. Nó liền liền khóc nấc lên, "Tiểu Khúc Nhi.....sợ đại ca không tỉnh lại.....Tiểu Khúc Nhi có biết gì đâu......"
Tuy Tiểu Khúc Nhi rất thông minh nhưng làm sao qua mắt được cáo già Ngân Thiên Xu. Ngân Thiên Xu biết ngay thằng nhóc đang giả ngây. Bây giờ hắn càng chắc chắn, đứa bé này không tầm thường.
Hắn xoa đầu Tiểu Khúc Nhi, biết thằng bé không dọa được cũng không dụ được, đành phải chờ một thời gian rồi nghĩ cách thôi.
"Ngươi cứ dựa vào người đại ca ngươi ngủ một lát đi." Ngân Thiên Xu nhắm mắt nói, "Đến nơi ta sẽ nghĩ cách khiến đại ca ngươi tỉnh lại."
Ngân Thiên Xu mỉm cười. Hắn không tin mình không xử lý nổi một thằng nhóc.
*
Sau khi đến vương điện Ngân Sơn, mọi việc diễn ra thế này.
Tần Quyên được bọn lính nâng xuống, Ngân Thiên Xu đánh thức Tiểu Khúc Nhi.
Tiểu Khúc Nhi tưởng mình sẽ không ngủ nổi, nào ngờ vẫn mệt quá thiếp đi. Nó hơi tự trách, vội chạy theo đám lính đang khiêng Tần Quyên.
Giọng nói lạnh lùng của Ngân Thiên Xu cũng vang lên.
"Hắn sẽ không sao đâu. Hắn còn tác dụng nên ta sẽ giữ mạng cho hắn."
"......" Tiểu Khúc Nhi bán tín bán nghi.
Một trận gió lùa tới, lúc này Tiểu Khúc Nhi mới cảm nhận được cái lạnh....
Nơi này có địa hình cao nên lạnh hơn hẳn so với lúc ở Điệt Nhi Mật.
Tiểu Khúc Nhi không hiểu sao mới có qua một nửa ngày nửa đêm mà đã nhìn thấy tuyết phủ....Thật kỳ lạ.
"Đi theo ta. Nơi này xe ngựa không đi qua được, còn phải đi bộ thêm một canh giờ nữa. Nếu bị tụt lại phía sau thì không ai quay lại tìm ngươi đâu." Ngân Thiên Xu vừa nói vừa đi về phía trước.
Tiểu Khúc Nhi vội chạy theo. Trong lòng nó thầm nghĩ, miễn Tần Quyên đại ca không có việc gì thì nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời bọn họ.
Ngân Thiên Xu thấy Tiểu Khúc Nhi biết điều như vậy thì mỉm cười.
Hắn cũng biết ý, bước đi chậm hơn cho nó bắt kịp.
*
Dù đang đi đường, Tiểu Khúc Nhi vẫn cảm thấy lạnh buốt tâm can. Núi cao, gió lớn, xa xa còn thấy mấy ngọn núi phủ trắng tuyết.
Lạnh quá đi mất!
Lúc ở Điệt Nhi Mật, nó chỉ mặc có một lớp áo, giờ không chịu nổi khí hậu này.
Ngân Thiên Xu cũng nhận ra Tiểu Khúc Nhi sợ lạnh nên ném cho nó một cái choàng lông.
Tiểu Khúc Nhi nhận lấy, khoác lên người, nhưng tấm áo dài quá, chỉ đành kéo lê trên mặt đất.
Một canh giờ sau, họ đã đến được vương điện Ngân Sơn dưới chân một ngọn núi. Lúc này, Tiểu Khúc Nhi đã vừa đói vừa khát.
"Đến rồi." Ngân Thiên Xu thông báo.
Tiểu Khúc Nhi ngẩng lên nhìn tòa cung điện nguy nga, cảm thấy rất quen, trông giống các cung điện Tống quốc, và cả Liêu Châu cung chỗ bọn họ nữa.
Chẳng trách người này biết nói tiếng Hán.
"Ngẩn ra đó làm gì, vào đi." Ngân Thiên Xu khẽ thúc giục.
Tiểu Khúc Nhi vội leo lên thềm đá.
Thềm rất cao, chưa được mấy bước, hai chân nó đã run rẩy đứng không vững.
Ngân Thiên Xu có vẻ bực mình khi nó đi quá chậm, mà đám lính đã đưa Tần Quyên vào điện rồi, hắn bèn bế Tiểu Khúc Nhi lên, đi phăm phăm.
Tiểu Khúc Nhi sợ điếng người.
*
Trong vương điện, Tiểu Khúc Nhi kinh sợ thấy đồ dùng bằng bạc ở khắp mọi nơi.
Sao những người này lại thích bạc như thế?
Nó thắc mắc.
Nhưng cũng chỉ kịp nhìn trong chốc lát, nó vội chạy vào trong điện. Sau tấm rèm mỏng, nó thấy Tần Quyên nằm trên giường.
"Đại ca...."
"Ngươi cứ ở sau rèm, không được vào." Giọng nói lạnh lẽo một lần nữa vang lên, ngăn bước chân nó ngoài bậc cửa.
Tiểu Khúc Nhi đành dừng trước tấm rèm, không dám tiến thêm một bước.
Nó thấy nam nhân kia bưng một cái chén bạc, đi về phía Tần Quyên.