- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 6: Không có chủ nhân
Chương 6: Không có chủ nhân
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lôi Nặc nhìn thoáng qua bé con không ngừng nhích lại gần mình, rất rõ ràng là đối phương cơi hắn là ô dù.
Đôi mắt thú nhân Miya có chút cuồng nhiệt hàm xúc thấy Lôi Nặc không trả lời, đây cũng chính là thể hiện: Lôi Nặc không biết người Miya này là thuần chủng.
"Lôi Nặc, ngươi đã không thèm để ý như vậy, người Miya này...." Tất cả mọi người nhìn Lôi Nặc, nói ra ý nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Lôi Nặc trong thôn rất được hoan nghênh, không chỉ đơn giản là do bề ngoài của Lôi Nặc, phải biết rằng thú nhân Miya có thể biến thân, ngũ quan có thể điều chỉnh theo ý muốn, phần lớn thú nhân Miya dung mạo đều cực kỳ tuấn mỹ.
Mà Lôi Nặc còn là con trai tộc trưởng, ở trong thôn có một chút địa vị, quan trọng hơn nữa, Lôi Nặc chính là một trong hai thợ săn giỏi nhất trong thôn. Không ít người Miya đều muốn đoạt được hắn.
Mà Lôi Nặc không thích tiểu quỷ người Miya này đương nhiên là điều tốt.
"Vậy, Lôi Nặc ngươi nói xem, ngươi nếu không thích cậu ta, chúng ta thì phải truy tìm cái người Mya này, cái này có phải là không công bằng hay không." Một người bất mãn nói.
Lôi Nặc chỉ nhìn người Miya bên cạnh, bé con nhìn lại hắn, đôi mắt to đen tràn đầy khẩn cầu cùng mong đợi, còn mang theo một tia quật cường không rõ.
"...."
"...." Bé nghiêng đầu thần sắc có chút buồn bã.
Những người man rợ này nói gì vậy?
"Ngươi là người Miya nhà ai? Nếu như không muốn gặp phải phiền toái thì lúc này mau chóng rời đi." Lôi Nặc không muốn dẫn theo phiền toái, hơn nữa đứa bé trước mắt vừa đen vừa bẩn vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn bụi bẩn, tóc giống như tổ chim, điều này làm cho người vô cùng yêu sạch sẽ như Lôi Nặc có chút không vui.
Hơn nữa, hắn không thích sự tồn tại của những loại người yếu ớt.
Bé thì nhìn Lôi Nặc trong chốc lát, lại nhìn thịt nướng trong ngực, người nam nhân kỳ quái này rốt cục đang nói cái gì? Vì sao bé nghe cũng không hiểu, là muốn lấy lại thức ăn, hay là ý gì?
Nhưng mà bé tuyệt đối không muốn đem thức ăn cho hắn, mặc dù người nam nhân kỳ quái này thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện. Bé cúi đầu, suy tư hồi lâu, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, cuối cùng hạ quyết tâm, nói với Lôi Nặc đang sắc mặt âm trâm: "...Không hiểu, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, cho nên cái gì ta cũng không muốn cho ngươi."
Lôi Nặc nhíu mày, cuối cùng hắn cũng phát hiện một vấn đề, người Miya nhìn vô cùng bẩn trước mắt này hình như không hiểu ngôn ngữ của đại lục Miya. Lôi Nặc nghĩ nghĩ, cầm lấy một một trái cây màu trắng tương đối phổ biến ở đại lục Miya, hắn đưa tới trước mặt bé hỏi: "Đây là cái gì, ngươi mau nói tên của nó là gì?"
Đôi mắt màu đen của bé sáng lên, tự dưng, đôi mắt màu đen thuần như đêm tối cong lại, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bụi bẩn kia có vài phần động lòng người. Bàn tay trắng trắng vươn ra, mang theo nghi hoặc cùng kinh hỉ, bé có chút không dám tin: "Là, là cho ta sao?" Không chút do dự đoạt lấy, nhét vào trong ngực như bảo bối.
"....."
Mặt Lôi Nặc tràn đầy hắc tuyến, khóe miệng co giật không thôi. Quả nhiên, đối phương nghe không hiểu lời của bọn hắn, mà bọn họ cũng nghe không hiểu lời của bé, loại tình huống này giống như là....
Những thú nhân Miya khác không cam lòng, đều tụ lại một chỗ, Lôi Nặc có thể nghĩ ra, đương nhiên bọn họ cũng có thể nghĩ ra, xem ra, bé con này không phải là thú nhân trên đại lục Miya.
A Văn hơi khó chịu nhìn Lôi Nặc, người này ở trong thôn cứ vô hình chiếm lấy người Miya, thời điểm này chính là người vô chủ, tự nhiên là cơ hội cho bọn họ.
A Văn lệ rơi đầy mặt: "Lôi Nặc ta nói không phải chứ, nếu là vô chủ, ngươi không nên quá tham lam, chúng ta cũng không làm khó người Miya này, để cho cậu ta lựa chọn là được, nếu cậu ta lựa chọn một trong chúng ta, như vậy cũng có thể."