- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
Chương 27: Nhị hóa hành động...
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Từ trong nhà lén lút nhìn ra, vị đại gia nào đó vẻ mặt rất gian manh không chút kiêng dè nhìn xem thú nhân nào đó nghênh ngang lên xe thú rời đi. Sau đó bản thân cũng nghênh ngang đi ra, có điều....
Ta phỉ nhổ vào! Không có việc gì cũng khóa cửa chính làm gì, muốn đem gia sản của nhà ngươi đối đãi như quốc khố à!
Thanh niên thanh tú vẻ mặt buồn bực, hung hăng đá vài cái vào cánh cửa, đá đá, cào cào vài cái kêu to.
Hít hít cái mũi dùng sức ngửi ngửi, cái mũi của kẻ trộm nào đó lập tức ngửi được mùi thơm mỹ vị, phải biết rằng, lúc trước y là chuyên gia ăn hàng, bây giờ không gặp người nào quen, à không, phải là không quen thú nhân nào.
Cuộc sống trong nhà y chỉ có thú nhân bá đạo, lãnh khốc, ngu ngốc, hoàn toàn không biết vu mã nhà mình có bao nhiêu sở thích như vậy.
Y đáng thương xuất hiện tại địa phương quỷ quái này, thức ăn thì không thể ăn nổi, đã thế mỗi ngày còn bị cái tên dã thú hung tàn nhà y ăn sạch sành sanh.
Bên ngoài nhìn thì là yêu chiều, sủng nịnh vô cùng, bên trong thì liền biến thành dã thú, hung tàn muốn chết.
Cuối cùng không muốn cùng Hắc Vũ chết tiệt kia một chỗ, y muốn dụ dỗ bé con bỏ đi cùng, bé con thật là đáng yêu nha!
Có điều y hiện tại nghĩ ra là phải đi vào bằng cách nào dây, phòng ốc ở đại lục Miya cửa rất cao lớn, thanh niên thanh tú suy tư một lát, cuối cùng đi tới hậu viện nhà Lôi Nặc, vụt vụt chèo lên một cây cổ thụ, nghểnh cổ nhìn vào bên trong, nhìn vào liền thấy một màn!
Lập tức hít vào một luồng không khí! Cái gì chứ! Không cần phải quá lên như thế được không?
Một cái phòng ngủ nhìn như phòng cưới, thật không thể nhìn ra bề ngoài Lôi Nặc mặt than mà lại có sở thích như vậy, có điều nhìn những đồ trang sức tinh tế kia cũng khiến thanh niên thanh tú nội tâm tuôn ra vài phần hâm mộ.
Cho dù người ta có xa hoa, điệu đàng thế nào, cũng tốt hơn so với cái tên hung tàn nhà y.
Không nhìn thấy bé con kia, thoáng có chút thất vọng, có điều khi y nhìn thấy Lôi Nặc một mình đi ra, có lẽ nhóc con kia còn ở bên trong.
Nghĩ vậy, Vương Vũ Thần liền trở nên dũng cảm hơn, gạt đi nước mắt sắp chảy ra, y cuối cùng cũng tìm được đồng bạn, y không phải chỉ có một mình.
Nhìn cửa sổ cao hơn ba thước kia, Vương Vũ Thần lần nữa cho lệ chảy, y bối rối tìm kiếm xung quanh sân nhà Lôi Nặc một sợi dây thừng, kéo kéo thử lực, nhìn đến cửa sổ trên cao một cái, y cảm thấy chắc là dùng được.
Mặc dù là lần đầu tiên....một, hai, ba, quăng ra, nhị hóa ( Bí: có nghĩa là kẻ tinh ranh, bốc đồng) nào đó ra sức hô to một tiếng.
"Xem bản thiếu gia ra tay đây!"
Đinh! Thành công, nhị hóa nào đó kêu một tiếng lấy tinh thần, sau đó nhanh chóng leo lên dây thừng, rốt cục cũng leo lên đến nơi.
Ngồi trên bệ cửa sổ, nhị hóa nào đó tâm tình hưng phấn, lau mồ hôi, vô cùng mừng rỡ nhìn chằm chằm vào sắc vàng lấp lánh trong phòng ngủ, hận thời khắc này không thể cứ thế dừng lại.
Thật muốn lấy những viên đá quý này, trân châu quá, đều chói lóa, đều xa xỉ! Thật CMN có tiền!
Nhìn một lúc, nhị hóa rốt cục nhìn thấy bé con đang ngủ say, bé con nằm gọn một góc giường lớn, ngọt ngào say ngủ, miệng chép chép, khóe miệng còn có thứ chất lỏng thật khả nghi. Bên cạnh giống như có thứ gì đó phồng lên, mùi thơm kia hình như phát ra từ đó, thanh niên thanh tú bước từng bước nhẹ nhàng, nhấc lên một góc chăn....
Nước miếng lập tức chảy ra, thằng nhóc con này, thì ra là tử hải bối y rất muốn ăn, lần trước đi vào trong thành cùng tên khốn Hắc Vũ kia, thì thấy thứ này, lúc ấy y muốn ăn nhưng mà không được. Tên hỗn đản Hắc Vũ kia nói: "Không phải cậu muốn ăn chứ, nếu muốn ăn thì nói với ta, ta liền mua cho cậu!"
Nghe cái loại giọng điệu đó, động trúng chỗ ngứa của nhị hóa, lúc ấy y rất có cốt khí nói không ăn.
Đối với nó một mực nhớ mãi không quên, lần này thấy được, nghĩ cũng không nghĩ, liền ôm lấy, tử hải bối còn vị lạnh của băng đá, nhị hóa đưa lên mũi ngửi, mùi vị vẫn còn ngon, vặn bung ra, vẻ mặt hạnh phúc xoa xoa tay bắt đầu ăn, ăn xong còn quệt mồm.
Sướng! nhưng mà hơi ít! Thấy bé còn ngủ, nhị hóa nào đó ăn không đủ trong lòng ghen tị, đi qua, giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con.
"Này này, dậy mau dậy mau, tìm cho ta một ít thức ăn đi, thừa dịp người kia nhà ngươi không có ở đây, tìm một chút, ta còn chưa ăn no đâu!"