- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Vào đi thôi, phòng ở của ngươi ta trả lại cho ngươi dùng....."
Thân vương hơi có chút lấy lòng nói, Lôi Nặc làm bộ như không nhìn thấy, bất động thanh sắc đi theo Hắc Vũ, mấy người tới hậu viện, Hắc Vũ liền dừng lại
".....Ngươi còn bận thì cứ đi đi, ta mang theo bằng hữu của ta đi trước"
".....Vậy, ta để cho Đa Lan mang các ngươi đi." Vẫy vẫy tay, một thú nhân ở phía sau cung kính nói: "Thiếu gia, ngài theo ta đi bên này."
Hắc Vũ tựa hồ không muốn nhiều lời, thân vương thì thở dài một tiếng, có chút thất vọng cùng cô đơn, nhìn theo thân ảnh Hắc Vũ đến tận lúc không còn mới rời đi, đến tiền thính tiếp đón khách nhân.
"Ngươi nói gì, hắn đã trở lại?" Nam tử mặc quần áo màu bạc tinh xảo chỉnh tề đột nhiên dừng lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía tên thị vệ vừa báo cáo.
"Đúng vậy, đại nhân, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, thân vương đại nhân còn tự mình nghênh đón, Hắc Vũ thiếu gia tuy từ nhỏ đã rời nhà bỏ đi, nhưng tiểu nhân còn nhận ra, đúng là Hắc Vũ đại nhân không có sai."
Hắc Mộc khuôn mặt âm trầm, nắm chặt bàn tay.
Tên chết tiệt kia!
Không phải nói vĩnh viễn sẽ không trở về sao, tại sao lại trở lại, đáng giận, giả mù sa mưa, còn nói không cần địa vị không cần quyền thế của phụ thân đại nhân, quả nhiên là giả!
"Vậy, nhị ca biết chưa!"
"Nhị thiếu gia có lẽ cũng đã biết, lúc Hắc Vũ thiếu gia trở về là vào bằng cửa chính, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ....."
"Hừ hừ, trở về thì sao, bên ngoài không giết được hắn, về nhà càng dễ làm, ngươi phái mấy người đi giám sát hắn chặt chẽ cho ta, có hành động gì lập tức báo tin cho ta biết chưa?"
Thị vệ gật đầu: "Vâng thưa đại nhân."
Hắc Vũ à Hắc Vũ, ngươi đã không kiên nhẫn sống, bản công tước sẽ thành toàn cho ngươi.
"Oa, phòng này thật lớn, Hắc Vũ đây là nơi trước kia anh sống sao?"
Không hề giống nơi ở của bọn họ một chút nào, trắng đen đơn điệu, căn phòng rất ấm áp lịch sự tao nhã, phía trước là một cái tiểu viện, thực thanh u, thật không nhìn ra Hắc Vũ trước kia lại ở một nơi như thế này.
Đa Lan không khỏi nhìn về phía người Miya táo bạo này, nhìn y tựa hồ cùng Hắc Vũ thiếu gia có quan hệ thân thiết, tựa hồ là một đôi, chẳng lẽ Hắc Vũ thiếu gia ở bên ngoài mấy năm liền đã kết hôn? Đa Lan không khỏi đánh giá người Miya này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt hoa đào to to, trong vắt nghịch ngợm, lộ ra một cỗ linh khi nói không nên lời. Hắc Vũ thiếu gia là một người lạnh lùng, rất ít nói chuyện, người Miya này nói nhiều, xem ra thật xứng, hai người có thể bù trừ cho nhau, Hắc Vũ thiếu gia cũng không cần phải tịch mịch nữa.
Nhìn thấy Đa Lan nhìn chằm chằm vào vu mã nhà mình, Hắc Vũ có phần khó chịu, nói chuyện mang theo lãnh ý, ôm chặt vu mã, Hắc Vũ chặn lại tầm mắt của Đa Lan.
"Gì vậy? Còn có việc?"
Đa Lan không khỏi cười cười.
Hắc Vũ thiếu gia là đang ghen tị, xem ra Hắc Vũ thiếu gia thật thích người Miya này, Đa Lan không khỏi cảm thấy cao hứng thay Hắc Vũ, Hắc Vũ thiếu gia ăn không ít khổ, như này thực tốt.
"Không, không có gì, ta muốn hỏi bằng hữu của thiếu gia còn cần gì không, nếu cần thì xin hãy nói, Đa Lan đi làm ngay."
Lôi Nặc mở miệng: "Cho chúng ta một ít thức ăn, còn có.....một ít quần áo, một gian phòng là được."
"Không thành vấn đề, ngươi chờ chút."
Đa Lan đi ra ngoài.
Nhị hóa vẫn tiếp tục truy hỏi vấn đề lúc trước không tha: "Hắc Vũ, đây là nơi ngươi ở trước kia sao?" Không giống phong cách của Hắc Vũ một chút nào, Hắc Vũ sao lại thích cái loại phong cách làm cho người ta cảm thấy bức bối, thật sự là khó chịu.
Hắc Vũ gật gật đầu, mấy người ngồi xuống, Hắc Vũ ôm nhị hóa, cằm đặt trên đỉnh đầu y, đôi mắt lục sắc hiện lên một tia ưu thương cùng bi thống khôn kể, rất nhanh liền biến mất không thấy.
"Ừ nơi này là nơi ta cùng a ba ở, rất nhiều năm rồi không có người ở, thật không ngờ vẫn được quét tước sạch sẽ, nếu em thích, chúng ta có thể ở một thời gian."
"Được, được." Địa phương này nhị hóa cảm thấy rất là vừa lòng.
Lôi Nặc ôm bé con đánh giá xung quanh, thấy Hắc Vũ cùng nhị hóa to nhỏ ở một bên nói thầm, nhìn thấy bé con có chút không biết làm sao, vẻ mặt mờ mịt, Lôi Nặc cảm thấy trái tim tựa hồ bị nhéo một chút.
Tiểu vu mã hình như không thích nơi này.
"Sao thế, em không thích nơi này sao?" Nếu không thích bọn họ liền ra ngoài ở, Lôi Nặc không muốn nợ Hắc Vũ bất cứ một cái nhân tình nào, bọn họ hiện tại đã thoát khỏi địa bàn của Mân Côi công tước, nơi này tạm thời còn không có nguy hiểm, nếu tiểu vu mã không thích, Lôi Nặc tự nhiên sẽ không để tiểu vu mã chịu ủy khuất nửa phần, hắn sẽ cho tiểu vu mã những điều tốt nhất trên thế giới này.
Mặc kệ là cái gì.
Bé con ngẩng đầu nhỏ, nhìn chằm chằm Lôi Nặc, tự hỏi trong chốc lát, thật sự nghiêm túc, lông mi nho nhỏ bắt đầu rối rắm, cuối cùng lắc đầu: "Không phải không thích, Lôi Nặc ở trong này là được rồi.....có điều em muốn ở cùng một phòng với Lôi Nặc."
"Ừ, chúng ta lập tức ở cùng một phòng." Khóe miệng Lôi Nặc cong cong, xem ra bé con còn có một chút giác ngộ.
"Được." Bé con gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời.
Có thể cùng Lôi Nặc ở cùng một chỗ là không còn gì tốt hơn, bé không thích nhiều người ở cùng một mái hiên, cảm thấy có chút không được tự nhiên, Lôi Nặc vừa thấy biểu tình của bé con liền biết trong đầu bé nghĩ gì, đứa nhỏ ngốc này, lại còn bắt đầu biết suy nghĩ.
Đa Lan trước đưa cho mọi người một ít thức ăn, những món ăn này mùi vị cũng không tệ lắm, mấy người ăn rất vừa lòng, phân tốt phòng ở, Lôi Nặc nói lời chào với Hắc Vũ rồi dẫn bé con đi, quần áo cũng là mới, thoạt nhìn, Đa Lan này làm việc hiệu suất rất nhanh.
Giúp bé con tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm bé con đi ngủ, Lôi Nặc nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mở cửa ra ngoài rồi khóa kỹ lại, như vậy mới yên tâm rời đi, hẳn là đi tìm Hắc Vũ.
Hắc Vũ ngồi trên ghế đá ở tiểu viện, mái hiên tiểu viện dựa vào một cây chuối tây rất lớn, phía dưới có một lương đình, trong bóng đêm, Hắc Vũ một mình uống trà, nhìn thấy Lôi Nặc đến đây liền gật gật đầu.
"Ngươi tính làm sao bây giờ?" Hắc Vũ mở miệng trước tiên.
Lôi Nặc không nói, nhấp một ngụm nước trà, ánh mắt đăm đăm sâu thẳm, lời của Hắc Vũ Lôi Nặc hiểu, nơi này là tạm thời, theo tính cách muốn trả thù của Mân Côi công tước, loại chuyện này không truy cứu mới là kỳ quái, chỉ cần nhìn đến tòa thành bị phong tỏa, lục soát từng hộ gia đình, Lôi Nặc liền biết Mân Côi công tước kia sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.
Nếu chỉ đơn thuần muốn trả thù việc vu sư bị đoạt đi, hẳn là còn không đến mức nổi giận như vậy, trừ khi còn có những chuyện khác.
"Đứa nhỏ nhà công tước tình huống hiện tại như thế nào?" Lôi Nặc hỏi, Hắc Vũ ở nơi đây nhưng cơ sở ngầm phân bố khá rộng, chút việc nhỏ ấy hẳn là không làm khó được hắn.
Hắc Vũ ha ha cười, miệng có chút phát khổ.
Kỳ thực việc này chính là Lôi Nặc phải một mình gánh vác, nhưng hiện tại khen ngược, tính cả hắn cũng bị kéo xuống nước, có điều Hắc Vũ cũng không oán giận, hắn trái lại không có vấn đề gì, chính là Lôi Nặc, Lôi Nặc vô quyền vô thế, nói thật, loại chuyện này phát sinh trên người thú nhân bình thường, chỉ có ngoan ngoãn chịu phạt, cũng chờ đợi lửa giận của Mân Côi công tước.
Mới đầu, Hắc Vũ còn thật muốn lợi dụng điểm này, thử Lôi Nặc một chút, cũng muốn nhìn xem Lôi Nặc chịu thua, nếu như vậy sẽ hướng hắn xin giúp đỡ, này đối với Hắc Vũ không nghi ngờ là một cái ân huệ thật lớn, đáng tiếc Lôi Nặc không để mình bị đẩy vòng vòng, bức đến tuyệt lộ cũng không chịu cúi đầu xin giúp đỡ, Hắc Vũ bất đắc dĩ, đành phải trở lại bổn gia.
Đồng thời, trải qua chuyện này, Hắc Vũ hiểu được có chuyện tình ngươi muốn đạt tới hiệu quả mong đợi, căn bản là không có khả năng, có người chính là quật cường như vậy, nhưng mà, Lôi Nặc như vậy làm cho Hắc Vũ càng thêm thưởng thức, một khi đã như vậy, muốn hợp tác lâu dài, nhất định phải đưa ra chút thành ý, Hắc Vũ thế này mới muốn tiếp tục giúp đỡ Lôi Nặc, đối với cách làm người của Lôi Nặc, Hắc Vũ vẫn rất tin tưởng.
"Tình huống thật không tốt, ngay buổi chiều hôm đó, đứa nhỏ kia liền mất, rất nhiều người gặp tai ương, lửa giận công tâm, gã tự nhiên là muốn tìm người để chút giận, hai người chúng ta vừa lúc chọc đúng hắn, muốn tránh cũng không thể được, nhìn bộ dạng đối phương là muốn chúng ta không chết không bỏ qua.
Trong không khí có chút nặng nề.
Quả thật.
Không chết không bỏ qua.
Ngay cả một nhân vật nhỏ như Lôi Nặc, người ta muốn b*p ch*t hắn thực dễ dàng, mặc kệ trốn đi đâu, vẫn sẽ bị người tìm ra, Lôi Nặc nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút phiền lòng.
"Nếu cùng Mân Côi công tước đối nghịch, cần phải có quyền lợi cao hơn cả gã, không có cái khác.....Ta nghe nói, còn có một loại được quốc vương bệ hạ khâm điểm, chính là tước gia, hoặc là kỵ sĩ, cũng có quyền lợi rất lớn." Lôi Nặc nói ra suy nghĩ của mình.
Trong thế giới này, bá tước cũng thông qua sắc phong, là quốc vương bệ hạ khâm điểm, bới vì bá tước không thể thông qua kế thừa, một là người có cống hiến xuất sắc, hoặc làm ra một việc gì đạt được vinh quang lớn, có điều, tại đế đô, còn có một cái chính là dùng tử tệ mua, dù sao hàng năm hướng bệ hạ dâng lên một lượng lớn tử tệ cũng là một chuyện không sai, coi như là một cống hiến kiệt suất.