- Trang chủ
- Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
Truyện: Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tác giả: Ngô Tứ Quân
- Chương 1: Thiêm binh nô lệ doanh 1
- Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
- Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
- Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
- Chương 5
- Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
- Chương 7: Chọn hạt giống kỵ binh 2
- Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3
- Chương 9: Chọn hạt giống kỵ binh 4
- Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
- Chương 11: Thiếu niên rung động 1
- Chương 12: Thiếu niên rung động 2
- Chương 13: Thiếu niên rung động 3
- Chương 14: Thiếu niên rung động 4
- Chương 15: Thiếu niên rung động 5
- Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
- Chương 17: Y Văn vương thế tử 2
- Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
- Chương 19: Y Văn vương thế tử 4
- Chương 20: Y Văn vương thế tử 5
- Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1
- Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
- Chương 23: Vương vấn Hồ Hồ 3
- Chương 24: Vương vấn Hồ Hồ 4
- Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
- Chương 26: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 1
- Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2
- Chương 28: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 3
- Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
- Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5
- Chương 31: Về Đại Đô phương đông 1
- Chương 32: Về Đại Đô phương đông 2
- Chương 33: Về Đại Đô phương đông 3
- Chương 34: Về Đại Đô phương đông 4
- Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5
- Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1
- Chương 37: Người trong mộng xuân khuê 2
- Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3
- Chương 39: Người trong mộng xuân khuê 4
- Chương 40: Người trong mộng xuân khuê 5
- Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1
- Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
- Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
- Chương 45: Tuyệt diễm nhân gian sắc (4)
- Chương 46: Ngàn dặm tìm chồng (1)
- Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
- Chương 48: Ngàn dặm tìm chồng (3)
- Chương 49: Ngàn dặm tìm chồng (4)
- Chương 50: Ngàn dặm tìm chồng (5)
- Chương 51: Cứu hồ khỏi địch doanh (1)
- Chương 52: Cứu Hồ khỏi địch doanh (2)
- Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
- Chương 54: Mê hoặc trái tim Hồ (2)
- Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
- Chương 56: Sói con ấy lớn rồi (1)
- Chương 57: Sói con ấy lớn rồi (2)
- Chương 58: Sói con ấy lớn rồi (3)
- Chương 59: Sói con ấy lớn rồi (4)
- Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
- Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
- Chương 62: Mũ giáp của thiếu niên (2)
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
- Chương 64: Mũ giáp của thiếu niên (4)
- Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
- Chương 66: Mũ giáp của thiếu niên (6)
- Chương 67: Mũ giáp của thiếu niên (7)
- Chương 68: Mũ giáp của thiếu niên (8)
- Chương 69: Mũ giáp của thiếu niên (9)
- Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
- Chương 71: Hồ Hồ này dâm quá (1)
- Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
- Chương 73: Hồ Hồ này dâm quá (3)
- Chương 74: Hồ Hồ này dâm quá (4)
- Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
- Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)
- Chương 77: Uyên ương quấn quýt (2)
- Chương 78: Uyên ương quấn quýt (3)
- Chương 79: Uyên ương quấn quýt (4)
- Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
- Chương 81: Có Hồ Hồ bầu bạn (1)
- Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
- Chương 83: Có Hồ Hồ bầu bạn (3)
- Chương 84: Có Hồ Hồ bầu bạn (4)
- Chương 85: Có Hồ Hồ bầu bạn (5)
- Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
- Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)
- Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
- Chương 89: Có Hồ Hồ bầu bạn (9)
- Chương 90: Có Hồ Hồ bầu bạn (10)
- Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
- Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
- Chương 93: Khi bão tố sắp đến (3)
- Chương 94: Khi bão tố sắp đến (4)
- Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)
- Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
- Chương 97: Khi bão tố sắp đến (7)
- Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
- Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
- Chương 100: Khi bão tố sắp đến (10)
- Chương 101: Khi bão tố sắp đến (11)
- Chương 102: Khi bão tố sắp đến (12)
- Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
- Chương 104: Khi bão tố sắp đến
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
- Chương 106: Khi bão tố sắp đến (16)
- Chương 107: Khi bão tố sắp đến (17)
- Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
- Chương 109: Khi bão tố sắp đến (19)
- Chương 110: Khi bão tố sắp đến (20)
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
- Chương 112: Quay đầu chốn quạnh hiu (2)
- Chương 113: Quay đầu chốn quạnh hiu (3)
- Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
- Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
- Chương 116: Quay đầu chốn quạnh hiu (6)
- Chương 117: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
- Chương 119: Quay đầu chốn quạnh hiu (9)
- Chương 120: Quay đầu chốn quạnh hiu (10)
- Chương 121: Quay đầu chốn quạnh hiu (11)
- Chương 122: Quay đầu chốn quạnh hiu
- Chương 123: Quay đầu chốn quạnh hiu (13)
- Chương 124: Quay đầu chốn quạnh hiu (14)
- Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Chương 126: Quay đầu chốn quạnh hiu (16)
- Chương 127: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
- Chương 129: Quay đầu chốn quạnh hiu (19)
- Chương 130: Quay đầu chốn quạnh hiu (20)
- Chương 131: Thời thanh mai trúc mã (1)
- Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
- Chương 133: Thời thanh mai trúc mã (3)
- Chương 134: Thời thanh mai trúc mã (4)
- Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
- Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
- Chương 137: Thế thân là thân nhân (2)
- Chương 138: Thế thân là thân nhân (3)
- Chương 139: Thế thân là thân nhân (4)
- Chương 140: Thế thân là thân nhân (5)
- Chương 141: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 142: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 143: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 146: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 147: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 148: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 149: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 155: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 157: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 159: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 160: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 161: Hồ Hồ của ta
- Chương 162: Hồ Hồ của ta
- Chương 163: Hồ Hồ của ta
- Chương 164: Hồ Hồ của ta
- Chương 165: Hồ Hồ của ta
- Chương 166: Hồ Hồ của ta
- Chương 167: Hồ Hồ của ta
- Chương 168: Hồ Hồ của ta
- Chương 169: Hồ Hồ của ta
- Chương 170: Hồ Hồ của ta
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
- Chương 172: Hồ Hồ của ta
- Chương 173: Hồ Hồ của ta
- Chương 174: Hồ Hồ của ta
- Chương 175: Hồ Hồ của ta
- Chương 176: Hồ Hồ của ta
- Chương 177: Hồ Hồ của ta
- Chương 178: Hồ Hồ của ta
- Chương 179: Hồ Hồ của ta
- Chương 180: Hồ Hồ của ta
- Chương 181: Hồ Hồ của ta
- Chương 182: Hồ Hồ của ta
- Chương 183: Hồ Hồ của ta
- Chương 184: Hồ Hồ của ta
- Chương 185: Hồ Hồ của ta
- Chương 186: Năm ấy cố nhân về
- Chương 187: Năm ấy cố nhân về
- Chương 188: Năm ấy cố nhân về
- Chương 189: Năm ấy cố nhân về
- Chương 190: Năm ấy cố nhân về
- Chương 191: Năm ấy cố nhân về
- Chương 192: Năm ấy cố nhân về
- Chương 193: Năm ấy cố nhân về
- Chương 194: Năm ấy cố nhân về
- Chương 195: Năm ấy cố nhân về
- Chương 196: Năm ấy cố nhân về
- Chương 197: Năm ấy cố nhân về
- Chương 198: Năm ấy cố nhân về
- Chương 199: Năm ấy cố nhân về
- Chương 200: Năm ấy cố nhân về
- Chương 201: Năm ấy cố nhân về
- Chương 202: Năm ấy cố nhân về
- Chương 203: Năm ấy cố nhân về
- Chương 204: Năm ấy cố nhân về
- Chương 205: Năm ấy cố nhân về
- Chương 206: Năm ấy cố nhân về
- Chương 207: Năm ấy cố nhân về
- Chương 208: Năm ấy cố nhân về
- Chương 209: Năm ấy cố nhân về
- Chương 210: Năm ấy cố nhân về
- Chương 211: Năm ấy cố nhân về
- Chương 212: Năm ấy cố nhân về
- Chương 213: Năm ấy cố nhân về
- Chương 214: Năm ấy cố nhân về
- Chương 215: Năm ấy cố nhân về
- Chương 216: Xuất nhập khói sóng
- Chương 217: Xuất nhập khói sóng
- Chương 218: Xuất nhập khói sóng
- Chương 219: Xuất nhập khói sóng
- Chương 220: Xuất nhập khói sóng
- Chương 221: Xuất nhập khói sóng
- Chương 222: Xuất nhập khói sóng
- Chương 223: Xuất nhập khói sóng
- Chương 224: Xuất nhập khói sóng
- Chương 225: Xuất nhập khói sóng
- Chương 226: Xuất nhập khói sóng
- Chương 227: Xuất nhập khói sóng
- Chương 228: Xuất nhập khói sóng
- Chương 229: Xuất nhập khói sóng
- Chương 230: Xuất nhập khói sóng
- Chương 231: Xuất nhập khói sóng
- Chương 232: Xuất nhập khói sóng
- Chương 233: Xuất nhập khói sóng
- Chương 234: Xuất nhập khói sóng
- Chương 235: Xuất nhập khói sóng
- Chương 236: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 237: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 238: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 239: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 240: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 241: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 242: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 243: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 244: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 245: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 246: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 247: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 248: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 249: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 250: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 251: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 252: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 253: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 254: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 255: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 256: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 257: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 259: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 260: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 261: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 262: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 263: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 264: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 265: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 266: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 267: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 268: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 269: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 271: Kết thúc
- Chương 272: Kết thúc
- Chương 273: Kết thúc
- Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
"Tần Quyên, ngươi định làm gì?" Triệu Hoài Chi vừa bình tĩnh, vừa mất bình tĩnh kêu.
"Lúc như thế này, ngươi đáng lẽ phải gọi ta là...." Tần Quyên nghĩ một lúc, "Gọi ta là Quyên Ca đi. Gọi thế nó mới....." Tình thú.
"......" Cả đời Triệu Hoài Chi chưa bao giờ rơi vào đường cùng thế bí như vậy.
Quyên Ca?
Làm sao mà thốt ra miệng cho nổi.
Tần Quyên nhỏ hơn y tận 5 tuổi, sao có thể bắt y gọi ca!
"Nhũ danh của ta là Quyên Ca (tiếng chim quyên hót), ngươi cũng biết mà...." Tần Quyên cúi đầu hôn vành tai Triệu Hoài Chi.
Toàn thân Triệu Hoài Chi tê rần, không biết là y ăn một lần rồi nghiện, hay Tần Quyên ăn một lần rồi nghiện nữa.
Y ngày đêm nhung nhớ, cho nên mới có chuyện lén trộm hương đêm qua.
Không ngờ thiếu niên hồi đó đầu gỗ như vậy.....mà giờ cũng biết giở trò lưu manh rồi.
"Hồ Hồ...." Tần Quyên dịu dàng gọi y, hết lần này đến lần khác.
Triệu Hoài Chi bị hắn gọi đến ngây ngất. Người này quá lợi hại, không cần y chỉ bảo đã tự học thành tài.
Triệu Hoài Chi cắn răng, thốt một câu, "Lần này mà không biết kiềm chết thì cả tháng không gặp nhau nữa."
"....." Thiếu niên lang ngây ra, chớp mắt mấy cái, rồi đỏ mặt cúi đầu, tay chân luống cuống.
Hồ Hồ có ý gì....
Chê hắn thô lỗ, hay chê hắn tham lam?
Tần Quyên rầu rĩ không nói thành lời. Sau đó, khắp vùng đồng cỏ chỉ còn vang vọng....
Tiếng r*n r* của hồ ly.
Không có động vật nào lang thang qua đây cả. Họ cứ thế liên tục tới khi trời tối.
Lúc về đêm, Tần Quyên dựng tạm một căn lều, sau đó đốt lửa trại nướng thức ăn.
Lúc mùi thịt nướng tỏa ra thơm phức, Triệu Hoài Chi ngủ trong lều cũng mơ màng tỉnh lại.
Tần Quyên thấy y tỉnh, không nói gì, chỉ đặt bình nước lên trên đống lửa, sau đó đi cho ngựa ăn.
Triệu Hoài Chi đi tới, cầm thịt lên ăn. Y ăn khá vội, chắc là đói lắm rồi.
Nhưng dù vậy, dáng vẻ vẫn ưu nhã như thường.
Y không ăn hết nửa miếng thịt dê, cầm chỗ thừa lại trên tay, không nỡ vứt đi nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Tần Quyên cho ngựa ăn xong thì lặng lẽ ngồi xuống, cầm lấy nửa miếng thịt thừa trong tay Triệu Hoài Chi, từ tốn ăn.
Triệu Hoài Chi hơi sửng sốt, khóe miệng khẽ cong lên. Lúc này, đến cả làn gió đêm thổi cũng thật dịu dàng.
"Ngài mai về doanh chứ?" Y hỏi thiếu niên lang.
Thiếu niên ngập ngừng một chút, ừ một tiếng, rồi tiếp tục im lặng ăn.
Nhận được câu trả lời này, Triệu Hoài Chi tạm yên lòng.
Y lại hỏi Tần Quyên về Lâm Trầm An. Đây là lần đầu y chủ động hỏi đến quan hệ giữa Tần Quyên và người tên Lâm Trầm An này.
Lúc mới gặp lại Triệu Hoài Chi, Tần Quyên cũng muốn kể cho y nghe mọi chuyện, nhưng vì chiến tranh nên tạm hoãn.
Sau đó, Ninh Bách liên tục gây trở ngại, hắn khó có dịp nói chuyện nhiều với Triệu Hoài Chi nên vẫn chưa thể giải thích rõ ràng.
Mà lúc này, Tần Quyên đang chìm trong nỗi xót xa cho số phận khổ sở của cữu cữu nên không muốn nhắc đến nữa.
Nói thật, Triệu Hoài Chi cực kỳ để bụng. Y chưa biết Tần Quyên với Lâm Trầm An có quan hệ gì.
Chính vì vậy, y không thể ngăn mình dò đoán.
Bao nhiêu ý nghĩ đan xen, khiến hắn chẳng còn giữ nổi sự điềm tĩnh vốn có nữa. Y bực bội nhướn mày, khẽ mím môi, "Rốt cuộc là sao?"
Lúc này đây, y chỉ đơn thuần là một kẻ ngốc bị tình ái làm cho mê muội.
Y thậm chí còn nghĩ, thiếu niên lang trước mặt y vốn có số mệnh chông gai cho nên giàu tình cảm, mà tình cảm ấy không chỉ giành riêng cho Triệu Hoài Chi y, còn chia ra cho vô số người khác nữa.
"Tần Quyên, vì thời niên thiếu của ngươi khác người thường, có lẽ ngươi cảm thấy mình sống được đến ngày hôm nay là nhờ nhiều người trợ giúp. Ngươi có thể cảm kích rất nhiều người, nhưng chỉ được yêu một người thôi."
Triệu Hoài Chi nói dứt lời, bèn nhìn thoáng qua con ngựa của mình theo bản năng, nhưng y không lựa chọn thúc ngựa bỏ đi.
Y chỉ xoay người, hờ hững vào lều, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Y đã không còn ở tuổi thiếu niên dễ xúc động, tuyệt đối không làm cái trò bỏ đi không từ dã này. Huống hồ, Tần Quyên là người y đã nhắm chọn, y tuyệt đối không cho hắn cơ hội tìm đến nam nhân nào khác.
Cho nên, y nhất định không bỏ đi.
Triệu Hoài Chi giận thì nhanh, hết giận cũng nhanh. Y mau chóng bình tĩnh lại.
Y cứ nằm trên thảm, khẽ nhắm đôi mắt, như thể đang đăm chiêu hồi tưởng.
Bên ngoài lều, Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi nằm bên trong, không rõ y đang nghĩ gì.
"Nguơi giận đấy à?" Tần Quyên nói, cảm thấy giọng điệu mình như thế hình như hơi cứng ngắc, bèn gọi một tiếng Hồ Hồ.
Triệu Hoài Chi mở mắt ra. Một tiếng Hồ Hồ của hắn thật là chết người, vừa nghe đã toàn thân mềm nhũn.
"Ban nãy giận một chút, giờ hết rồi." Dù sao y cũng là người không biểu hiện rõ hỉ nộ, dù giận cũng sẽ không giận lâu.
Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi chịu nói chuyện với mình, bấy giờ mới an tâm hơn.
Hắn đi vào, ngồi xuống cạnh Hồ Hồ. "Vậy là tốt rồi."
"..." Triệu Hoài Chi giật mình, nhìn lên thiếu niên lang.
Tần Quyên bị y nhìn như thế, sống lưng dựng thẳng, chẳng hiểu vì sao.
Triệu Hoài Chi nghĩ bụng, người này ngốc thật, bèn nhắm mắt không nói gì nữa.
Tần Quyên ngồi đó nửa ngày, đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của Triệu Hoài Chi, hắn mới sửng sốt.
Triệu Hoài Chi ngủ thì hắn chỉ có thể ra ngoài gác đêm.
*
Nửa đêm, Triệu Hoài Chi tỉnh lại, khoác áo đi ra ngoài, bảo Tần Quyên vào ngủ.
Tần Quyên quả thực đã mệt, ngả lưng xuống đã díp mắt lại ngay.
Dù vậy, trước khi ngủ, hắn vẫn mơ mơ màng màng nói với Triệu Hoài Chi, "Lâm Trầm An là cữu cữu của ta....."
Hắn nghĩ mãi từ lúc ấy, không biết vì sao Triệu Hoài Chi giận mình, nhưng chắc là liên quan đến chuyện này.
Nói xong, hắn lăn ra ngủ luôn, không thấy được nụ cười dịu dàng của Triệu Hoài Chi.
Y nhìn sao trời giăng kín, bỗng nhiên cảm thấy thảo nguyên ban đêm mới đẹp làm sao.
Bởi vì có Tần Quyên bầu bạn.
Y chẳng mong ước gì nhiều, cũng không có lý tưởng cao đẹp. Dù gì y cũng đâu biết giữa loạn thế này, mình có thể sống bao lâu.
Trong ván cờ của thiên địa, không ai là người thắng.
Y không ngại là một kẻ ngoài cuộc, cầu một đêm yên vui.
Chỉ cần y còn đây, Tần Quyên còn đây.
Y có thể nghĩ thông suốt như vậy lúc đêm khuya vắng lặng, nhưng dù thông suốt, tại sao y vẫn không thể hoàn toàn buông tay mà lui về ở ẩn?
Học thức một đời của y không cho phép y bỏ bê dân chúng, bỏ bê trăm họ.
Vì dân lập mệnh, khai mở thái bình.
Than ôi, thái bình ư?
"Bá phụ*, con thật sự mệt mỏi rồi."
Tựa như bao năm chìm trong bóng tối, không đợi nổi một chớm rạng đông.
Tựa như mưa to gió lớn, mãi mãi chẳng dứt, không đợi nổi mây tan mưa tạnh.
Tựa như lạnh lẽo thấu xương, không chờ được một tia lửa ấm.
Ai nói cho y, trong ván cờ thiên hạ, phải hạ cờ ở đâu giữa non sông rách nát này?
Biển rộng trời xanh, nhưng không chỗ trốn.
*
Hôm sau, lúc vầng dương vừa mọc, bọn họ lên đường trở về.
Hai người không còn khí phách rạng ngời như hôm trước nữa, chỉ có sự im lặng nặng nề.
Tần Quyên biết Hồ Hồ không thích quân doanh.
Nhưng hắn cũng biết, thời gian Hồ Hồ sống ở quân doanh lâu hơn hắn nhiều.
"Sau khi về, nếu Khiên Giác hỏi ngươi đi đâu thì ngươi cứ nói là tới thành bắc của Hổ Tư Oát Nhĩ, nghi ngờ Tháp Tháp vương phái mật thám đến đây." Triệu Hoài Chi thấp giọng dặn dò.
Tần Quyên thật ra chỉ mới rời doanh 1 ngày 2 đêm, muốn giấu thì vẫn giấu được, nhưng Triệu Hoài Chi đã nói thế thì hắn sẽ làm theo.
Nếu Khiên Giác đã biết thì khỏi cần nói dối làm gì.
"Sau khi tới núi Hĩnh Sa, chúng ta đường ai nấy đi." Triệu Hoài Chi lại nói.
"...."
Tách ra thì nói là tách ra, việc gì phải dùng cái từ đau thương như vậy, sợ chết đi được.
Thiếu niên lang bất mãn dẩu mỏ, nhưng vẫn gật đầu.
*
Họ đến núi Hĩnh Sa vào lúc hoàng hôn.
Núi Hĩnh Sa kỳ lạ ở chỗ, nơi này từng là sa mạc, ấy vậy mà giờ thành thảo nguyên.
Nhưng tên núi Hĩnh Sa cũng phần nào giới thiệu quá khứ của nó.
Ngàn năm trước, từng có bộ bộ tộc cổ xưa sống ở đây, nhưng sau đó phải hứng chịu tai họa ngập đầu.
Vương thành bị thiêu rụi, bộ tộc hoàn toàn biến mắt, chẳng biết ngày nay có còn hậu duệ nào hay không.
Cũng trăm năm sau, trên vương thành tàn lụi ấy, mọc đầy cỏ xanh.
Sa mạc thành đồng cỏ.
Trên núi Hĩnh Sa vốn chỉ toàn cát sỏi, chỉ có đồng cỏ xanh và đàn dương khiến cho nơi này sức sống sinh sôi.
Lúc Triệu Hoài Chi kể về sự tích núi Hĩnh Sa, y chắp tay thi lễ với Tần Quyên một cái, nói rằng y phải đi trước.
Tần Quyên nhìn theo bóng dáng Triệu Hoài Chi, đến tận khi y đã đi khuất, hắn mới quay ngựa hướng tây nam.
*
Tần Quyên về doanh vào đêm khuya hôm đó. Quả nhiên không lâu sau, Khiên Giác đã đến ngay.
Ông ta hỏi hắn đi đâu, hắn trả lời như Triệu Hoài Chi đã dặn.
Khiên Giác nhìn hắn một lúc, chỉ bảo hắn lần sau không được làm vậy.
Tần Quyên gật đầu.
Rồi Khiên Giác lặng lẽ rời đi.
Tần Quyên c** q**n áo, vội bước vào thùng tắm.
Hắn không hiểu được con người tên Khiên Giác này.
Hơn nữa, Khiên Giác lại khiến hắn có cảm tưởng, ông ta chẳng ưa ai. Ông ta không thích hắn, không thích các đại gia chủ, không thích cả Vạn Khê....
Có thể là bởi Khiên Giác tình tình nghiêm túc, nói chuyện khuôn phép.
Người như vậy thường cho cảm giác rất xa cách.
Làm đồng liêu với người như vậy cũng thật khó khăn.
Lúc xảy ra chiến sự thì phải cùng thảo luận, nhưng Khiên Giác không đưa ra bất cứ phản hồi nào chứ đừng nói là đóng góp ý kiến.
Thậm chí thái đội của của Khiên Giác có thể khiến lính của Ninh Bách không nghe theo.
Tận đáy lòng, Tần Quyên không muốn đối đầu một kẻ như Khiên Giác.
Trên chiến trường, A Dịch Cát, Đán Mộc, người của Na Biệt Chi, thậm chí Ngột Thấm Đài đều giỏi hơn Khiên Giác mà.
Hắn mơ hồ lình cảm....Ninh Bách để Khiên Giác ở lại doanh là có ý đồ.
Dường như một phương thức quản chế?
Tần Quyên nheo bắt, bỗng nhiên hiểu ra.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn học được gì đó về cách quản lý.
Mẹ nó, sư phụ không hổ là sư phụ.
Dù sao cũng ăn muối nhiều hơn hắn mười mấy năm.
Tần Quyên tắm rửa xong, cảm thấy vô cùng hưng phấn, lập tức lật tung kệ sách ra tìm. Chỗ sách này đều là A Lỗ Trác chuẩn bị cho hắn.
A Lỗ Trác là người của Ninh bách, cho nên nhiều khả năng là sách Ninh Bách chọn cho.
Hắn có chút hối hận vì sao mình không xem sớm hơn, giờ mới tìm đường học.
Tần Quyên lục lọi một hồi, tìm thấy mấy quyển ưng ý, bèn nằm xuống đọc.
*
Khiên Giác hỏi mật thám, "Hắn làm gì trong doanh?"
Mật thám đáp, "Đọc sách, giờ vẫn đang đọc."
------------
Lời editor:
Mình tin có khá nhiều bạn rối rắm về việc Hồ Hồ tới Cát Cáp Bố doanh, bỏ trốn, bị bắt lại, về Đại Đô, bị lưu đày..... Vì sao Hồ Hồ đến Cát Cáp Bố doanh rồi lại bỏ trốn? Vì sao khi ấy y lại có biểu hiện không thiết sống? Chuyện gì đã xảy ra sau khi y về đông? Mình xin chắp ghép tình tiết và tóm tắt lại sau đây.
1. Hồ Hồ được điều đến Cát Cáp Bố doanh để phục vụ chiến tranh. Theo quy định, con trưởng của các đại gia tộc phải tham gia tây chinh (tỷ như con cả của hãn Oa Khoát Đài là Quý Do, con cả của Thác Lôi vương là Mông Kha). Hồ Hồ là đứa con duy nhất của gia chủ Bá Nha Ngột thị, cho nên theo luật thì y phải Tây Chinh.
2. Tuy nhiên, thời điểm ấy, Hồ Hồ 17 tuổi. Là người có tài năng xuất chúng, y mang hai thân phận. Một mặt, y là Kinh Bắc vương Triệu Hoài Chi, gánh trên vai sứ mệnh của Tống quốc. (Ở trên y có gọi "bá phụ". Bá phụ y chính là hoàng đế Tống quốc đấy). Một mặt, y là gia chủ Bá Nha Ngột thị, phải thay cha bảo vệ gia tộc cùng các gia thần. Y có tài năng cùng khát khao mãnh liệt. Y ôm lý tưởng về một thịnh thế.
Nhưng trên đường đi từ Đại Đô đến Samarkand, y thấy xác người chất thành núi, máu đỏ tựa hoàng hôn. Khi ấy, y hiểu ra rằng "Hưng, bá tánh khổ. Vong, bá tánh khổ. Trên bàn cờ thiên hạ, không ai là kẻ thắng." Lý tưởng một đời sụp đổ nên y bỏ trốn, cũng không còn thiết tha cuộc sống.
Cho đến khi Tần Quyên nói "ngươi nợ ta một đôi chân. Nếu có ngày ngươi không còn muốn sống, ngươi phải nhớ ngươi nợ ta đôi chân này." Lời nói cùng ánh mắt trong trẻo, không hề vấy bẩn của Tần Quyên, dù bản thân sống ở nơi tàn khốc nhất, đã vực Hồ Hồ dậy.
3. Hồ Hồ nhờ cậy Y Văn vương thế tử để được về Đông (vì trên danh nghĩa, Cát Cáp Bố doanh dưới quyền Y Văn vương, là tài sản sau này Viết Viết sẽ kế thừa). Viết Viết đồng ý, nhưng điều kiện là Hồ Hồ phải giúp hắn trao một bức thư cho Nãi Mã Chân thị. Bản thân Viết Viết cũng ở cảnh nguy nan. Để thoát hiểm cảnh, hắn viết thư tố giác một số gia tộc, để Nãi Mã Chân thị quay sang đối phó các gia tộc này mà tạm tha cho hắn một thời gian. Trong đó có cả Bá Nha Ngột thị của Hồ Hồ. Điều này dẫn đến việc 5 gia thần bị xử tử, Hồ Hồ bị bắt giam, tra tấn rồi lưu đày.
Sau này, Viết Viết rất áy náy với Hồ Hồ, nhưng Hồ Hồ thừa biết thư tố giác của Viết Viết chỉ là cái cớ. Không có nó thì Nãi Mã Chân thị vẫn sẽ ra tay với tộc của y, nên y không trách Viết Viết.