- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Sắc mặt Lôi Nặc có thể nói là đen như mực nước.
Con ngươi màu vàng lộ ra hơi thở tàn lệ của dã thú, nhìn chằm chằm nhị hóa không biết sống chết, đối phương như trước cười ha ha, tựa hồ không có cảm giác được Lôi Nặc khác thường, còn có dáng vẻ phải truy vấn Mộc Mộc ra kết quả.
Ngốc ngốc ngơ ngơ t=Mộc Mộc có chút mờ mịt cùng vô thố, bé cũng không biết bản thân có làm đúng hay không, nhưng nghe anh Tiểu Vũ nói như vậy, tựa hồ cũng có đạo lý, trong lòng có chút bất an, không lẽ giống như anh Tiểu Vũ nói, trong lòng bé con thực hoảng, đôi mắt liền đỏ.
"Câm miệng!"
Hắc Vũ hơi hơi thở dài, vu mã nhà hắn không xấu, nhưng rất thẳng thắn, dễ dàng đắc tội người ta.
"....Tôi đây là vì Mộc Mộc suy nghĩ, hơn nữa Mộc Mộc nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, đối với nó thật không công bằng....." nhị hóa nhỏ giọng lẩm bẩm, có điều xe ngựa có bao nhiêu lớn chứ, cho dù nhỏ giọng nói thầm, cả nhà ai cũng nghe rõ, Hắc Vũ quay đầu nhị hóa lại đây, dùng miệng ngăn chặn cái miệng nói loạn của đối phương, đối phương vì hành động đột ngột như vậy, khuôn mặt đỏ bừng như xuất huyết.
"Ngô.....ngô....." Hắc Vũ chết tiệt không có tiết tháo này, chẳng lẽ không nhìn thấy có người bên cạnh sao, nhị hóa tức giận muốn chết, mà Hắc Vũ tựa hồ rất thích phản ứng của y, động tác càng thêm không có chút thu liễm.
"Không nên nghe y."
Cằm Lôi Nặc đặt ở trên đầu bé con, ghé vào bên tai an ủi.
"Loại chuyện này sẽ không xảy ra, chờ chúng ta trở về liền đi kết hôn, được chứ?" Đây xem như là cầu hôn sao, đang bị hôn nồng nhiệt nhị hóa dùng sức liếc mắt, vểnh tai, liều mạng muốn biết tình huống bên kia, đây là cơ hội vây xem ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ, nhị hóa vội vã xoay mình, nhưng lại bị Hắc Vũ giữ chặt, không có cách nào rời khỏi.
"....." Bé con ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn Lôi Nặc.
Kết hôn?
Đó không phải là chuyện của người lớn sao? Thật kỳ lạ, cùng Lôi Nặc kết hôn, đầu nhỏ liều mạng suy nghĩ khung cảnh cùng Lôi Nặc kết hôn, nghĩ thế nào đều cảm thấy tốt, cảm giác rất tốt, cực vui vẻ, thật muốn đi xem, có điều......
Lôi Nặc thấy bé con rối rắm không nói, mặt mày nhăn lại, bắt đầu khẩn trương, không phải là muốn đổi ý chứ, nhìn về phía nhị hóa khuôn mặt đỏ bừng còn cố hướng bên này, Lôi Nặc thật sự muốn đánh người.
"Làm sao thế, còn có điều gì không hài lòng, ta có thể sửa chữa...."
Nhị hóa trừng to mắt, trong lòng hô to, đừng, trăm ngàn không nên đồng ý, Lôi Nặc rất lừa gạt, quả thực chính là dụ dỗ trẻ con, Tiểu Mộc Mộc mới nhỏ như vậy, làm sao hiểu được những chuyện này, Lôi Nặc ngươi một cái người lớn, còn là một thú nhân trưởng thành, ngươi không có chút xấu hổ nào sao, cầu hôn cái gì, cũng quá ẩu đi, cũng không làm chút nghi thức gì, ít nhất cũng phải có lễ vật cầu hôn, Tiểu Mộc Mộc nhóc phải kiên cường, trăm ngàn lần không được đồng ý.
Bé con nhìn Lôi Nặc đang tràn đầy chờ đợi, cuối cùng hạ quyết tâm.
"......Em, em còn phải suy nghĩ....." bé con chưa có nghĩ xong đâu, kết hôn rốt cục là bộ dạng như thế nào?
Mà Lôi Nặc lại nghĩ rằng đối phương đang lo lắng, có điều đáp án như vậy cũng được, Lôi Nặc cảm giác cũng không tệ lắm, thảnh thơi ôm tiểu vu mã, cảm thấy không có chuyện gì hắn làm không được.
Hắn đã đem vấn đề lớn nhất giải quyết, cái khác còn có cái gì có thể băn khoăn.
¥ ¥ ¥ ¥
"Minh Nguyệt đi đâu?" Mân Côi công tước cả người toát ra khí lạnh, lạnh giọng chất vấn một tên người hầu.
Người hầu răng run cầm cập giải thích: "Công tước đại nhân, công tước hầu gia lúc giữa trưa đã đi ra ngoài, ngài ấy hôm nay có một buổi tụ hội, cho nên rất sớm liền đi."
Mân Côi công tước nhíu mày, cắn răng nói: "Ngươi nói, y đi tụ hội?"
Người hầu không biết vì sao công tước tức giận như vậy, chỉ phải thành thật gật đầu: "Vâng, đúng vậy, công tước đại nhân"
"Nói cách khác, y không có đến phòng nam tước, cũng không chăm sóc nam tước.....là như vậy sao?"
Lúc này người hầu cũng đoán ra là chuyện gì, không biết phải trả lời như thế nào, ngữ khí có chút ngập ngừng: "Điều, điều này, tiểu nhân cũng không biết....."
"Đồ vô dụng, những việc nhỏ này cũng không biết, lôi ra ngoài giết!"
Người hầu kia bị hai thú nhân cao lớn lôi đi, tính mạng bị đe dọa, người hầu không thể không hô to cứu mạng, nói thật chuyện xảy ra: "Vâng, đúng vậy, công tước hầu gia không có đi vấn an nam tước, y, y lúc công tước đại nhân rời đi không lâu liền rời khỏi."
"Hừ!"
Gã biết ngay là như vậy, còn tưởng rằng sau khi răn dạy, sẽ có chuyện tốt, thật không ngờ vẫn là kết quả này, vừa mới xử lý xong việc, còn chưa kịp nhìn con trai, Mân Côi công tước liền hỏi người hầu luôn luôn tại trong tòa thành.
Lúc này, vài thú nhân người hầu vác bội đao tiến đến, quỳ xuống, cung kính nói: "Công tước đại nhân, chúng ta đã làm theo mệnh lệnh của ngài bắt được vu sư Xi Vưu kia, nhưng mà...hai cái kẻ ngoại lai gian ác kia lại quá mức đáng giận, đem chúng ta đánh tới, căn bản không chịu cho chúng ta bắt giữ, công khai muốn đối địch cùng công tước đại nhân ngài."
Bên cạnh một người cũng quỳ xuống, vẻ mặt bi phẫn cùng oán giận, cực kỳ kích động, răng môi run rẩy, giống như chịu thiên đại ủy khuất: "Đúng vậy, đại nhân, lúc ấy rất nhiều người đều thấy."
Hắn vừa nói, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn của Mân Côi công tước có chút xanh mét, trở nên âm u, sườn mặt gã thoạt nhìn vô cùng tối tăm cùng ngoan tuyệt: "Chính là hai tên cướp đi vu sư của nam tước sao? Thật sự là không biết sống chết, ngay lập tức chặn cửa thành lại cho ta, mặc kệ là ai, cũng không để cho bọn chúng ra ngoài!"
"Vâng!"
Một đám thú nhân thị vệ vác bội đao này đều thực hưng phấn, xoa tay hận không thể đi luôn bây giờ.
Những người này vừa mới rời đi, lúc này, một thú nhân tuổi có vẻ lớn hướng bên này chạy tới, Mân Côi công tước có chút nghi hoặc: "Yedder thúc thúc ngươi làm sao vậy?"
Thú nhân lớn tuổi này là thúc thúc của Mân Côi công tước, đồng thời cũng là quản gia trong tòa thành.
Giờ phút này đang thở gấp gáp, nhìn thấy Mân Côi công tước có chút thả lỏng cảm xúc bất an, vội vàng lôi kéo Mân Côi công tước hướng đại sảnh bên kia đi tới: "Mặc, ngươi mau đi nhìn Ali, Ali giống như.....giống như không tốt....." đôi mắt thú nhân lớn tuổi này có chút hồng hồng, khóe mắt chảy ra lệ đục ngàu, nói không rõ rang.