- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 72
Chương 72
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Lá gan cũng thực lớn, ngươi có biết ta là ai không, cư nhiên dám đánh ta!?"
Đôi mắt màu vàng của Lôi Nặc nhìn chằm chằm đối phương, vỗ vỗ bé con, bé con ôm lấy cổ Lôi Nặc, rúc vào, ánh mắt thú nhân này làm bé rất không thoải mái, bé không muốn tiếp tục ở đây nữa.
"Lôi Nặc, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Vuốt vuốt đầu bé con, khóe miệng Lôi Nặc mang theo cưng chiều.
Nếu tên này không có mắt tiếp tục gây sự, cũng đừng trách hắn hạ thủ vô tình.
Lôi Nặc ôm bé con xoay người rời đi, thú nhân kia cũng bất mãn, đây rõ ràng là không để gã vào mắt: "Này! Ta nói các ngươi không được đi! Đứng lại cho bổn thiếu gia, chết tiệt chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu?"
Thú nhân rít gào phía sau, đã muốn phẫn nộ đến cực điểm, tên này thực sự không để gã vào mắt, gã cảm thấy phải cho tên này một cái giáo huấn, cười đầy âm hiểm, thú nhân chạy lên, thân thủ muốn đoạt lấy bé con trong lòng Lôi Nặc, thú nhân này vừa động Lôi Nặc liền né tránh, dưới chân như gió, sau đó dùng lực đá một cái, thú nhân kia nhìn thì cao lớn uy mãnh, kỳ thực chính là bao cỏ, Lôi Nặc nhẹ nhàng đá một cước, người này không có lực hoàn thủ, lăn một vòng đến cây cột, đụng vào đầu liền chảy máu.
"A! Ta muốn giết ngươi!"
"Hừ! Vu mã của ta không phải người có thể muốn, lần này chỉ là một ít giáo huấn, nếu có lần sau ta sẽ chém đứt hai cánh tay của người!" Lôi Nặc xoay người, che đi ánh mắt bé con, không để bé con thấy một màn như vậy.
Về phần thú nhân mặt đầm đìa máu, đang cắn chặt răng, nhìn bé con le lưỡi với hắn, đôi mắt không khỏi tối sầm lại, hừ, nếu cái gì gã đã nhìn trúng, tự nhiên sẽ phải cướp tới tay, nam nhân này sớm muộn gì gã cũng sẽ giải quyết.
"Thiếu gia, ngài, ngài thế nào?" Một hồi náo loạn này, lập tức khiến cho hạ nhân vây xem, tuy sự việc vừa rồi bọn họ thấy được, nhưng loại chuyện này bọn họ cũng không biết nên làm như thế nào, dù sao mỗi người hầu hạ chủ tử khác nhau.
"Các ngươi không có mắt à, không thấy bổn thiếu gia bị người đánh thảm như vậy sao, còn không mau đỡ bổn thiếu gia đứng lên, một đám ngu xuẩn!"
¥ ¥ ¥ ¥
"Nào, ăn nhiều một chút."
Đây là một loại điểm tâm ở vương đô, mềm mềm thơm thơm, tiểu vu mã cực kỳ thích ăn, Lôi Nặc để cho đầu bếp làm nhiều một chút, đút cho bé con ăn, bé con ăn đến vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Nếu cứ như thế này thật tốt biết bao, nhìn bé con bởi vì được một chút ít như này liền thỏa mãn như được cả thế giới, Lôi Nặc lại đau lòng. Vu mã của hắn chắc hẳn ăn thật nhiều khổ, nếu không phải thực sự cần, hắn thật muốn luôn ở bên cạnh tiểu vu mã, cứ nhìn bé con ăn đến miệng đầy nước miếng, vẻ mặt hạnh phúc.
Không có điều gì làm cho Lôi Nặc thỏa mãn như vậy.
Đợi ăn xong một miếng cuối cùng, Lôi Nặc lo lắng bé con ăn bị nghẹn, tuy loại chuyện này chưa từng xảy ra lần nào, nhưng Lôi Nặc vẫn bưng tới cho bé một tách trà.
"Nào, uống một ngụm."
"Ừm."
Bé con cúi đầu, uống mấy ngụm liền, bụng nhỏ ăn no đến phát trướng: "Ăn thật ngon." Bé con từ đáy lòng cảm thán nói.
Khóe miệng mấp máy vài lần, từ ngữ vướng tại trong cổ họng không nói nổi khi muốn nói ra, cứ nhìn đến tiểu vu mã vô ưu vô lo, Lôi Nặc luôn không đành lòng đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Cuối cũng vẫn bị bé con nhận thấy Lôi Nặc không được tự nhiên.
"Lôi Nặc, anh làm sao vậy?"
Bé con gãi đầu, cực kỳ khó hiểu, Lôi Nặc thoạt nhìn có vẻ phiền não.
"Ách.....Mộc Mộc, ta thương lượng với em một chuyện, ta có khả năng phải ra ngoài một thời gian, khoảng bảy ngày sẽ về, mấy ngày này em cùng bọn Hắc Vũ ở cùng một chỗ được không?"
Lôi Nặc có chút lo lắng, hắn sợ hãi bé con đột nhiên khóc lên, đây là chuyện chưa từng xảy ra, hắn cảm thấy cùng tiểu vu mã nói chuyện này thực sự là một loại tra tấn, là một loại tra tấn tàn nhẫn đối với tiểu vũ mã.
Bé con cùng hắn một chỗ không lâu, lần này lại sinh bệnh, thật khó khăn mới có thể ở trong này vui vẻ, lại thật không ngờ sẽ gặp phải chuyện như thế này.
Trừng to mắt, đôi mắt đen đen nhìn chằm chằm Lôi Nặc, tựa như muốn tìm ra dấu vết gì từ đôi con ngươi màu vàng kia, bé con nhìn chăm chú một lúc lâu, cũng buồn rầu thật lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
"Lôi Nặc không phải là muốn bỏ Mộc Mộc chứ?"
Lôi Nặc cười to.
Tâm tư bé con quá nhạy cảm, còn tưởng rằng hắn muốn vứt bỏ bé đâu.
"Nhóc con ngốc nghếch này!" Thổi mạnh cái mũi của bé con, Lôi Nặc đau lòng không thôi, hôn hôn cái trán bé, thấp giọng nói: "Xem đầu óc em nghĩ linh tinh cái gì vậy, ta làm sao có thể bỏ lại em chứ, em là vu mã của ta, cả đời này đều là người của Lôi Nặc, trốn đều trốn không thoát, làm sao có khả năng bị vứt bỏ."
Vỗ vỗ lồng ngực nhỏ, bé con thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi, bé sợ Lôi Nặc rời đi không cần bé, lúc trước nhìn bộ dáng Lôi Nặc rối rắm không thôi, chẳng lẽ là vì chuyện này.
Người lớn luôn có rất nhiều việc cần làm, Tiểu Mộc Mộc tỏ vẻ phi thường thấu hiểu.
"Vậy Lôi Nặc cứ đi đi, em sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh về." Bé con sắc mặt nghiêm nghị, khổ sở trong lòng nói không được, nhưng bé không thể để Lôi Nặc nhìn ra, nếu không, Lôi Nặc sẽ không vui, bé phải làm một đứa bé ngoan hiểu biết.
"Mộc Mộc thực ngoan, ta sẽ mau chóng trở về, Mộc Mộc ở trong này không nên chạy loạn nghe không, phải đi theo bên người Hắc Vũ hoặc anh Tiểu Vũ." Những cái khác Lôi Nặc trái lại không lo lắng, vương đô này dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất nơi này người rất an phận, có điều cái thú nhân kia.....
"Mộc Mộc, ngày sau nếu gặp phải người kia, em liền tránh xa gã ra một chút, thứ này cho em, cho em để phòng thân, đừng để cho người khác nhìn thấy, anh Tiểu Vũ cũng không thể."
Đó là một đoản đao hình thoi nho nhỏ, giống như phi tiêu thời hiện đại, bề ngoài thực ngắn nhỏ, thoạt nhìn như là một món đồ chơi của trẻ con, nhưng bên trong lưỡi đao sắc bén vô cùng, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng vẫn có thể phòng thân, từ sự kiện lần trước mà Hắc Vũ nói, trong lòng Lôi Nặc có chút lo lắng.
Vu mã của hắn nhỏ như vậy đã có nhiều người thích, nhất định sau này sẽ có không ít kẻ quấy rối, không chừng sẽ xảy ra việc gì đó, Lôi Nặc liền âm thầm giúp bé con mua một vật phòng thân, hôm nay liền có tác dụng, Lôi Nặc đem cái đao kia làm mẫu vài lần, bé con lập tức học xong, vui rạo rực, như là lấy được bảo bối, yêu thích không buông tay, ánh mắt sáng ngời.
"Em rất thích, em sẽ cất giữ kỹ" Bé con gật đầu thật mạnh, đối với đồ vật Lôi Nặc cho tương đối vừa lòng.
"Vậy là tốt rồi, ta lập tức đi, hiện tại ta mang em đi gặp bọn Hắc Vũ."
Nắm tay bé con, hai người đi tới phòng của Hắc Vũ, không khí trong phòng hai người kia có chút kỳ lạ, tựa hồ hơi rùng mình.
"Hắc Vũ, vu mã của ta, thời gian này liền phiền toái ngươi, hôm nay là ngày tốt, ta chuẩn bị một vài thứ, phải đi rừng rậm ma thú."
Hắc Vũ sợ run một cái lập tức hiểu rõ.
"Được rồi, việc này đối với ngươi là càng nhanh càng tốt, yên tâm, ta sẽ không để cho tâm can bảo bối của ngươi có một chút thương tổn." Hắc Vũ vỗ ngực cam đoan.
Nhị hóa nhấc tay hưởng ứng: "Ta cũng vậy, ta cũng vậy, ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Mộc Mộc, ngươi cứ yên tâm đi."
Lôi Nặc nhún vai, kỳ thật hắn lo lắng nhất là nhị hóa, người kia, đừng đem vu mã của hắn làm hỏng là được.
Đơn giản dặn dò vài câu, Lôi Nặc cùng Tiểu Mộc Mộc dưới không khí lưu luyến không rời cuối cùng phân ly.
Lôi Nặc rời đi một ngày, bé con cảm giác mất mát, làm chuyện gì cũng không dậy nổi tinh thần, bởi vì chuyện tình lúc trước, Hắc Vũ cũng biết, sau mỗi lần ăn cơm đều tại trong phòng ăn, nhị hóa cùng bé con ngủ cùng một chỗ, Hắc Vũ muốn tìm bất mãn, đã nhiều ngày tính tình rất là không tốt, hơn nữa tình huống thân thể hắn cũng rất không khả quan.
"Tiểu Vũ, ta thật sự phải ra ngoài một chút, buổi tối sẽ trở lại, em cứ ở trong viện chơi, không được đi lung tung nghe không." Hắc Vũ vẫn thực lo lắng dặn dò.
Nhị hóa tâm tình căn bản không có đặt những lời này vào lòng, hơn nữa Hắc Vũ vẫn luôn như vậy, y cũng đã quen rồi: " Biết rồi, biết rồi, tôi nghe lời anh là được chứ gì." Thật sự là đáng ghét, nói thật ra, bởi vì mấy ngày hôm trước, cũng chính là ngày Lôi Nặc rời đi, nguyên nhân khiến không khí trong phòng bọn họ khác lạ, bởi vì Hắc Vũ hỏi một câu làm cho nhị hóa có điểm muốn hỏng mất.
".....Nếu về sau có một ngày một mình em sinh sống, em có thể yên ổn sống tốt không?"
Lúc ấy nhị hóa liền cảm thấy lồng ngực nhói một cái, dây thần kinh trong đầu như muốn đứt một cái, y lập tức rít gào: "Làm sao? Anh chơi lão tử, đã muốn đem lão tử vứt qua một bên, tôi nói cho anh biết, cho dù là chia tay, vậy cũng là tôi đề nghị trước!"
Lúc ấy y cực lực đè nén không ch** n**c mắt. Y thực sự không nghĩ ra được vì sao tự dưng Hắc Vũ lại nói những lời ấy với y.