- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Cuối cùng làm ra một cái thủ thế cực kỳ khiêu khích, lạnh lùng hừ một tiếng, lắc lắc vòng eo nhỏ uốn éo tiêu sái rời đi.
Nhị hóa đen đủi không thôi, vội vàng phỉ nhổ mấy cái mới bớt giận, vận khí thực sự là không tốt, cư nhiên gặp được một nhân vật cực phẩm như vậy, trong lòng có chút không cam, nhị hóa cảm thấy về nhà phải cọ mông mấy lần mới được.
"Đợi đã?" Tựa hồ nghĩ đến cái gì, nhị hóa nhất thời khủng hoảng không thôi, khẩn trương ôm lấy gói đồ, mở ra một cái khe nhỏ nhìn vào bên trong, trái tim như bị nhéo một cái.
Bị đứt một cái rồi.
Tức giận một trận, khổ bức chít chit hừ hừ, cực kỳ không vui đi trên đường nhỏ, mắt thấy cũng sắp đến nhà, nhị hóa cũng thu liễm tiểu tính tình, giống như trẻ con làm sai chuyện sợ bị người lớn phát hiện, do dự, không dám tiến vào nhà.
Nhà Hắc Vũ so với nhà Lôi Nặc nhỏ hơn một ít, bên ngoài là đá hoa cương màu trúc xây thành. Hầu hết nhà của thú nhân đại lục Miya chỉ có một tầng, bên ngoài như lô cốt, khí thế bàng bạc, ngoại hình cao lớn, bình thường đều cao hơn mười thước, cực kỳ vững trãi.
Cánh cửa bằng đá hoa cương bị đóng chặt, giống như lúc nhị hóa đi ra, rất im ắng, nhị hóa có chút bồn chồn trong lòng, kỳ quái, hôm nay y ra ngoài những một ngày, Hắc Vũ cư nhiên không đi tìm y.
Ngay tại lúc nhị hóa đang không yên lòng, phía sau đột ngột truyền đến giọng nói lạnh như băng ".....Còn đứng ở nơi đó làm gì, còn không mau bước vào!"
Rõ ràng là âm thanh tức giận.
Nhị hóa sợ tới mức giật mình một cái, quay người nhìn thấy người cách sau lưng vài bước, Hắc Vũ vẻ mặt đen sì, ánh mắt không tốt nhìn y.
"Biết, đã biết." Vào thì vào, làm gì phải hung dữ như vậy chứ, y cũng không phải không vào nhà.
Cực kỳ không tự nhiên, nhị hóa đi thật cẩn thận, sợ người kia nhà mình đột nhiên làm ra chuyện gì khác người, từng bước cẩn thận, cũng không thấy sắc mặt Hắc Vũ chuyển biến, cuối cùng bước đến cửa nhà, nhị hóa chần trừ, mang theo một đôi mắt hoa đào ngập nước nhìn Hắc Vũ.
Trong tay y còn đang cầm đồ, không tiện mở cửa.
Quay sang nhìn Hắc Vũ, đôi con ngươi màu xanh của Hắc Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, lời nói lãnh đạm châm chọc: "Làm sao biết đường ra ngoài không biết đường về nhà."
Nhị hóa cúi đầu, yên lặng nghe không trả lời.
Hắc Vũ mở cửa ra, trong phòng trở nên sáng sủa rất nhiều, phong cách khác xa so với nhà Lôi Nặc, hoàn toàn là màu đen và trắng cách điệu, không có thêm màu sắc khác, ngay cả đồ đạc cũng không ngoại lệ, thoạt nhìn vô cùng nặng nề cùng âm lãnh.
Hơn nữa bên trong bố trí không hoàn thiện như nhà Lôi Nặc, có thể nói, cơ hồ là không có bất luận sắc điệu ấm áp nào, lạnh lẽo như băng, có chút âm trầm, vách tường màu trắng, sàn, trần nhà, đồ đạc, rèm cửa sổ màu đen, trong phòng khách ngoại trừ cái bàn, vài cái chén uống nước, không có đồ gì khác, chỉ đơn giản có thế.
Nhị hóa rụt rụt bả vai, tựa hồ bản năng có chút sợ hãi, đi đến bên cạnh bàn, tìm vị trí ngồi xuống, giống như mọi khi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi xuống, ánh mắt nhìn hư không, không có tiêu cự, điểu chỉnh tốt tư thế, một bộ ta thực nhu thuận, ta thực nghe lời, bộ dáng chờ đợi răn dạy cùng quở trách.
Thấy vu mã nhà mình vẫn là bộ dáng lưu manh như cũ, Hắc Vũ thở dài trong lòng, trước sau vẫn vậy, vẫn giống như đứa trẻ không biết hối cải, kỳ thực Hắc Vũ rất tức giận, hôm nay hắn đi tìm vu mã nhà hắn cả ngày trời cũng không thấy mặt, gặp người khác đều là không kiên nhẫn trả lời, thậm trí còn có người xúi giục hắn bỏ vu mã nhà hắn đi.
Hắc Vũ muốn tức giận cũng không được.
Hắn tức giận không phải vì vu mã nhà hắn, mà là do thành kiến cùng hiểu lầm của những người xung quanh đối với vu mã nhà hắn, khiến cho tính cách của nhị hóa càng thêm quật cường, điều này làm cho Hắc Vũ buồn rầu không thôi.
Hắc Vũ thở dài, đè nén không vui trong lòng, cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.
".....Được rồi, hôm nay ta sẽ không nói em, cả ngày bên ngoài lêu lổng, ăn cơm chưa? Chưa ăn, ta đi làm cho em một ít..."
Nhị hóa thụ sủng nhược kinh, trong lòng đầy ngọt ngào, Hắc Vũ cư nhiên không mắng y, vừa nghe đến ăn cơm, nhị hóa lập tức xua tay: "Không cần không cần, ta đã ăn no lắm rồi, không đói chút nào". Nói xong còn vỗ vỗ bụng làm chứng.
"À."
Hắc Vũ có chút không tin nhướng mày: "Ăn rồi, ăn ở đâu?" Thôn trại nơi này có thái độ đối với vu mã nhà hắn ra sao, Hắc Vũ đương nhiên hiểu rõ, có thể cho nhị hóa ăn cơm, chuyện này thực sự rất khó khăn.
Nhị hóa không biết tâm tư của Hắc Vũ, trực tiếp liền đem bản thân bán đi, tuôn ra, còn phá lệ khoe khoang: "Là nhà Lôi Nặc nha, hôm nay ta mới phát hiện Lôi Nặc biết làm thật nhiều món ăn ngon, ăn quá ngon..."
l**m l**m môi, nhị hóa còn nhớ nhung không thôi.
Con ngươi lục sắc hơi hơi híp lại, hàng lông mày dài hơi nhăn lại, Lôi Nặc, tên thú nhân Miya độc thân, nghĩ đến đây, Hắc Vũ có chút rối rắm trong lòng, tên kia tại thôn trại có tiếng được hoan nghênh, nhìn nhị hóa như vậy tám phần là bị mê hoặc.
Xem ra bản thân điều giáo vẫn còn quá ít, vu mã nhà mình lúc nào cũng trêu trọc phiền toái, Hắc Vũ cảm thấy chính mình tròng thời điểm kia nên tăng thêm mới được, không thể để vu mã nhà mình nơi nơi lêu lổng.
Hắc Vũ mị cười, ngữ khí một mảnh lãnh ý: "Xem ra em ở nhà hắn rất được nhỉ, có phải Lôi Nặc hầu hạ em rất thoải mái hay không, đều luyến tiếc không muốn về nhà?"
Ngón tay dài hơi kép lại, xiết chặt, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt vô tội của đối phương, vô số cảm xúc cuồn cuộn trào lên, suy nghĩ cực độ thị sát cùng tàn lệ ùn ùn kéo đến, thực sự muốn bóp nát cái cổ kia của đối phương.
Đã đến lúc này, người kia vẻ mặt còn không biết hối cải, chẳng lẽ y không biết việc mình làm khiến cho người ta không thể nhịn được cỡ nào sao, khiêu chiến nghiêm trọng đến cực điểm sao.
Xem ra, vẫn là bản thân quá mức nới lỏng, khiến người kia càng ngày càng vô pháp vô thiên!
Nhị hóa thấy ánh mắt Hắc Vũ nhìn mình không đúng, trong lòng nghi hoặc, cũng không biết là nói sai chỗ nào, khiến cho nét mặt Hắc Vũ khó coi như vậy, cảm giác tình hình không ổn, lại sợ bị trách phạt, hoảng quá nói: "Anh, anh nói cái gì vậy, tôi chỉ đến nhà hắn ăn cơm thôi, anh đừng hiểu lầm, xem anh nói cái gì vậy, hơn nữa, tôi là cái loại người không tuân thủ phu đạo sao, tôi rất có nhân phẩm đấy nhé, anh không được nói xấu tôi!". Nhị hóa hếch cao cằm, con mắt cao cao tại thượng nhìn Hắc Vũ.
Quá khinh thường.
Có điều, hành động này ở trong mắt người nào đó, hội thành trắng trợn dụ dỗ, cằm tròn trịa hếch cao, cần cổ trắng trắng, da thịt bóng loáng, còn có y phục mở rộng đầy phong tình....
Khẳng định người này cũng dùng phương thức như vậy câu dẫn người khác! Trách không được nhiều người Miya đến cáo trạng như vậy, nhất định là cái dạng này! Thú nhân bị ghen tuông khiến lửa giận bùng lên, nhận định đây là vu mã nhà mình đang câu dẫn mình, nhị hóa không nói, vác lấy nhị hóa còn đang mờ mịt không thôi lên vai quẳng lên giường trừng phạt tên nhị hóa chết tiệt này.
Để xem y còn nơi nơi câu dẫn người hay không!