- Trang chủ
- Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
Truyện: Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tác giả: Ngô Tứ Quân
- Chương 1: Thiêm binh nô lệ doanh 1
- Chương 2: Thiêm binh nô lệ doanh 2
- Chương 3: Thiêm binh nô lệ doanh 3
- Chương 4: Thiêm binh nô lệ doanh 4
- Chương 5
- Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
- Chương 7: Chọn hạt giống kỵ binh 2
- Chương 8: Chọn hạt giống kỵ binh 3
- Chương 9: Chọn hạt giống kỵ binh 4
- Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
- Chương 11: Thiếu niên rung động 1
- Chương 12: Thiếu niên rung động 2
- Chương 13: Thiếu niên rung động 3
- Chương 14: Thiếu niên rung động 4
- Chương 15: Thiếu niên rung động 5
- Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
- Chương 17: Y Văn vương thế tử 2
- Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
- Chương 19: Y Văn vương thế tử 4
- Chương 20: Y Văn vương thế tử 5
- Chương 21: Vương vấn Hồ Hồ 1
- Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
- Chương 23: Vương vấn Hồ Hồ 3
- Chương 24: Vương vấn Hồ Hồ 4
- Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
- Chương 26: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 1
- Chương 27: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 2
- Chương 28: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 3
- Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
- Chương 30: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 5
- Chương 31: Về Đại Đô phương đông 1
- Chương 32: Về Đại Đô phương đông 2
- Chương 33: Về Đại Đô phương đông 3
- Chương 34: Về Đại Đô phương đông 4
- Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5
- Chương 36: Người trong mông xuân khuê 1
- Chương 37: Người trong mộng xuân khuê 2
- Chương 38: Người trong mộng xuân khuê 3
- Chương 39: Người trong mộng xuân khuê 4
- Chương 40: Người trong mộng xuân khuê 5
- Chương 41: Đêm động phòng hoa chúc 1
- Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Chương 43: Tuyệt diễm nhân gian sắc 2
- Chương 44: Tuyệt diễm nhân gian sắc 3
- Chương 45: Tuyệt diễm nhân gian sắc (4)
- Chương 46: Ngàn dặm tìm chồng (1)
- Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
- Chương 48: Ngàn dặm tìm chồng (3)
- Chương 49: Ngàn dặm tìm chồng (4)
- Chương 50: Ngàn dặm tìm chồng (5)
- Chương 51: Cứu hồ khỏi địch doanh (1)
- Chương 52: Cứu Hồ khỏi địch doanh (2)
- Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
- Chương 54: Mê hoặc trái tim Hồ (2)
- Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
- Chương 56: Sói con ấy lớn rồi (1)
- Chương 57: Sói con ấy lớn rồi (2)
- Chương 58: Sói con ấy lớn rồi (3)
- Chương 59: Sói con ấy lớn rồi (4)
- Chương 60: Sói con ấy lớn rồi (5)
- Chương 61: Mũ giáp của thiếu niên
- Chương 62: Mũ giáp của thiếu niên (2)
- Chương 63: Mũ giáp của thiếu niên (3)
- Chương 64: Mũ giáp của thiếu niên (4)
- Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
- Chương 66: Mũ giáp của thiếu niên (6)
- Chương 67: Mũ giáp của thiếu niên (7)
- Chương 68: Mũ giáp của thiếu niên (8)
- Chương 69: Mũ giáp của thiếu niên (9)
- Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
- Chương 71: Hồ Hồ này dâm quá (1)
- Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
- Chương 73: Hồ Hồ này dâm quá (3)
- Chương 74: Hồ Hồ này dâm quá (4)
- Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
- Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)
- Chương 77: Uyên ương quấn quýt (2)
- Chương 78: Uyên ương quấn quýt (3)
- Chương 79: Uyên ương quấn quýt (4)
- Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
- Chương 81: Có Hồ Hồ bầu bạn (1)
- Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
- Chương 83: Có Hồ Hồ bầu bạn (3)
- Chương 84: Có Hồ Hồ bầu bạn (4)
- Chương 85: Có Hồ Hồ bầu bạn (5)
- Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
- Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)
- Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
- Chương 89: Có Hồ Hồ bầu bạn (9)
- Chương 90: Có Hồ Hồ bầu bạn (10)
- Chương 91: Khi bão tố sắp đến (1)
- Chương 92: Khi bão tố sắp đến (2)
- Chương 93: Khi bão tố sắp đến (3)
- Chương 94: Khi bão tố sắp đến (4)
- Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)
- Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
- Chương 97: Khi bão tố sắp đến (7)
- Chương 98: Khi bão tố sắp đến (8)
- Chương 99: Khi bão tố sắp đến (9)
- Chương 100: Khi bão tố sắp đến (10)
- Chương 101: Khi bão tố sắp đến (11)
- Chương 102: Khi bão tố sắp đến (12)
- Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
- Chương 104: Khi bão tố sắp đến
- Chương 105: Khi bão tố sắp đến
- Chương 106: Khi bão tố sắp đến (16)
- Chương 107: Khi bão tố sắp đến (17)
- Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
- Chương 109: Khi bão tố sắp đến (19)
- Chương 110: Khi bão tố sắp đến (20)
- Chương 111: Quay đầu chốn hiu quạnh (1)
- Chương 112: Quay đầu chốn quạnh hiu (2)
- Chương 113: Quay đầu chốn quạnh hiu (3)
- Chương 114: Quay đầu chốn quạnh hiu (4)
- Chương 115: Quay đầu chốn quạnh hiu (5)
- Chương 116: Quay đầu chốn quạnh hiu (6)
- Chương 117: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
- Chương 119: Quay đầu chốn quạnh hiu (9)
- Chương 120: Quay đầu chốn quạnh hiu (10)
- Chương 121: Quay đầu chốn quạnh hiu (11)
- Chương 122: Quay đầu chốn quạnh hiu
- Chương 123: Quay đầu chốn quạnh hiu (13)
- Chương 124: Quay đầu chốn quạnh hiu (14)
- Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Chương 126: Quay đầu chốn quạnh hiu (16)
- Chương 127: Quay đầu chốn quạnh hiu (17)
- Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
- Chương 129: Quay đầu chốn quạnh hiu (19)
- Chương 130: Quay đầu chốn quạnh hiu (20)
- Chương 131: Thời thanh mai trúc mã (1)
- Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
- Chương 133: Thời thanh mai trúc mã (3)
- Chương 134: Thời thanh mai trúc mã (4)
- Chương 135: Thời thanh mai trúc mã (5)
- Chương 136: Thế thân là thân nhân (1)
- Chương 137: Thế thân là thân nhân (2)
- Chương 138: Thế thân là thân nhân (3)
- Chương 139: Thế thân là thân nhân (4)
- Chương 140: Thế thân là thân nhân (5)
- Chương 141: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 142: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 143: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 144: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
- Chương 146: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 147: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 148: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 149: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 150: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 151: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 153: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 154: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 155: Thiên hạ cục phân loạn
- Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 157: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 159: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 160: Thiếu niên khó quên nhất
- Chương 161: Hồ Hồ của ta
- Chương 162: Hồ Hồ của ta
- Chương 163: Hồ Hồ của ta
- Chương 164: Hồ Hồ của ta
- Chương 165: Hồ Hồ của ta
- Chương 166: Hồ Hồ của ta
- Chương 167: Hồ Hồ của ta
- Chương 168: Hồ Hồ của ta
- Chương 169: Hồ Hồ của ta
- Chương 170: Hồ Hồ của ta
- Chương 171: Hồ Hồ của ta
- Chương 172: Hồ Hồ của ta
- Chương 173: Hồ Hồ của ta
- Chương 174: Hồ Hồ của ta
- Chương 175: Hồ Hồ của ta
- Chương 176: Hồ Hồ của ta
- Chương 177: Hồ Hồ của ta
- Chương 178: Hồ Hồ của ta
- Chương 179: Hồ Hồ của ta
- Chương 180: Hồ Hồ của ta
- Chương 181: Hồ Hồ của ta
- Chương 182: Hồ Hồ của ta
- Chương 183: Hồ Hồ của ta
- Chương 184: Hồ Hồ của ta
- Chương 185: Hồ Hồ của ta
- Chương 186: Năm ấy cố nhân về
- Chương 187: Năm ấy cố nhân về
- Chương 188: Năm ấy cố nhân về
- Chương 189: Năm ấy cố nhân về
- Chương 190: Năm ấy cố nhân về
- Chương 191: Năm ấy cố nhân về
- Chương 192: Năm ấy cố nhân về
- Chương 193: Năm ấy cố nhân về
- Chương 194: Năm ấy cố nhân về
- Chương 195: Năm ấy cố nhân về
- Chương 196: Năm ấy cố nhân về
- Chương 197: Năm ấy cố nhân về
- Chương 198: Năm ấy cố nhân về
- Chương 199: Năm ấy cố nhân về
- Chương 200: Năm ấy cố nhân về
- Chương 201: Năm ấy cố nhân về
- Chương 202: Năm ấy cố nhân về
- Chương 203: Năm ấy cố nhân về
- Chương 204: Năm ấy cố nhân về
- Chương 205: Năm ấy cố nhân về
- Chương 206: Năm ấy cố nhân về
- Chương 207: Năm ấy cố nhân về
- Chương 208: Năm ấy cố nhân về
- Chương 209: Năm ấy cố nhân về
- Chương 210: Năm ấy cố nhân về
- Chương 211: Năm ấy cố nhân về
- Chương 212: Năm ấy cố nhân về
- Chương 213: Năm ấy cố nhân về
- Chương 214: Năm ấy cố nhân về
- Chương 215: Năm ấy cố nhân về
- Chương 216: Xuất nhập khói sóng
- Chương 217: Xuất nhập khói sóng
- Chương 218: Xuất nhập khói sóng
- Chương 219: Xuất nhập khói sóng
- Chương 220: Xuất nhập khói sóng
- Chương 221: Xuất nhập khói sóng
- Chương 222: Xuất nhập khói sóng
- Chương 223: Xuất nhập khói sóng
- Chương 224: Xuất nhập khói sóng
- Chương 225: Xuất nhập khói sóng
- Chương 226: Xuất nhập khói sóng
- Chương 227: Xuất nhập khói sóng
- Chương 228: Xuất nhập khói sóng
- Chương 229: Xuất nhập khói sóng
- Chương 230: Xuất nhập khói sóng
- Chương 231: Xuất nhập khói sóng
- Chương 232: Xuất nhập khói sóng
- Chương 233: Xuất nhập khói sóng
- Chương 234: Xuất nhập khói sóng
- Chương 235: Xuất nhập khói sóng
- Chương 236: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 237: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 238: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 239: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 240: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 241: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 242: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 243: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 244: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 245: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 246: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 247: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 248: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 249: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 250: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 251: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 252: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 253: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 254: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 255: Quy ẩn trong núi Sở
- Chương 256: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 257: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 258: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 259: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 260: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 261: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 262: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 263: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 264: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 265: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 266: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 267: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 268: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 269: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 270: Trăng gió nơi Kinh Bắc
- Chương 271: Kết thúc
- Chương 272: Kết thúc
- Chương 273: Kết thúc
- Chương 274: Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Ngọc Tuyết Độ không có bao nhiêu ký ức về Kinh Bắc vương Triệu Hoài Chi.
Nó quen với cái tên gia chủ Bá Nha Ngột thị Hồ Hồ hơn.
Dù qua những lời của phụ vương, nó mơ hồi nhận ra gia chủ Bá Nha Ngột thị Hồ Hồ và Kinh Bắc vương Triệu Hoài Chi là cùng một người.
Nó chỉ không hiểu rốt cuộc Kinh Bắc vương có gì tốt mà ai cũng thích y.
Không chỉ phụ vương mà cả Tần Quyên cũng thế.
Hai ngày sau, Ngọc Tuyết Độ theo Tần Quyên đi gặp Triệu Hoài Chi.
Hôm ấy, Giang Châu đổ tuyết, bầu trời xám xịt, lạnh ngắt cả hai bờ sông. Tuyết vừa rơi xong đã thêm một trận mưa đá.
Ngọc Tuyết Độ không biết là Nam Tống cũng có tuyết.
Trước giờ nó toàn nghe Tống quốc bốn mùa ấm áp như xuân.
Theo cùng Triệu Hoài Chi là đoàn vận chuyển 1000 cân trà tới Giang Châu.
Sau khi vào thành, Cổ Nguyệt đưa số trà đó đến địa chỉ mà Triệu Hoài Chi căn dặn.
Triệu Hoài Chi vội vàng chạy đến chỗ hẹn với Tần Quyên.
Nhóm Tần Quyên chờ ở bờ sông từ sớm.
Triệu Hoài Chi bước tới trong làn mưa tuyết, đạp trên những vũng nước tuyết tan. Một thân áo trắng cứ thế khắc sâu trong ấn tượng của người nhìn.
Tần Quyên ngắm đấy ngây người, Ngọc Tuyết Độ kinh ngạc, còn Kim Cừu há hốc mồm.
Tần Quyên thầm nghĩ : Hoài Chi đúng là yêu tinh. Bao nhiêu năm thế rồi mà dung mạo vẫn như lần đầu hắn gặp.
Có lẽ sự lão hóa chậm ấy phần nào do cổ Nhân Hoàng đã ở trong cơ thể y hơn 20 năm.
"Quyên Ca Nhi." Lúc vui vẻ, y thường gọi hắn là Quyên Ca Nhi, khi ở trên giường cũng thế.
Tần Quyên cực kỳ thích nghe.
Thấy Triệu Hoài Chi, Ngọc Tuyết Độ mới biết thế nào là hổ thẹn.
Phong độ ung dung trầm ổn đó của Triệu Hoài Chi, chắc nó phải rèn 20 năm mới có được.
Dung mạo là trời sinh, nhưng phong thái chỉ có thể tích lũy qua từng năm tháng.
Trong mỗi ánh mắt cử chỉ đều là kiến thức, mưu lược.
"Ngọc Tuyết Độ?" Giọng nói ôn hòa của Triệu Hoài Chi chợt vang lên.
Ngọc Tuyết Độ hơi sửng sốt, một lúc sau mới biết y đang bắt chuyện với mình.
Nó bước tới, gắng ra vẻ bình tĩnh chào, "Huynh trưởng."
"Gọi là sư phụ." Triệu Hoài Chi nhắc.
Ngọc Tuyết Độ sững sờ, giương mắt nhìn y đầy khiếp sợ.
Triệu Hoài Chi cười nói, "Ta thu nhận con là đệ tử đời thứ 27 của Kỳ Môn. Con là đệ tử quan môn đầu tiên của ta."
Không phải Tùng Man, cũng không phải Tiểu Khúc Nhi, y chỉ thu nhận một mình Ngọc Tuyết Độ.
Không thể không nói, Triệu Hoài Chi là người hết sức lý trí. Y biết, luận về căn cốt hay mưu lược, người có thể lọt vào đám hậu sinh của Kỳ Môn chỉ có Ngọc Tuyết Độ mà thôi.
Điều đó không có nghĩa y không đánh giá cao Tùng Man hay Tiểu Khúc Nhi. Thật ra, chính Tần Quyên cũng không biết, Triệu Hoài Chi thật ra có chút thiên vị đặc biệt với Tùng Man.
Sự thiên vị dành cho người thừa kế của mình.
Còn với Tiểu Khúc Nhi là thương xót, là trách nhiệm.
Triệu Hoài Chi sống lý trí như vậy nên đến giờ mới thu nhận một đệ tử đầu tiên.
Người đó nhất định phải là Ngọc Tuyết Độ.
Y sợ là sau này khó gặp được đứa trẻ nào có căn cơ, trí tuệ như Ngọc Tuyết Độ, huống gì....
Triệu Hoài Chi trộm cười.
Kim Cừu hết nhìn Triệu Hoài Chi lại nhìn Ngọc Tuyết Độ, không biết có phải mình hoa mắt hay không. Sao hai người này giống nhau thế? Chẳng lẽ là huynh đệ ruột hay là cha con?
Giống quá sức tưởng tượng.
Kim Cừu thậm chí còn dụi mắt mấy lần.
Tần Quyên cởi áo khoách, choàng thêm cho Triệu Hoài Chi, "Về thôi, trời lạnh rồi."
Triệu Hoài Chi mỉm cười, nắm lấy tay Tần Quyên một lát mới chậm rãi buông ra.
Tần Quyên biết y đang sưởi ấm cho mình, không giấu được gương mặt ửng đỏ.
"Ừ." Triệu Hoài Chi dịu dàng đáp.
*
Hẻm cũ, tường viện cao cao, tuyết rơi trên con đường lát sỏi.
Đoàn người cưỡi ngựa quay về. Nghe tiếng động, Ngọc bé con chạy ù ra.
Ngọc Dương bế nó lên, đi tới mở cửa.
*
Tần Quyên đã kể lại tình hình ở Tuyền Châu cho Triệu Hoài Chi nghe.
Nghe xong, Triệu Hoài Chi nói nửa tháng nữa họ sẽ đi Kinh Bắc.
Tần Quyên gật đầu. Chuyện Tần Cốc hắn đã yên tâm rồi. Chẳng hiểu sao hắn lại rất tin U Nhạc.
Tần Quyên không biết, muội muội Tần Cốc của hắn cũng tin tưởng U Nhạc như thế. Bạn bè Tần Cốc không nhiều, nhưng U Nhạc là một trong số đó.
Niềm tin đôi khi là một thứ rất khó hiểu. Sự tin tưởng Tần Quyên giành cho U nhạc cũng vậy. Đơn giản là chỉ liếc mắt nhìn đã biết U Nhạc không nói dối.
"Bảo Hứa Thừa quay về đi." Tần Quyên vừa đùa nghịch lọn tóc của Triệu Hoài Chi, vừa khẽ nói.
Nếu đã biết Tần Cốc bình an, hắn không cần khiến huynh đệ Hứa Thừa Hứa Nặc phải chia cắt mỗi người một nơi nữa.
"Ừ." Triệu Hoài Chi gật đầu, dường như rất mệt mỏi, ngả vào lòng Tần Quyên mà ngủ.
Nhiều năm nay, chỉ những lúc ngủ bên cạnh Tần Quyên, y mới có thể thanh thản như thế, điềm nhiên như thế, chẳng cần lo thiên hạ phân tranh, cũng chẳng cần biết một ngày kia đại quân sẽ tiến vào. Y không cần lo đại bá (hoàng thượng) phiền não, cũng không cần gánh trên vai trách nhiệm khai thái bình cho muôn đời sau.
Tần Quyên.
Đó mới chính là sự cứu rỗi của y một đời.
"Hồ Hồ." Người bên cạnh vuốt tóc y, bàn tay ôm ấp vẫn dịu dàng như thế.
Nơi có Hồ Hồ mới là nhà của hắn. Hắn nguyện làm một con sói chung thủy suốt đời.
Đông qua xuân đến, vạn vật đổi thay, chỉ riêng lòng hắn không bao giờ thay đổi.
"Ừ." Dù đã sắp chìm vào mộng đẹp, Triệu Hoài Chi vẫn đáp lời hắn. Tần Quyên động lòng, cúi đầu hôn y.
Hồ Hồ.
*
Nửa tháng sau, họ về đến núi Sở.
Kỳ Môn không nằm trên cùng một ngọn núi với vương điện Kinh Bắc vương, cho nên dù Tần Quyên đi qua đạo quan rất nhiều lần cũng chưa thấy Kỳ Môn bao giờ, càng không biết Kỳ Môn nằm ở đâu.
Lần này, không chỉ Ngọc Tuyết Độ mà cả Tần Quyên cũng lần đầu đến Kỳ Môn.
Kỳ Môn nằm ở nơi hiểm trở nhất. Họ xuất phát từ rạng sáng nhưng xẩm tối mới đến nơi.
Số đạo sĩ trên Kỳ Môn chỉ đếm bằng đầu ngón tay, ít hơn phân nửa so với đạo quan hắn thường đi qua.
Hứa Nặc nói, những người ở đó đều là các bậc đại sư.
Trừ tôi tớ lo việc nấu cơm, quét tước, ở đây chỉ có một vị trẻ nhất kém Triệu Hoài Chi 2 tuổi, những người khác đều lớn hơn, có vị đã ngoài 70 rồi.
Sau này, Ngọc Tuyết Độ sẽ là môn đệ trẻ tuổi nhất.
Khổng Tuệ đại sư muốn thăm dò tuệ căn thiên phú của Ngọc Tuyết Độ để đưa ra phương hướng tu luyện cho nó.
Kỳ Môn tam tử, một chủ quyền mưu, hai chủ kỳ thuật, ba chủ y thuật. Trên thực tế, họ phải học cả ba, nhưng ai chủ tu lĩnh vực nào sẽ chuyên sâu hơn về lính vực đó.
Tần Quyên biết, Ngọc Tuyết Độ muốn chủ quyền mưu.
Thông thường, chủ quyền mưu sẽ là đại sư huynh, nhưng cũng có vài tình huống đặc biệt, người nhập môn đầu tiên lại có thiên phú y thuật cao. Tất cả đều dựa vào thiên phú mà quyết định.
Ngọc Tuyết Độ là đệ tử quan môn đầu tiên ở đời thứ 27 nên chắc chắn sẽ là đại sư huynh.
Các vị đại sư ở đây vẫn canh cánh mối lo rằng thế hệ này cũng không thể gom đủ ba người.
Rất khó tìm được những đứa trẻ có thiên phú cao.
Sau khi Ngọc Tuyết Độ theo Khổng Tuệ đại sư vào trong, họ tâm sự gầnn hư cả đêm, đến rạng sáng hôm sau mới ló mặt.
Khổng Tuệ đại sư đánh giá tuệ căn của đứa bé này rất tốt.
Vì thế, Ngọc Tuyết Độ chính thức trở thành đệ tử Kỳ Môn.
Tần Quyên chỉ ở Kỳ Môn nửa tháng đã bị đuổi xuống núi cùng với Ngọc bé con.
Kỳ Môn không cho phép người ngoài lưu lại hơn nửa tháng.
Vậy nên Tần Quyên và Ngọc bé con được Triệu Hoài Chi tiễn nửa đường, sau đó tự về.
Triệu Hoài Chi nói sẽ ăn tết với hắn, tức là sẽ về núi Sở trước năm mới.
Ngọc bé con nói, "Ta muốn đi Giang Châu tìm Kim Cừu cãi nhau."
"Nhóc con nhà mi, sao lúc ở Giang Châu không nói thế?"
Lúc rời Giang Châu, rõ ràng còn gân cổ tuyên bố, không bao giờ muốn gặp lại Cừu Cừu.
"Ta dọa Cừu Cừu thế thôi." Ngọc bé con nói.
"Nhưng hắn không chịu được lời hù dọa của mi đâu. Hắn sẽ trăn trở lắm đấy."
"Rõ ràng hắn nói sau khi chúng ta đi, hắn được ở một mình trong căn nhà lớn, thoải mái chừng nào còn gì."
"Hắn sợ tối chứ không sợ náo nhiệt." Tần Quyên vò đầu nó.
Sau đó hỏi nó có lạnh không.
Ngọc bé con lắc đầu.
Khi họ về núi Sở thì Hứa Thừa cũng quay lại, còn cầm theo thư Vương Giai gửi.
Thư của Vương Giai thì phần lớn là báo cáo tình hình phương bắc.
Nhưng lúc này đây, hắn không mang thư của Viết Viết hay Đán Mộc, hay là Vạn Khê, mà là thư của cữu cữu.
Tần Quyên tức thì lệ nóng doanh tròng.
Hắn run rẩy mở lá thư ra.
Vô cùng trân trọng, chỉ hận không thể đóng khung mà treo.
Cữu cữu nói sẽ về tìm hắn, muốn hắn và muội muội chờ y.
Tần Quyên không biết sẽ phải chờ bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ đợi.
"Thúc thúc, hốc mắt ngươi đỏ lên cả rồi. Tại lò lửa nóng quá à?" Ngọc bé con cố tình trêu chọc.
Tần Quyên cất thư đi, nhìn sang nơi khác.
Im lặng một hồi, hắn mới nói, "Cữu cữu ta gửi thư. Ta mừng quá đấy thôi."
Ngọc bé con nghẹn họng, "Ngươi có nhiều thân thích quá, ta chẳng đáng là gì."
"....."
Tần Quyên cứng họng, bèn đi tới bế nó lên, "Đừng có giận dỗi, tối lại tè dầm bây giờ."
"Còn lâu." Ngọc bé con gân cổ cãi.
Tần Quyên cười hì hì.
*
Ngọc bé con thường không tè dầm, chỉ có khi đi với Tần Quyên mới thi thoảng tè dầm.
Nguyên nhân là bởi mỗi khi ngủ với Tần Quyên, nó sẽ nghịch ngợm đến khuya, phải tới lúc mắt không mở lên được nữa mới chịu ôm lấy cánh tay Tần Quyên mà ngủ.
Nhưng vì ngủ muộn rồi, ban đêm không muốn dậy nên mới tè ra giường.
Ngọc bé con không phục. Lâu lắm rồi nó không còn tè dầm nữa, chẳng hiểu sao từ lúc theo Tần Quyên thì dở chứng.
"Được rồi, nếu tè ra giường nữa, ta quăng mi cho Hứa Nặc trị."
Ngọc bé con không muốn ở cùng Hứa Nặc, vì Hứa Nặc hay đi sớm về khuya, người đầy mùi mồ hôi, dù có tắm cũng không hết được, cho nên sợ nhất là Tần Quyên bắt nó đến chỗ hắn.
"Không đâu...."
"Thế thì liệu hồn, chớ có tè dầm."
Ngọc bé con dẩu mỏ, gật đầu.
Tần Quyên xoa đầu nó. Được rồi, cứ xem biểu hiện của thằng nhóc này đã.
Nếu Ngọc Tuyết Độ chỉ có thể ở núi Sở ba năm thì Ngọc bé con cũng chỉ có thể theo hắn 3 năm.
Từ 4 đến 7 tuổi cũng vẫn chỉ là đứa trẻ con, ngủ với hắn hay với ai cũng thế cả. Nhưng vấn đề là có nhiều khi, tên nhóc này cản trở hắn ngủ với Triệu Hoài Chi!
Tùng Man gần đây cũng bực bội lắm. Nó rất ngứa mắt tên nhóc con họ Ngọc kia.
Lúc này, nó chỉ hận có thứ phép thuật thần thông nào đó biến mình nhỏ lại, trắng trẻo mập mạp, để lăn vào lòng Tần Quyên.