- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 3: Người Miya
Chương 3: Người Miya
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Cuối cùng phát hiện ra, trái cây màu đỏ này chỉ xem chứ không thể ăn, bé đành bĩu môi, vẻ mặt buồn bực đi kiếm thức ăn khác.
Vén bụi cỏ, một đường cũng nhìn thấy không ít trái cây, bé cũng không sợ, đang tìm vài quả, bé lần nữa phát hiện một loại trái cây màu trắng lớn như quả bóng chuyền. Lá cây lớn cỡ bàn tay, thân cây là những dây màu xanh quấn chằng chịt, bên dưới lớp lá cây rậm rạp là nguyên một đám quả trắng rất dễ thấy, thấy đồ ăn, trẻ con đương nhiên là không chịu được đói, nước miếng đều nhanh chóng chảy ra.
Thức ăn! Con mắt không khỏi sáng lên. Bé bước từng bước chân nhỏ, hấp tấp chạy tới, không thấy dây chằng chịt dưới mặt đất, bổ nhào vấp ngã xuống một cái, có điều cái đó không quan trọng, bé đứng lên, sờ sờ trái cây màu trắng kia, núm trái thô to như ngón tay, bé vặn nửa ngày mồ hôi đầy trán mà vẫn không được.
"Tức thật, tao không tin là không ăn được mày"
Bé mím môi, ánh mát u ám, một cỗ tức giận, lần nữa há mồm ngoạm một miếng, bi kịch lần nữa xảy ra, căn bản là không cắn được, cái này so với đá còn cứng hơn.
Bé chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dùng sức, đến cuối cùng ngay cả một dấu răng cũng không in lên được. Không khỏi tức giận vạn phần, bé tuyệt vọng, ôm lấy bụng đang rất khó chịu, ngơ ngác ngồi ngẩn người dưới đất.
Bỗng nhiên, một mùi thịt nướng thơm làm cho người ch** n**c miếng thoang thoảng trong không khí, mắt bé sáng lên, tràn đầy vui sướng, lập tức đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, dùng sức ngửi ngửi, cái mũi nho nhỏ hít hít, trên mặt lộ ra vẻ say mê. Khóe miệng không khỏi chảy ra nước miếng, bé vui rạo rực men theo mùi thơm lại gần, nghiễm nhiên không biết phía trước có bao nhiêu nguy hiểm.
***
Rừng rậm um tùm, lùm cây cao lớn, bụi cỏ cao đến hông, đập vào mắt khắp nơi đều là một màu xanh biếc, nhưng đối với người ở đại lục Miya những thứ này cực kỳ bình thường.
Ở sâu trong rừng rậm, bận rộn một ngày, là hơn mười thú nhân Miya đến đây săn bắn, mỗi người bọn họ đều có thân thủ bất phàm, thường cứ một thời gian sẽ đến khu rừng rậm lân cận đi săn, mắt thấy trời đã sắp tối, tất cả mọi người cùng nhau ngồi xuống, ăn một chút thức ăn rồi trở về.
Một con linh nham cực lớn bị xuyên qua một khúc cây, được nướng dưới đống lửa to, mà người nướng tay nghề vô cùng thành thạo, một bên cho củi, một bên thổi lửa, một bên quay quay con thú trên đống lửa.
Linh nham thú là một loại thú có thân hình to lớn, thịt dày nhiều mỡ, tính cách cực kỳ hiền lành, thích hợp để nướng chín ăn.
Linh nham thú nhanh chóng được nướng chín, miếng thịt mập mạp bị lửa nướng cháy, chảy xuống dầu mỡ màu vàng tích táp, phát ra tiếng kêu lách tách, mùi hương mê người càng lúc càng đậm, dậy mùi lên, khiến cho người ta phải ch** n**c miếng.
Ngồi xung quanh đống lửa là hơn mười thú nhân Miya, bọn họ đều tự bỏ ra trái cây hoa quả hái được, đặt lên tấm da đã được trải sẵn, một người xuất ra loan đao sáng trắng, tay vung lên một cái, miếng thịt thú đã chín vừa vặn rơi vào mảnh da thú cực lớn đã được thú nhân trải ra sẵn trước mặt. Thú nhân Miya ngồi xung quanh cũng không vội vàng, lau lau tay, bàn tay lớn cắt từng miếng ra.
"A a...Minh Nhã, ngươi ngửi được không, hình như ta ngửi thấy hương vị của người Miya, a a hương vị cực kỳ mê người...." Một dáng người bưu hãn, vẻ mặt hung hãn của một thú nhân Miya hít hít cái mũi, vẻ mặt say mê.
Đúng là người Miya, hơn nữa ngửi thấy một mùi rất nồng đậm, thuần túy, chứng tỏ đối phương là một giống thuần túy.
Thú nhân Miya tên là Minh Nhã có dáng người cao to, ôn hòa, cười rộ lên rất văn nhã, hắn cắn một miếng thịt linh nham nướng, cười nói: "Ngươi nói thật buồn cười, trong này làm sao có thể có người Miya, nơi này chính là chỗ sâu nhất, người Miya yếu như vậy, A Văn, ngươi không phải là không lấy được người Miya nên nghĩ đến người Miya tới phát điên rồi chứ?"
"Ha ha....A Văn thật là, trong này làm sao có thể có người Miya được, ngươi nên yên ổn ăn phần của ngươi đi, hơn nữa người Miya ít như vậy, cho dù có, cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này..."
Mọi người ha ha cười, nam tử bưu hãn tên A Văn vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng mấp máy muốn phản bác lại, thấy mọi người không tin không khỏi buồn bực trong lòng. Vốn chính là mùi vị của người Miya, hơn nữa lại nồng đậm như vậy, hương vị kia thật là mê người mà.
"Không đúng" Đột nhiên một thú nhân kêu to, những người khác bị hắn đột nhiên kêu to không khỏi sững sờ, trong lúc đó thú nhân nọ hít hít cái mũi, ngửi ngửi trong không khí mùi bị che lấp, mê người, không cách nào giấu được dụ hoặc, hơn nữa mùi ngày càng đậm.
"Đúng là người Miya, hơn nữa còn là mùi của một người Miya thành niên, mùi rất đậm đặc".
Con mắt của tất cả thú nhân đột nhiên sáng lên, vị thành niên, cái này nói lên điều gì, nói lên đối phương còn chưa lập gia đình, mùi cực kỳ đậm đặc, thì có ý gì, ý là người Miya thuần chủng hiếm thấy.