- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 15: Đi chợ
Chương 15: Đi chợ
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bụng được xoa trong chốc lát cũng không còn khó chịu, Lôi Nặc chỉnh lại y phục của bé, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn đôi chân trắng trắng mềm mềm tinh tế của bé, mới nghĩ đến việc bàn chân nhỏ bé sạch sẽ đó dẫm lên đất bẩn, Lôi Nặc đã cảm thấy vạn phần khó chịu, nhưng lấy giày của mình cho bé đi luôn thì không phù hợp lắm.
"Lại đây nào." Cúi người, Lôi Nặc ngồi xuống trước mặt bé, vỗ vỗ bên vai phải của mình, ý bảo bé trèo lên ngồi.
Bé có chút đắn đo, bé không rõ suy nghĩ trong đầu nam nhân cao lớn này có giống suy nghĩ của bé không, lo lắng, mà Lôi Nặc thì dùng đôi mắt kim sắc nhìn bé, muốn cho bé đi nhanh lên một chút.
Thật sự để cho bé ngồi lên sao? Cũng hạnh phúc như những đứa trẻ khác, ngồi ở trên vai của người lớn, cảnh tượng như vậy bé chỉ có thể nhìn trộm ở công viên, bé cảm thấy lúc đó chắc hẳn họ rất hạnh phúc và vui sướng. Bởi vì những đứa trẻ cùng người lớn kia đều tươi cười thỏa mãn.
Lúc ấy, bé rất hâm mộ, trong lòng còn có một chút khổ sở cùng ghen tị. Lôi Nặc cảm thấy rất nhức đầu, tiểu vu mã nhà hắn nghe không hiểu hắn nói gì, thật sự là phiền đến đau cả đầu.
"Được rồi, về sau ta sẽ dạy em ngôn ngữ của đại lục Miya."
Ôm lấy bé, nâng cái mông nhỏ đặt lên vai, đừng thấy Lôi Nặc cao lớn như vậy mà cho rằng hắn vụng về, ngược lại hắn cử động cực kỳ dịu dàng, sợ làm đau bé dù chỉ một chút. Bé thì không có đau mà hắn thì xui xẻo. Đột nhiên được nhấc lên cao, làm cho bé thấp thỏm lo âu, Lôi Nặc thoáng cái đứng lên, nam nhân cao gần hai thước rưỡi, mà bé ngồi trên bờ vai như vậy, trọng tâm có chút không vững, lung la lung lay sắp bị té xuống.
Tê tê! Lôi Nặc híp đôi mắt kim sắc, nhướng mi nhìn lên đôi bàn tay nhỏ trên đầu không an phận, thú nhân chợt phát hiện, bé có một sở thích đặc biệt, không có gì liền thích túm tóc hắn.
Có thể là đã thích ứng, bé không còn sợ, hiếu kỳ hết nhìn đông lại nhìn tây, vì bả vai Lôi Nặc đủ rộng, bé ngồi ở trên như ngồi trên một băng ghế vững chắc, không còn lạc người. Bé còn phát hiện, chỉ cần nắm lấy mái tóc vàng đỏ (cam) của nam nhân, bước đi của nam nhân rất vững vàng không còn rung lên.
Thú nhân cẩn thận dịu dàng chăm sóc, làm cho sự cảnh giác cùng sợ hãi của bé đều tiêu trừ đi không ít.
Ngày hôm qua tới vội không nhìn kỹ, hôm nay lại là ban ngày, bé không còn sợ, người ta chính là chủ động cho bé ngồi lên vai nha.
Nhà Lôi Nặc rất lớn, từ bên ngoài nhìn không ra, bên trong không gian rất rộng, thuần một sắc trắng của đá hoa cương, cửa chính cũng cực kỳ cao lớn rộng rãi, dù cho bé ngồi cao trên bả vai của nam nhân cũng không lo sợ bị cộc đầu.
Lôi Nặc mang theo một ít đồ vật, mở khóa cửa đi ra rồi khóa vào. Lôi Nặc đi rất nhanh, mỗi bước đều như chạy, có điều hắn nghĩ đến bé con trên vai vừa đi còn vừa dùng một tay giữ eo bé.
Đoạn đường này, gió làm cho tóc bé bay loạn lên, khiến bé vui vẻ kêu to, thú nhân không hiểu bé nói gì, trong cái miệng nhỏ là tiếng cười, tiếng nói làm cho hắn không khỏi buồn bực.
Rất nhanh sau, Lôi Nặc đã đem bé đến được chợ. Chợ đại lục Miya rất phồn hoa, náo nhiệt, ồn ào. Dòng người qua lại đông đúc.
Hơn nữa, bé kinh ngạc phát hiện đập vào mắt bé toàn là nam nhân, không có một nữ nhân nào.
Hơn thế, thân hình những nam nhân đó đều cao lớn uy mãnh, thân thể bưu hãn, so với những người bé nhìn thấy trước kia cao lớn hơn rất nhiều....
Lôi Nặc tới chợ, có điểm quen biết với cảnh xung quanh, việc buôn bán giao dịch của thương nhân bọn họ mang tới rất nhiều vật phẩm quý hiếm đắt đỏ. Còn có thảo dược quý, sản phẩm thủ công rất nhiều.
Bé lần đầu tiên thấy một nơi ồn ào, náo nhiệt như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm. Mà những người bán hàng kia thấy bé cùng Lôi Nặc, đoán ra quan hệ của bọn họ, nhìn bé một bộ ngơ ngác, thật dễ bị lừa gạt, đều mang thứ tốt nhất của cửa hàng mình ra cho bé lựa chọn.
Lôi Nặc cũng không có bất kỳ sự tức giận nào đối với việc này, ngược lại dị thường dung túng, hắn lần này muốn bé ra nhìn xem, nhìn cho quen mặt, thuận tiện cũng để mua cho bé ít đồ, cho nên thú nhân rất rộng lượng nghĩ, liền làm cho bé vui vẻ .
Dù sao hắn cũng không quan tâm mấy cái kim tệ.