- Trang chủ
- Thú Sủng - Huyết Huyết
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
Truyện: Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
- Chương 1: Rơi vào dị giới
- Chương 2: Quả màu đỏ
- Chương 3: Người Miya
- Chương 4
- Chương 5: Đi theo thức ăn...
- Chương 6: Không có chủ nhân
- Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ
- Chương 8: Trở lại thôn
- Chương 9: Canh lá tím
- Chương 10: Thịt và canh suông
- Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu
- Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân
- Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng
- Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả
- Chương 15: Đi chợ
- Chương 16: Mua quần áo cho bé
- Chương 17: Không để cho chạy mất
- Chương 18: Không phục tùng....
- Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!
- Chương 20: Chia sẻ thức ăn!
- Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn
- Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)
- Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)
- Chương 24: Mỹ vị ngon miệng
- Chương 25: Ghen tị nha!!!
- Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!
- Chương 27: Nhị hóa hành động...
- Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!
- Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!
- Chương 30: Ôi chao! Đừng đánh ta!
- Chương 31: Nhị hóa vô địch
- Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a
- Chương 33: Đi học chính là vất vả a!
- Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc
- Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo
- Chương 36: Làm điểm tâm
- Chương 37: Chảy nước miếng
- Chương 38: Hung khí này...
- Chương 39: Thú nhân cuồng ghen
- Chương 40: Em bé mập mạp hồng hồng
- Chương 41: Thật sự không ngoan nha
- Chương 42: Tiểu Mộc Mộc cư nhiên là tiểu tam?!
- Chương 43: Bị nhốt trong phòng
- Chương 44: Lôi Nặc về nhà
- Chương 45: Nguyên nhân về nhà
- Chương 46: Ép mua ép bán
- Chương 47: Đồ ngốc không giải thích
- Chương 48: Gà bay chó sủa
- Chương 49: Gia tộc có nanh độc, mọi sự không cần lo
- Chương 50: Không thể nhịn được nữa
- Chương 51: Tâm tư của U Lan
- Chương 52: Bánh pudding lam môi
- Chương 53: Động tình
- Chương 54: Chứng cớ
- Chương 55: Bị thương
- Chương 56
- Chương 57: Rừng rắn
- Chương 58: Thẩm vấn
- Chương 59: Sinh bệnh
- Chương 60: Kinh hồn
- Chương 61: Đế đô
- Chương 62: Mân côi công tước
- Chương 63: Hắc Vũ ra tay
- Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)
- Chương 65: Gần nhất đổi mới (2)
- Chương 66: Gần nhất đổi mới (3)
- Chương 67: Gần nhất đổi mới (4)
- Chương 68: Gần nhất đổi mới (5)
- Chương 69: Gần nhất đổi mới (6)
- Chương 70: Gần nhất đổi mới (7)
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Miệng sùi bọt mép
- Chương 77: Mộc Mộc muốn tìm việc làm
- Chương 78: Hoàn toàn bị đả kích
- Chương 79: Nhị hóa rối rắm
- Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước
- Chương 81: Nghĩ biện pháp
- Chương 82: Hội hợp
- Chương 83: Qua lại
- Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Đối với nhị hóa nào đó vỗ ngực đảm bảo, Lôi Nặc không tin tưởng cho lắm.
Có điều, lời nói đã nói ra rồi, nhị hóa nào đó vừa nghĩ đến một kim tệ đã bị hấp dẫn không chịu được, hết sức lôi kéo bé con đi học bài.
Tiền này thật sự là cầm chắc trong tay, Vương Vũ Thần trong lòng thầm cảm thán.
Tiểu vu mã học hành rất chăm chú, Vương Vũ Thần nói một câu bé liền ghi nhớ trong lòng, bé con tâm tư đơn thuần này, ngược lại tiếp thu cực nhanh, bên kia Lôi Nặc nhìn hai người chăm chăm chú chú cũng thở dài một hơi, nói thật lòng để cho Vương Vũ Thần đến dạy bảo tiểu vu mã, hắn thật sự có chút lo lắng, nhưng đối với lời nói của tiểu vu mã, Lôi Nặc rất hài lòng, dù sao tiểu vu mã nhà hắn nói rất có lý.
Thấy hai người ở chung hòa hợp, Lôi Nặc cũng không đi quấy rầy, dọn dẹp lại, thu thập đệm chăn, những thứ này bị dầu mỡ bôi bên trên, nhìn những dấu vết bàn tay nhỏ bé, không cần nghĩ cũng biết là dấu vết của ai.
Mặt than Lôi Nặc lần nữa cứng ngắc không biểu hiện.
Tiểu vu mã nhà mình như thế này là không được, cần phải sửa chữa, Lôi Nặc cảm thấy từ nay về sau hắn cần phải dạy cho tiểu vu mã biết yêu sạch sẽ, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Y y nha nha học, giống như người Miya vừa tập đi vậy, tiểu Mộc Mộc một bên chăm chỉ học, thầy nhị hóa chứng kiến bé con chăm chỉ như thế, hơn nữa lại học nhanh như vậy, trong nội tâm vô cùng tự hào, lòng hư vinh lập tức bành trướng, dạy càng thêm hăng hái.
Tiểu vu mã hôm nay học nhiều như vậy, hẳn là mệt chết đi, Lôi Nặc cảm thấy là trượng phu, nhất định phải phối hợp, cho nên ở phía sau phải làm thứ gì đó cho tiểu vu mã đang vất vả.
Lôi Nặc nghĩ nghĩ, gần nhất đang lưu hành món điểm tâm ngọt, là thứ người Miya thích ăn, tiểu vu mã nhà hắn hẳn là cũng thích.
Vậy làm món bánh mứt táo đi, cái này chính là món điểm tâm ngọt không chỉ ngon còn đẹp mắt, rất được hoan nghênh, còn có bánh này có vị ngọt mà không ngán, phối hợp cùng hoa quả, thích hợp với tính cách của người Miya.
Lôi Nặc cũng rất thích ăn, nhưng cách làm có hơi phiền toái, Lôi Nặc chỉ làm qua hai lần, lúc này làm tiếp, lại có chút xa lạ, cũng may trong nhà hắn đồ dự trữ còn nhiều, Lôi Nặc cũng không sợ lãng phí, liền làm nhiều một chút.
Điểm tâm của đại lục Miya bình thường có bột lúa mạch, bột mì, bột hồng lăng, còn có gạo nếp cẩm, mỗi loại đều có vị khác nhau, mà Lôi Nặc tương đối yêu thích bột hồng lăng, hồng lăng là một loại dây leo thực vật sống gần núi lửa, trên thân thường có những điểm hồng nhạt, hồng lăng tại thời điểm trưởng thành có một loại rực rỡ như đóa hoa, nếu như càng tới gần, nhìn lại càng thấy đẹp mắt, hồng lăng trưởng thành cực kỳ hấp dẫn ngon miệng, giống như cắn vỡ một ngụm nước rất kỳ lạ.
Có điều, loại hồng lăng này cực kỳ khó có được, nó mọc rất thưa thớt, hơn nữa không dễ dàng lấy được, ngắt lấy rồi nhất định phải bảo quản ở nhiệt độ cao, cực kỳ quái dị, cho nên tại thời điểm ngắt được nó liền đem mài thành bột, làm các loại quà vặt hoặc các món điểm tâm ngọt, rất được hoan nghênh.
Hơn nữa bột hồng lăng đặc tính rất tốt, mát bổ, đặc biệt dành cho người Miya, có thể điều tiết cơ thể người Miya không khỏe mạnh, thích hợp dùng ăn lâu dài.
Lôi Nặc ước chừng mua hai cân bột hồng lăng, lần trước làm hai lần, còn lại hơn một cân, có lẽ cũng đủ, bột hồng lăng thường không kết dính, không dễ dàng thành hình, cho nên cần kết hợp thêm một ít bột mì hoặc bột lúa mạch hiệu quả càng tốt.
Mang tới tô đựng cùng nước sạch, Lôi Nặc đêm bột hồng lăng đổ vào trong tô, cho thêm một ít bột lúa mạch, còn có một ít bột men, đậy kín lại, chờ cho bột lên men.
Chuẩn bị tốt những thứ này, Lôi Nặc bắt đầu lấy mứt táo.
Kho băng bên trong lành lạnh, trái cây cùng rau dưa bên trong đặc biệt tươi ngon, xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất đẹp mắt.
Bước lên cầu thang, Lôi Nặc gỡ xuống giỏ trúc treo ở trên vách tường, trong giỏ chính là mấy quả táo to bằng nắm tay người lớn, tươi ngon đỏ mọng, sáng long lanh, bên trên bề mặt còn đọng lại một ít băng đá, nửa trên là táo, bên dưới là lá Mischa xanh mát, có tác dụng giữ ẩm, khiến cho táo không bị mất nước.
Đầu quả táo rất lớn, tròn tròn no đủ, tay Lôi Nặc lớn, một tay có thể cầm được bảy tám quả, hắn lấy vài ba lần, rửa sạch sẽ, cho vào đĩa đặt trước mặt bé con.
Bé con ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, đôi mắt đen láy mang theo vui vẻ, Lôi Nặc xoa xoa đầu bé, cúi đầu thơm lên trán bé, mang theo giỏ trúc tiến vào trong bếp tiếp tục làm món điểm tâm của hắn.
Vốn đang dạy học, Vương Vũ Thần nhìn thấy những quả táo căng mọng đỏ tươi, giống như sói đói, hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ròng ròng, cũng không dạy bé nói chuyện tiếp, trộm dùng một câu ngôn ngữ tiếng phổ thông.
Lấy tay chỉ chỉ, nhị hóa nào đó có vẻ ngượng ngùng: "Mộc Mộc, nhóc biết đây là cái gì không?" giống như muốn ăn nha.
Hu hu, Lôi Nặc, cái tên mặt than này, ngươi giả lãnh khốc gì chứ, rõ ràng là một tên tham ăn! Trong lòng nhị hóa đầy khinh bỉ, nước miếng ngăn không được giàn giụa.
Tiểu Mộc Mộc nghiêng đầu, đánh giá cái thứ quả có màu đỏ như quả táo kia, lập tức hai mắt sáng lên: ".....Đây, đây là quả táo, mặc dù có hơi to, có điều những thứ khác tựa hồ cũng rất lớn, anh hẳn là không thấy kỳ quái ..."
Ừm, bé gặp qua con kiến lớn, cho nên chứng kiến những thứ kỳ lạ bé con cũng quen rồi.
Lau nước miếng, Vương Vũ Thần lúc này mới nghiêm mặt nói: "Là táo đỏ, nhưng mà nhóc xem rõ ràng không giống, đây là táo đỏ mã não, giống như nho chúng ta ăn trước kia, nho bình thường và nho mã não ăn rất khác biệt, anh nói cho nhóc biết mã não táo đỏ này vừa ngọt vừa giòn, không có vị chát, hạt rất nhỏ, ăn rất ngon..."
Vừa nói, nước miếng của y vừa muốn chảy ra.
Bé con cũng chưa ăn bao giờ, thấy Vương Vũ Thần nói tốt như vậy, có chút động tâm, bé cảm thấy chu quả ăn ngon nhất, nhìn Vương Vũ Thần vẻ mặt sáng lên, có hơi buồn bực, chộp tới một quả, táo đỏ mã não có cái đầu rất lớn, bé đành phải nâng hai tay, cắn một ngụm, nước giàn giụa, ngọt, có chút lạnh buốt, răng rắc răng rắc, tươi mọng, không hề cứng ngắc, hương vị giống như quả táo.
"Như thế nào? Như thế nào?" Không được ăn, khẩn trương muốn chết, nhưng không dám cầm lấy, sợ lại xuất hiện tình huống giống như trước.
Liên tục gặm mấy ngụm, bé con lúc này mới ngừng lại, thật đúng như lời Vương Vũ Thần, vừa ngọt vừa giòn, tươi mọng ngon miệng, dù sao thứ này cũng là đồ thiên nhiên tinh khiết không bị ô nhiễm nên đương nhiên là ăn ngon.
Tiểu Mộc Mộc thấy Vương Vũ Thần ở phía trước không hề động, cũng có chút nghi ngờ, lại nhìn ở trước mặt hơn chục quả táo đỏ: "Anh không ăn sao? Ăn rất ngon nha, anh có thể nếm thử..."
Biu...
Một tay lập tức hướng về đĩa táo, cho vội lên miệng nhét, lập tức hu hu nức nở nghẹn ngào tiếng nuốt vang lên.