- Trang chủ
- Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
Truyện: Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tác giả: Ngô Tứ Quân
- Chương 1: Thiêm binh nô lệ doanh 1
- Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
- Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
- Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
- Chương 5
- Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
- Chương 7: Chọn hạt giống kỵ binh 2
- Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3
- Chương 9: Chọn hạt giống kỵ binh 4
- Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
- Chương 11: Thiếu niên rung động 1
- Chương 12: Thiếu niên rung động 2
- Chương 13: Thiếu niên rung động 3
- Chương 14: Thiếu niên rung động 4
- Chương 15: Thiếu niên rung động 5
- Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
- Chương 17: Y Văn vương thế tử 2
- Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
- Chương 19: Y Văn vương thế tử 4
- Chương 20: Y Văn vương thế tử 5
- Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1
- Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
- Chương 23: Vương vấn Hồ Hồ 3
- Chương 24: Vương vấn Hồ Hồ 4
- Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
- Chương 26: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 1
- Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2
- Chương 28: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 3
- Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
- Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5
- Chương 31: Về Đại Đô phương đông 1
- Chương 32: Về Đại Đô phương đông 2
- Chương 33: Về Đại Đô phương đông 3
- Chương 34: Về Đại Đô phương đông 4
- Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5
- Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1
- Chương 37: Người trong mộng xuân khuê 2
- Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3
- Chương 39: Người trong mộng xuân khuê 4
- Chương 40: Người trong mộng xuân khuê 5
- Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1
- Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
- Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
- Chương 45: Tuyệt diễm nhân gian sắc (4)
- Chương 46: Ngàn dặm tìm chồng (1)
- Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
- Chương 48: Ngàn dặm tìm chồng (3)
- Chương 49: Ngàn dặm tìm chồng (4)
- Chương 50: Ngàn dặm tìm chồng (5)
- Chương 51: Cứu hồ khỏi địch doanh (1)
- Chương 52: Cứu Hồ khỏi địch doanh (2)
- Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
- Chương 54: Mê hoặc trái tim Hồ (2)
- Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
- Chương 56: Sói con ấy lớn rồi (1)
- Chương 57: Sói con ấy lớn rồi (2)
- Chương 58: Sói con ấy lớn rồi (3)
- Chương 59: Sói con ấy lớn rồi (4)
- Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
- Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
- Chương 62: Mũ giáp của thiếu niên (2)
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
- Chương 64: Mũ giáp của thiếu niên (4)
- Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
- Chương 66: Mũ giáp của thiếu niên (6)
- Chương 67: Mũ giáp của thiếu niên (7)
- Chương 68: Mũ giáp của thiếu niên (8)
- Chương 69: Mũ giáp của thiếu niên (9)
- Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
- Chương 71: Hồ Hồ này dâm quá (1)
- Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
- Chương 73: Hồ Hồ này dâm quá (3)
- Chương 74: Hồ Hồ này dâm quá (4)
- Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
- Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)
- Chương 77: Uyên ương quấn quýt (2)
- Chương 78: Uyên ương quấn quýt (3)
- Chương 79: Uyên ương quấn quýt (4)
- Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
- Chương 81: Có Hồ Hồ bầu bạn (1)
- Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
- Chương 83: Có Hồ Hồ bầu bạn (3)
- Chương 84: Có Hồ Hồ bầu bạn (4)
- Chương 85: Có Hồ Hồ bầu bạn (5)
- Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
- Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)
- Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
- Chương 89: Có Hồ Hồ bầu bạn (9)
- Chương 90: Có Hồ Hồ bầu bạn (10)
- Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
- Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
- Chương 93: Khi bão tố sắp đến (3)
- Chương 94: Khi bão tố sắp đến (4)
- Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)
- Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
- Chương 97: Khi bão tố sắp đến (7)
- Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
- Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
- Chương 100: Khi bão tố sắp đến (10)
- Chương 101: Khi bão tố sắp đến (11)
- Chương 102: Khi bão tố sắp đến (12)
- Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
- Chương 104: Khi bão tố sắp đến
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
- Chương 106: Khi bão tố sắp đến (16)
- Chương 107: Khi bão tố sắp đến (17)
- Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
- Chương 109: Khi bão tố sắp đến (19)
- Chương 110: Khi bão tố sắp đến (20)
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
- Chương 112: Quay đầu chốn quạnh hiu (2)
- Chương 113: Quay đầu chốn quạnh hiu (3)
- Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
- Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
- Chương 116: Quay đầu chốn quạnh hiu (6)
- Chương 117: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
- Chương 119: Quay đầu chốn quạnh hiu (9)
- Chương 120: Quay đầu chốn quạnh hiu (10)
- Chương 121: Quay đầu chốn quạnh hiu (11)
- Chương 122: Quay đầu chốn quạnh hiu
- Chương 123: Quay đầu chốn quạnh hiu (13)
- Chương 124: Quay đầu chốn quạnh hiu (14)
- Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Chương 126: Quay đầu chốn quạnh hiu (16)
- Chương 127: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
- Chương 129: Quay đầu chốn quạnh hiu (19)
- Chương 130: Quay đầu chốn quạnh hiu (20)
- Chương 131: Thời thanh mai trúc mã (1)
- Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
- Chương 133: Thời thanh mai trúc mã (3)
- Chương 134: Thời thanh mai trúc mã (4)
- Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
- Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
- Chương 137: Thế thân là thân nhân (2)
- Chương 138: Thế thân là thân nhân (3)
- Chương 139: Thế thân là thân nhân (4)
- Chương 140: Thế thân là thân nhân (5)
- Chương 141: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 142: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 143: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 146: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 147: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 148: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 149: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 155: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 157: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 159: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 160: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 161: Hồ Hồ của ta
- Chương 162: Hồ Hồ của ta
- Chương 163: Hồ Hồ của ta
- Chương 164: Hồ Hồ của ta
- Chương 165: Hồ Hồ của ta
- Chương 166: Hồ Hồ của ta
- Chương 167: Hồ Hồ của ta
- Chương 168: Hồ Hồ của ta
- Chương 169: Hồ Hồ của ta
- Chương 170: Hồ Hồ của ta
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
- Chương 172: Hồ Hồ của ta
- Chương 173: Hồ Hồ của ta
- Chương 174: Hồ Hồ của ta
- Chương 175: Hồ Hồ của ta
- Chương 176: Hồ Hồ của ta
- Chương 177: Hồ Hồ của ta
- Chương 178: Hồ Hồ của ta
- Chương 179: Hồ Hồ của ta
- Chương 180: Hồ Hồ của ta
- Chương 181: Hồ Hồ của ta
- Chương 182: Hồ Hồ của ta
- Chương 183: Hồ Hồ của ta
- Chương 184: Hồ Hồ của ta
- Chương 185: Hồ Hồ của ta
- Chương 186: Năm ấy cố nhân về
- Chương 187: Năm ấy cố nhân về
- Chương 188: Năm ấy cố nhân về
- Chương 189: Năm ấy cố nhân về
- Chương 190: Năm ấy cố nhân về
- Chương 191: Năm ấy cố nhân về
- Chương 192: Năm ấy cố nhân về
- Chương 193: Năm ấy cố nhân về
- Chương 194: Năm ấy cố nhân về
- Chương 195: Năm ấy cố nhân về
- Chương 196: Năm ấy cố nhân về
- Chương 197: Năm ấy cố nhân về
- Chương 198: Năm ấy cố nhân về
- Chương 199: Năm ấy cố nhân về
- Chương 200: Năm ấy cố nhân về
- Chương 201: Năm ấy cố nhân về
- Chương 202: Năm ấy cố nhân về
- Chương 203: Năm ấy cố nhân về
- Chương 204: Năm ấy cố nhân về
- Chương 205: Năm ấy cố nhân về
- Chương 206: Năm ấy cố nhân về
- Chương 207: Năm ấy cố nhân về
- Chương 208: Năm ấy cố nhân về
- Chương 209: Năm ấy cố nhân về
- Chương 210: Năm ấy cố nhân về
- Chương 211: Năm ấy cố nhân về
- Chương 212: Năm ấy cố nhân về
- Chương 213: Năm ấy cố nhân về
- Chương 214: Năm ấy cố nhân về
- Chương 215: Năm ấy cố nhân về
- Chương 216: Xuất nhập khói sóng
- Chương 217: Xuất nhập khói sóng
- Chương 218: Xuất nhập khói sóng
- Chương 219: Xuất nhập khói sóng
- Chương 220: Xuất nhập khói sóng
- Chương 221: Xuất nhập khói sóng
- Chương 222: Xuất nhập khói sóng
- Chương 223: Xuất nhập khói sóng
- Chương 224: Xuất nhập khói sóng
- Chương 225: Xuất nhập khói sóng
- Chương 226: Xuất nhập khói sóng
- Chương 227: Xuất nhập khói sóng
- Chương 228: Xuất nhập khói sóng
- Chương 229: Xuất nhập khói sóng
- Chương 230: Xuất nhập khói sóng
- Chương 231: Xuất nhập khói sóng
- Chương 232: Xuất nhập khói sóng
- Chương 233: Xuất nhập khói sóng
- Chương 234: Xuất nhập khói sóng
- Chương 235: Xuất nhập khói sóng
- Chương 236: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 237: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 238: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 239: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 240: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 241: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 242: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 243: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 244: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 245: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 246: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 247: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 248: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 249: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 250: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 251: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 252: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 253: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 254: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 255: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 256: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 257: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 259: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 260: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 261: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 262: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 263: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 264: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 265: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 266: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 267: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 268: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 269: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 271: Kết thúc
- Chương 272: Kết thúc
- Chương 273: Kết thúc
- Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Tấm bia đá rất nhỏ, nếu không chú ý thì rất dễ bỏ qua.
Bảo sao lúc tới bìa rừng, Đào Hoa cứ đi loanh quanh một hồi, hóa ra là tìm kiếm nó.
Vậy người được chôn dưới đó là ai, vì sao Đào Hoa lại quỳ xuống, cố hết sức bới ngôi mộ đó ra.
Tuy nói là mộ, nhưng thực ra chỉ là một mô đất mà thôi.
Đào Hoa ngồi xổm xuống, dùng vỏ đao để đào đất, mồ hôi chảy ròng ròng. Tần Quyên muốn giúp nhưng đang bận khống chế Cổ Nguyệt nên không thể làm gì.
Cổ Nguyệt hừ lạnh, "Đến lúc này rồi mà các ngươi vẫn ung dung thật. Nếu trưa mai mà còn chưa ra được khỏi núi Kền Kền thì thần tiên cũng không cứu được đâu."
Tần Quyên thật ra không chút hoang mang. Hắn tin Đào Hoa không phải người không màng đại cục.
Người như Đào Hoa có ý chí rất kiên định, một khi y quyết theo hắn trốn thì sẽ không đổi ý giữa chừng.
Sau một hồi đào bới, xương trắng dưới nấm đất cũng từ từ lộ ra.
Thấy thế, Tiểu Khúc Nhi rụt đầu sợ hãi.
Xương rất nhỏ, chắc chắn không phải xương người, nhưng rốt cuộc là gì....Cả Tần Quyên lẫn Cổ Nguyệt đều thấy tò mò.
Mãi đến khi Đào Hoa tìm được thứ gì đó trong mớ xương, y mau chóng lấp đất lại, đặt tấm bia đá về chỗ cũ.
Lát sau, Đào Hoa xoay người, chạy về chỗ Tiểu Khúc Nhi.
"Chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi." Đào Hoa lên ngựa, nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên cũng không hỏi chuyện dư thừa, sai Cổ Nguyệt dẫn đường cho họ.
Đào Hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, đúng lúc Cổ Nguyệt quay sang nhìn y.
Mãi đến khi Tần Quyên bảo Cổ Nguyệt giúp bọn họ vượt qua Tư Ngô quan, Cổ Nguyệt mới sực tỉnh khỏi suy tư của mình.
Tại lối ra của Tư Ngô quan, Cổ Nguyệt chỉ nói một câu, lính đã để bọn họ rời thành.
"Lạ nhỉ, muộn thế này rồi, Cổ tướng quân ra ngoài làm chi?" Lính thủ vệ lẩm bẩm.
"Chắc là đến Kiều môn, tìm Cổ Đạt tướng quân. Chẳng phải hôm nay Cổ Đạt tướng quân vẫn chưa về sao?"
"Nói cũng phải."
"..."
Nghe đám lính bàn tán, cả Tần Quyên lẫn Đào Hoa đều căng thẳng trong lòng.
Họ đi được một quãng xa, không thấy lính đuổi theo, mới dần yên lòng.
Kiều môn là trạm gác thứ hai, cũng nằm trên con đường mà họ nhất định phải đi qua.
Trong nửa canh giờ ấy, bàn tay Đào Hoa vẫn luôn siết chặt.
Đó là thứ quan trọng nhất mà y vừa lấy được từ khu rừng nằm ngoài Tư Ngô quan.
Y còn nhớ năm ấy, khi mình từ Đại Lý đến Quách Nhị, rồi từ Quách Nhị đến Ngân Sơn,
Trong nửa tháng ở Tư Ngô quan, có một con dê già bầu bạn với y.
Thứ mà vương tộc người Miêu ở Ngân Sơn muốn, cũng chính là thứ tộc nhân của mẫu thân y muốn cướp từ tay y.
Là thứ bây giờ y đang nắm chặt.
Bạch Cốt tỉ, vật tượng trưng cho vương quyền của vương tộc người Miêu ở Đại Lý. Không chỉ mẫu thân y muốn, vương thất Đại Lý cũng muốn. Họ tin ngoại tổ mẫu của y đã truyền nó cho y trước khi chết.
Đúng, quả thực bà đã truyền lại cho y.
Nhưng bọn họ lục soát người y từ đầu đến chân mà không tìm thấy, bèn quật mộ của ngoại tổ mẫu.
Dù chịu bao nhiêu khổ hình, y vẫn một mực nói chưa thấy Bạch Cốt tỉ bao giờ.
Mãi đến lúc vào Ngân Sơn, họ mới chịu tên trên người y không có Bạch Cốt tỉ.
Thực ra, y đã chật vật nguyên một ngày để bắt con dê nuốt Bạch Cốt tỉ vào bụng, rồi mất thêm một ngày nữa để kiểm tra phân của nó.
Quả nhiên ngọc tỉ chỉ bằng ngón cái đã nằm lại trong bụng dê.
Một ngày nọ, người của vương thấy Ngân Sơn tới bắt y đi, đồng thời giết luôn con dê y yêu quý, khiến y khóc váng trời....
Có lẽ đó là lần duy nhất vị vương kia mở lòng từ bi, cho phép y chôn cất con dê, sau đó sai người ném y vào thanh lâu.
Đào Hoa chôn con dê ở ven rừng ngoài Tư Ngô quan, không một lần ghé thăm lại. Y nhớ kỹ cánh rừng ấy, khắc sâu vào trong đầu, nhưng ép bản thân không được tới đó.
Y muốn tất cả mọi người phải quên rằng lúc y tới đây, có một con dê đi cùng.
Mãi tới 18 năm sau, y quay lại Tư Ngô quan một lần nữa.
Với Bạch Cốt tỉ trong tay, y biết sẽ có ngày, những kẻ từng khinh thường y rồi sẽ phải thần phục y.
Y mới là Miêu vương chính thống.
Đến Kiều Môn, trông thấy quan khẩu đằng xa, Tần Quyên dừng ngựa.
"Cổ Đạt thủ thành, ngươi không dám qua chứ gì? Ta cũng không dám." Cổ Nguyệt cười lạnh.
Đào Hoa biết, kể cả có Cổ Nguyệt hỗ trợ, họ cùng lắm cũng chỉ có thể đến được Kiều môn.
Muốn ra khỏi Kiều môn thì phải có ý chỉ của Ngân Sơn vương.
"Nơi này có bao nhiêu thủ vệ?" Tần Quyên hỏi.
"Sao? Ngươi còn định xông qua à?" Cổ Nguyệt nhướn mày.
"Nếu ngươi không có cách, ta sẽ dẫn ngươi xông qua đó." Giọng điệu của Tần Quyên không có chút nào giống nói đùa.
Cổ Nguyệt nghe mà há hốc mồm.
Tiểu Khúc Nhi đã ngủ trong lòng Đào Hoa. Đêm qua, sau khi quay về từ chỗ Tần Quyên, nó không sao ngủ được, trằn trọc nghĩ xem làm sao để chạy ra.
Nó trốn bằng cách trèo cửa sổ, không ngờ bên ngoài lại chẳng có lính nào canh gác, nên mới thuận lợi đến được chỗ Tần Quyên.
*
Tần Quyên chưa nói được mấy câu với Cổ Nguyệt thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa đằng xa.
Họ vội tấp vào bên trong rừng.
Tần Quyên thấy một đội gồm mười mấy kỵ binh.
Cổ Nguyệt nói, "Khỏi cần nghĩ nữa, vương điện đã phát hiện ra các ngươi mất tích rồi."
Cờ trăng lưỡi liềm là cờ quân lệnh của thiếu chủ Ngân Sơn. Những người này là thập tam kỵ của Ngân Thiên Xu.
"Là sao? Người của Ngân Thiên Xu à?" Tần Quyên hỏi.
Cổ Nguyệt gật đầu, "Đúng thế."
Hắn cười lạnh rồi nói tiếp, "Ngươi không thoát được đâu. Ta cũng không thể giúp ngươi ra khỏi Kiều môn được. Ngân Sơn tuy không coi là cường thịnh nhưng muốn lùng bắt người cũng chẳng có gì khó. Vì địa hình hiểm trở, ngoài mấy quan ải này ra, chúng ta cũng không có đường khác."
Muốn lên núi hay xuống núi, nhất định phải thông qua các quan ải này, ải nào cũng có trọng binh canh gác.
Đó cũng là nguyên nhân khiến Ngân Sơn là nơi dễ thủ khó công. Những mặt khác chỉ toàn là vách đá vực sâu, cao không với tới. Đường vào duy nhất là con đường mà bao nhiêu thế hệ đã bỏ công khai phá này.
Nhưng điều đó cũng có cái bất lợi là một khi quan ải bị chiếm thì rất khó giành lại.
Với người khác thì đây là nơi dễ thủ khó công, nhưng nếu bị kẻ khác chiếm thì cũng thành nơi dễ thủ khó công cho chính quân mình.
Chừng một khắc sau, tiếng kèn vang lên.
Nghe tiếng kèn ấy, ngay cả Cổ Nguyệt cũng lấy làm kinh ngạc.
"Núi Kền Kền bị tấn công." Cổ Nguyệt vô cùng bất ngờ, "Chẳng nhẽ cả ông trời cũng giúp ngươi?"
Chỉ khi núi Kền Kền bị tập kích, quân lính mới thổi kèn báo hiệu.
Âm thanh từ phía núi Kền Kền vọng ra từng hồi.
Nói cách khác, núi Kền Kền đã bắt đầu bị tấn công từ hai canh giờ trước rồi.
Núi Kền Kền có ý nghĩa chiến lược vô cùng lớn đối với Ngân Sơn, là nơi quan trọng nhất sau vương điện.
Kẻ địch muốn tấn công Ngân Sơn đều phải qua được núi Kền Kền.
Lúc người Miêu di cư đến Ngân Sơn, họ cũng phải công chiếm núi Kền Kền trước mới có thể lập cơ nghiệp trăm năm.
Gần trăm năm nay, số lần núi Kền Kền bị tập kích chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tần Quyên nghe Cổ Nguyệt nói vậy, bèn bảo Đào Hoa, "Đúng là trời giúp ta, núi Kền Kền của chúng bị tấn công thì ắt phải điều binh, mỗi quan ải sẽ điều chuyển binh mã. Chúng ta nên nhân cơ hội đó để trốn ra ngoài."
Đào Hoa gật đầu.
Thế là bọn họ nhân lúc hỗn loạn, trốn ra khỏi Kiều môn cùng vài trạm gác sau đó.
Lượng binh mã được luân chuyển rất lớn trong tình trạng khẩn cấp, cho nên lính canh không kiểm tra từng người, chỉ cần có lệnh bài của Cổ Nguyệt là qua được.
Sớm hôm sau, họ chỉ còn cách núi Kền Kền 20 dặm. Tần Quyên hỏi Cổ Nguyệt, "Làm thế nào ra khỏi núi Kền Kền."
"Ta không biết, ta bị giam lỏng từ nhỏ." Cổ Nguyệt hừ lạnh.
Tần Quyên nói, "Có quỷ mới tin ngươi. Ngươi tính tình xảo trá, ôm ý định tạo phản nhiều năm nay, làm sao không biết đường ra khỏi núi Kền Kền."
"Ngươi....."
"Chưa học được bài học gì sao?" Tần Quyên lại đấm cho Cổ Nguyệt một cú vào mặt.
Cổ Nguyệt hận muốn lột da rút gân Tần Quyên.
Hắn chưa gặp kẻ nào đáng ghét như thế....
Cổ Nguyệt nói, "Ngươi tự dựa vào bản lĩnh của mình đi, ta không giúp ngươi nữa. Không tin, ngươi cứ việc giết ta. Dù sao lần này Ngân Thiên Xu đã phát hiện ra người bắt ta theo rồi, sau khi quay về, ta cũng chẳng có kết cục tốt."
Tần Quyên nhướn mày, không thể tin nổi. Tên này đã học được cách gan lì rồi sao? Giờ hắn phải làm thế nào đây?
"Đào Hoa, ngươi và Tiểu Khúc Nhi trốn trong rừng này, ta đi trước dò đường." Nói rồi, Tần Quyên thúc ngựa rời đi.
Chừng nửa canh giờ sau, hắn quay trở lại.
Lúc này, mặt trời đã lên cao. Họ thoáng nghe thấy tiếng chém giết ngoài chiến trường.
"Đào Hoa!" Tần Quyên gọi vài tiếng, một lúc sau mới thấy Đào Hoa từ trong rừng đi ra.
Đào Hoa vốn tính cẩn thận, sau khi xác nhận sau lưng Tần Quyên không có truy binh mới chịu ra.
"Chúng ta đi về phía tây nam. Ta thấy ở đó có một con sông, có sông thì sẽ có đường. Sông này không chảy qua núi Kền Kền nên cửa sông cũng sẽ không qua núi Kền Kền.
Nghe Tần Quyên nói, Cổ Nguyệt trừng mắt, nghiến răng.
Không ngờ tên nhóc này lại tinh ranh như thế.
Đó đúng là con sông duy nhất chảy qua sườn tây nam của núi Kền Kền, xuyên qua một khu rừng nguyên sinh.
Tức chết đi được.
Tần Quyên nhanh chóng đi về phía hạ du con sông.
Không lâu sau, Cổ Nguyệt bất chợt lớn tiếng nói, "Nếu ngươi đã biết đường rồi thì sao không thả ta đi?"
Tần Quyên nhướn mày, "Đây là đường do ta tìm được, không phải do ngươi chỉ."
"Tên khốn kiếp nhà ngươi."
"Ơ....." Tần Quyên hơi sửng sốt. Câu này của hắn nghe không giống như đang chửi mắng mà giống hờn dỗi hơn.
Lúc Cổ Nguyệt bình tĩnh lại, hắn cũng nhận ra, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu cả, giận đến phát run.
Tần Quyên hỏi, "Không phải ngươi nói Ngân Thiên Xu nghi ngờ ngươi rồi sao? Giờ còn về đó làm gì?"
Hắn nghĩ mãi không thông. Chẳng lẽ Cổ Nguyệt muốn quay về tạo phản? Hắn có binh lực riêng sao?
Cổ Nguyệt quát, "Liên quan gì đến ngươi?"
"Mạng ngươi trong tay ta mà còn hỏi liên quan gì?" Tần Quyên quắc mắt, "Lão tử đã hỏi thì ngươi phải đáp, biết chưa? Chưa rút ra được bài học à?"
Nói rồi, hắn lại táng cho Cổ Nguyệt một cú vào mặt.
"....."
Cả Tiểu Khúc Nhi và Đào Hoa đều thấy đau thay hắn.
Đánh xong, Tần Quyên cũng để ý, Cổ Nguyệt bị hắn đấm cho ba nhát rồi mà trên mặt vẫn không có chút biến đổi nào.
"Vì sao mặt ngươi lại như vậy?" Tần Quyên định thò tay ra sờ.
"Sĩ khả sát, bất khả nhục. Ngươi giết lão tử đi!" Cổ Quyệt gầm gừ.
Tần Quyên, "....."
Tần Quyên bị mắng như một tên dê cụ, chẳng biết phải làm sao.
Giọng nói hiền hòa của Đào Hoa chợt vang lên, "Cố tướng quân năm 13 tuổi đã từng là Ngân Sơn đệ nhất mỹ nam tử.
"Tiện nô, câm miệng lại!" Ánh mắt của Cổ Nguyệt bỗng nhiên lạnh băng.
Đào Hoa chỉ cười nhìn hắn, "Nô tài vẫn nhớ dáng vẻ của Cổ tướng quân năm xưa, bạch cơ thắng tuyết, dung nhan như họa....."