- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Để bảo toàn mạng sống, Hàn Tử Ương đành cắn răng nói: Tôi thấy đừng nên làm vậy thì hơn.
Vệ Tiểu Trì không hỏi tại sao, chỉ đáp lại một chữ: Ờm.
Hàn Tử Ương không thể đọc được cảm xúc gì từ chữ "ờm" của Vệ Tiểu Trì. Cậu ta cuống tới độ gãi đầu liên tục nhưng không muốn để đối phương biết mình chột dạ.
Hàn Tử Ương cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: Thế cậu có định giải thích với anh Trạm không?"
Phải qua vài phút sau, Vệ Tiểu Trì mới trả lời: Tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.
Chỉ vì câu nói này của Vệ Tiểu Trì mà Hàn Tử Ương đứng ngồi không yên suốt cả buổi chiều, nhiều lần định thú tội với Khương Trạm.
Nhưng cậu ta hèn nên không dám.
Khương Trạm và Vệ Tiểu Trì đang mặn nồng, lúc này mà bóc trần chân tướng với Khương Trạm thì khác nào đang tự tìm đường chết không chứ?
Hàn Tử Ương ôm tâm lý trốn tránh, sống thêm giây nào hay giây đó, thấp thỏm trải qua ba tiết tiếp theo.
-
Thứ sáu được tan học sớm hơn một tiết. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Vệ Tiểu Trì không vội về nhà mà chậm rãi thu dọn cặp sách.
Lát nữa cậu với Khương Trạm còn phải mang vỏ chai và giấy vụn đến trạm thu mua phế liệu, bây giờ đang là giờ cao điểm tan học nên họ thường đợi học sinh về bớt rồi mới bắt đầu hành động.
Ngoài những bạn ở lại trực nhật, những đứa khác đã hào hứng rủ nhau rời khỏi phòng học.
Vệ Tiểu Trì kiểm tra lại đồ đạc, đảm bảo không để quên sách vở cần mang theo mới kéo khóa cặp lại.
Vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy Hứa Dương, Vệ Tiểu Trì hơi sững lại.
Alpha đứng tựa lưng vào vách tường xanh trắng bên khung cửa ngoài hành lang. Một tay xách cặp, tay kia đút hờ vào túi quần. Lưng cậu ta hơi khom, mái tóc đen xõa xuống giữa hàng lông mày, trông cứ như đang đợi ai đó.
Thấy Vệ Tiểu Trì bước ra, Hứa Dương ngẩng đầu nhìn sang bằng đôi mắt đen thẫm.
Vệ Tiểu Trì lờ mờ cảm thấy đối phương đang đợi mình. Cậu vô thức nhìn về phía cầu thang, sợ Khương Trạm sẽ xuất hiện.
Mặc dù cậu và Hứa Dương chẳng có gì, nhưng Khương Trạm mà thấy hai người họ đứng gần nhau kiểu gì cũng lồng lộn cho coi.
Đầu óc vẫn chưa kịp load nhưng cơ thể đã phản ứng trước một bước, Vệ Tiểu Trì lảng tránh ánh mắt của Hứa Dương, gằm đầu đi thẳng.
Hứa Dương cao ngồng, chỉ sải vài bước đã chặn ngay trước mặt Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì giật thót, cúi đầu rẽ trái thì Hứa Dương chặn bên trái, cậu rẽ phải, Hứa Dương lại chặn bên phải.
Vệ Tiểu Trì siết chặt quai cặp, dòm về phía cầu thang rồi mới nhìn sang Hứa Dương, căng thẳng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Hứa Dương im lặng nhét thứ gì đó vào lòng Vệ Tiểu Trì.
Cơ thể Vệ Tiểu Trì như gắn thiết bị phản xạ, còn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì đã vội dúi ngược lại cho Hứa Dương như sợ bị cắn.
Không khí lập tức chùng xuống.
Vệ Tiểu Trì nhận ra phản ứng của mình có hơi quá khích, nhỏ giọng xin lỗi Hứa Dương, "Xin lỗi."
Con ngươi của Hứa Dương nhạt màu, khi im lặng mang đến cảm giác xa cách lạnh lùng. Cậu ta nhìn Vệ Tiểu Trì chăm chú.
Vệ Tiểu Trì bứt rứt khi bị cậu ta nhìn như thế, cũng sợ Khương Trạm nhìn thấy cảnh này nên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc màn giằng co khó xử này.
"Nếu cậu không có việc gì..." Vệ Tiểu Trì phá vỡ sự im lặng, vừa nói vừa nhích chân, "Vậy... vậy tôi đi trước nhé."
Đúng lúc này, Hứa Dương mở miệng: "Lên lớp mười hai tôi sẽ ra nước ngoài du học."
Vệ Tiểu Trì nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt Hứa Dương ngược sáng, biểu cảm dửng dưng và đôi mắt như đầm sâu khiến người khác khó lòng đọc vị.
Hứa Dương như vậy khiến Vệ Tiểu Trì cảm thấy xa lạ, không thể nào liên tưởng đến đại ca lớp hay bắt nạt cậu trong ký ức được.
Cậu không chỉ ngạc nhiên vì Hứa Dương sẽ chuyển trường vào thời điểm quan trọng như năm lớp 12, mà còn bất ngờ khi đối phương chủ động nói chuyện đó với cậu.
Vệ Tiểu Trì chưng hửng hai ba giây rồi "ồ" lên, định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói sao nên gật gù rồi ngơ ngác "ồ" tiếp.
Hứa Dương nhìn Vệ Tiểu Trì chòng chọc, "Hôm nay là lần cuối tôi đến trường, thứ hai tuần sau tôi sẽ không đến nữa."
Vệ Tiểu Trì sững sờ, đối diện với ánh mắt Hứa Dương. Cậu há miệng, không biết sao lại buột mồm, "Vậy... vậy cũng tốt, khỏi phải thi cuối kỳ nữa."
Cậu vừa dứt lời, bầu không khí lại tẻ ngắt.
Vệ Tiểu Trì sực nhận ra câu nói này tào lao quá. Cậu che giấu sự ngượng ngùng bằng cách đẩy gọng kính, bổ sung một câu để chữa cháy, "Chúc cậu du học thuận buồm xuôi gió."
Hứa Dương khẽ nhíu mày, dường như muốn nói gì đó nhưng kịp phanh lại trước khi mở miệng.
Vệ Tiểu Trì chỉ muốn té khỏi đó. Chả rõ là không giỏi che giấu hay không thèm giấu mà viết hết suy nghĩ lên mặt.
Hứa Dương mím môi, gạt đi cảm xúc trên mặt, đặt một cái hộp vuông vức vào tay Vệ Tiểu Trì với vẻ thản nhiên.
Cậu ta chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, "Tặng cậu."
Vệ Tiểu Trì như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, trả lại hộp nhung đỏ cho Hứa Dương không chút do dự, "Không cần đâu, cảm ơn cậu."
"Chúc cậu ra nước ngoài mọi việc hanh thông, thi đậu một trường đại học xịn xò, kết giao thêm nhiều bạn bè tốt."
Vệ Tiểu Trì vắt óc xổ ra mấy câu xã giao, nhưng chẳng nói câu "sau này thường xuyên liên lạc".
Một là cậu chẳng hề nghĩ tới, hai là cậu không cho rằng đối phương sẽ giữ liên lạc với mình, và cậu cũng không mong người nọ làm vậy.
Cậu và Hứa Dương thuộc hai thế giới khác nhau. Hai năm qua cũng chỉ là bạn cùng lớp vô cùng bình thường, hiếm hoi mới có vài lần tương tác riêng.
Dù Hứa Dương có gọi điện từ bán cầu bên kia, cả hai cũng sẽ lặng thinh như lúc này.
Không rõ Hứa Dương cảm thấy thế nào, nhưng với Vệ Tiểu Trì - một người khá sợ giao tiếp thì việc phải gồng mình để trò chuyện là một trải nghiệm vô cùng khó chịu.
Khi mới quen Khương Trạm, cậu cũng từng nghĩ bọn họ thuộc hai thế giới, nhưng cảm giác không giống với Hứa Dương.
Khương Trạm khiến Vệ Tiểu Trì cảm nhận được sự phân tầng xã hội, nhưng Hứa Dương lại khiến cậu không có gì để nói. Hai người họ hoàn toàn không có chủ đề chung nào.
Vệ Tiểu Trì ngẫm lại mối quan hệ giữa mình và Khương Trạm. Thực ra hai người chẳng có sở thích chung, nhưng lạ thay, mỗi lần Vệ Tiểu Trì không biết nên nói gì nữa thì chả hiểu sao họ vẫn có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.
Có lẽ cũng nhờ việc Khương Trạm quá giỏi bới móc.
Từ những ngày đầu, cách mà họ tương tác với nhau là Khương Trạm không ngừng đem chuyện cũ ra khơi. Chỉ có Vệ Tiểu Trì không nghĩ ra chứ chẳng có gì là Khương Trạm không đào bới được.
Cho nên Vệ Tiểu Trì chỉ còn nước liên tục giải thích với Khương Trạm rồi cam đoan đủ kiểu. Cậu còn chẳng nhớ nổi trong khoảng thời gian đó mình đã hứa hão bao nhiêu chuyện.
"Tấm lòng của cậu tôi xin nhận, nhưng tôi không thể nhận thứ này được. Cảm ơn cậu, chúc cậu bình an khỏe mạnh. Tôi đi trước."
Vệ Tiểu Trì nói nhanh như gió, cúi đầu lách qua Hứa Dương.
Lần này Hứa Dương không cản Vệ Tiểu Trì nữa. Cậu ta nhìn omega bước nhanh xuống từng bậc thang, chẳng mấy chốc đã biến mất ở khúc cua mà không ngoái lại chỉ một lần.
Hứa Dương khép hờ mắt, đứng lặng ra đó hồi lâu. Ánh sáng rọi xuống người cậu ta tạo thành bóng dáng u ám mờ mịt.
Tình cảm cậu ta dành cho Vệ Tiểu Trì tựa như hoa trong gương, trăng dưới nước - mơ hồ, đẹp đẽ nhưng lại mong manh.
Dù lúc này Hứa Dương thích Vệ Tiểu Trì, khó lòng buông bỏ mối tình đầu dở dang này thì lý trí vẫn đánh bại con tim. Cậu ta thậm chí có thể mường tượng được bản thân mình mười năm sau sẽ ra sao.
Theo thời gian, tình cảm cậu ta dành cho Vệ Tiểu Trì sẽ phai nhạt. Có lẽ khi lật lại những tấm hình cũ thời niên thiếu, cậu ta sẽ nhớ lại khoảnh khắc rung động năm nào.
Nhưng hồi ức đó sẽ gắn với nỗi hoài niệm về thời niên thiếu, mà Vệ Tiểu Trì chính là ánh sáng rực rỡ trong đoạn hồi ức đó.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nét chấm phá trên con đường trưởng thành.
Mười năm sau cậu ta gặp lại Vệ Tiểu Trì, có thể cả hai đã có gia đình riêng, đứng giữa dòng người cũng chỉ gật đầu chào hỏi rồi thôi.
Hoặc giả cậu ta chưa kết hôn, tình cờ Vệ Tiểu Trì cũng vậy.
Giữa biển người mênh mông, ánh mắt họ giao nhau, trái tim Hứa Dương lại lần nữa rung động.
Mười năm sau, chắc hẳn cậu ta đã rời khỏi sự bao bọc của cha mẹ, có khả năng gánh vác một cõi, chín chắn và điềm đạm hơn lúc bấy giờ.
Nếu thời cơ chín muồi, có lẽ cậu ta sẽ theo đuổi Vệ Tiểu Trì.
Hứa Dương từng nghĩ đến mọi khả năng, chỉ trừ việc Vệ Tiểu Trì đột nhiên phân hóa thành omega và còn thích người khác.
Ban nãy Vệ Tiểu Trì đã thể hiện thái độ quá rõ ràng, hoàn toàn dập tắt tia hy vọng cuối cùng, rằng họ có thể thành đôi mà Hứa Dương từng giả định.
Lý trí vẫn cao ngạo nhìn cậu ta. Nó mỉa mai hết thảy, như thể cho rằng những chuyện xảy ra trước mắt chẳng đáng nhắc tới với cậu ta của mười năm sau.
Nhưng Hứa Dương không bị lý trí thuyết phục, cậu ta vẫn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ không nói thành lời đang lan rộng trong lồng ng.ực.
_______________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Nếu không có gì bất ngờ thì Hứa Dương offline rồi nha. Tôi nghĩ một nhân vật nên có mở đầu và kết thúc.