- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Sợ Khương Trạm nản chí học hành, Vệ Tiểu Trì quyết định cho anh nghỉ nửa ngày. Cậu lén liên lạc với Hàn Tử Ương, hy vọng cậu ta có thể rủ rê thêm vài đứa bạn đi chơi bóng rổ với Khương Trạm.
Mãi đến khi Hàn Tử Ương tập hợp đủ người, Vệ Tiểu Trì mới nói chuyện này cho Khương Trạm.
Ban đầu Khương Trạm không đồng ý. Tuy anh không vui khi hôm đó Vệ Tiểu Trì hùa theo Lý Tùy Lâm để "phốt" anh học dở, nhưng anh biết tự lượng sức mình.
Thời gian đã eo hẹp thì chớ, lại còn mất gốc nên giờ Khương Trạm chỉ muốn mọc thêm hai cái đầu để học, chẳng muốn lãng phí dù chỉ một phút.
Nếu học kỳ một năm lớp 12 không thực hiện được lời hứa thì anh sẽ phải chia tay với Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì lại cho rằng nên cân bằng giữa học hành và nghỉ ngơi. Sau khi cậu hết lời khuyên nhủ, cuối cùng Khương Trạm cũng đồng ý phí phạm một buổi chiều.
Qua điện thoại, Hàn Tử Ương hay tin dạo này anh Trạm của mình cứ ru rú ở nhà học bài thôi đã thấy nhức đầu giùm. Dẫu sao thì bọn họ cũng không phải dạng ham học, Hàn Tử Ương thấu hiểu nỗi khổ của việc học nên muốn để Khương Trạm vận động, giải tỏa tinh thần căng thẳng.
Cậu ta không chỉ hẹn đội bóng rổ của Nhị Trung mà còn gọi cả đội bóng rổ của Đức Dục, ngay cả Nghiêm Thận mắc bệnh lười giai đoạn cuối cũng bị cậu ta gọi điện spam để lôi ra cho bằng được cơ mà.
Họ hẹn nhau ở Sân vận động Nhân công. Trong nhà thi đấu có điều hòa, sân bóng rổ cũng đạt tiêu chuẩn.
Bên trong nhà thi đấu mở máy lạnh phà phà, Vệ Tiểu Trì ngồi không nên bị phả vào lạnh teo, cũng may mà cậu nhìn xa trông rộng có mang theo áo khoác.
Ngó bộ Khương Trạm ngột ngạt vì bị giam trong nhà lâu quá, vừa vào sân đã dốc sức oanh tạc rổ phe kia.
Dương Thạc bên Đức Dục bị anh bón hành tơi tả. Ban nãy cậu ta chặn cú úp rổ của Khương Trạm, cánh tay bị anh thụi tê rần.
Dương Thạc vặn cổ tay, bản mặt khó coi như bị táo bón, "Hôm nay nó đớp thuốc súng à?"
Hàn Tử Ương đuổi theo Dương Thạc dỗ dành: "Biết sao được, thực lực của alpha top tier cỡ đó. Mày ráng thông cảm xíu ha, dạo này anh Trạm chịu nhiều áp lực học hành nên cần chỗ để xả stress."
"Chứ không phải mấy pha bón hành này giúp mày rèn luyện khả năng phòng thủ hử?"
Hàn Tử Ương đúng là fanboy số một của Khương Trạm mà, đoạn hội thoại nghe sặc mùi flex.
Gân xanh trên trán Dương Thạc giật giật, xoay lại giơ ngón giữa với Hàn Tử Ương.
"Đệch mịa mày, an ủi kiểu vậy đó hả? Vả lại bố mày không thèm để nó rèn luyện khả năng phòng thủ đâu nhá."
"Tức muốn khóc tại lỗi mình gà, em hiểu em hiểu." Hàn Tử Ương bắn tim với Dương Thạc đang cáu kỉnh, điệu bộ cợt nhả, "Yêu anh moaz moaz."
"Phắn." Dương Thạc xém thì bị cậu ta chọc tức đến nỗi tăng xông, buông lời đe doạ, "Bữa sau mày còn rủ tao, tao mà đi nữa thì tao theo họ mày luôn."
-
Không phải là trận đấu chính thức nên tần suất đấu võ mồm của cả bọn tăng lên đáng kể, thi thoảng còn xảy ra vài pha xô xát dữ dội.
Bóng rổ là bộ môn thể thao vừa chơi vừa choảng, chưa kể cái máu ngang tàng thiện chiến ăn sâu vào gen của đám alpha rồi nên xảy ra xung đột trong trận là chuyện thường ngày ở huyện.
Ngay cả người bình tĩnh như Lý Tùy Lâm, khi chơi môn thể thao này cũng chẳng còn tẹo phong độ nào, bằng không đã chẳng có biệt danh cáo già.
Thấy Khương Trạm bị kẹp giữa Nghiêm Thận và một gã cao to hơn 1m9, tim Vệ Tiểu Trì treo ngược cành cây, trộm đổ mồ hôi thay Khương Trạm.
Trên sân bóng rổ, alpha không còn dáng vẻ ngốc nghếch trẻ con như mọi hôm. Anh tập trung cao độ, ngũ quan anh tuấn, đôi môi lạnh lùng mím chặt thành một đường thẳng, góc cạnh khuôn mặt sắc sảo lạnh thấu xương.
Anh khuỵu gối dẫn bóng, con ngươi bỗng co lại, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Khương Trạm dẫn bóng lao lên, tốc độ cực nhanh làm alpha cao 1m9 kia ngã sóng soài.
Thần kinh vận động của Nghiêm Thận đỉnh khỏi bàn, vừa nhận ra đó là động tác giả của Khương Trạm thì phanh lại tại chỗ, khom người chắn ngay trước mặt Khương Trạm.
Khương Trạm nhìn quanh rồi chuyền bóng cho Tưởng Duệ đứng bên cạnh.
Nghiêm Thận đã nhìn thấy ánh mắt của Khương Trạm, nhưng hôm nay Khương Trạm chơi quá sung nên cậu ta còn tưởng người nọ sẽ không chuyền bóng cho đồng đội mà sẽ tiếp tục giằng co với mình.
Dù sao cũng không phải trận đấu chính thức, chả tính điểm nên không quá chú trọng vào việc phối hợp đồng đội.
Pha chuyền bóng của Khương Trạm nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Thận, lợi dụng khoảnh khắc cậu ta ngẩn người, Khương Trạm vọt lên lướt qua Nghiêm Thận.
Nghiêm Thận phản ứng nhanh chóng, nhận ra đây là một pha pick-and-roll kinh điển, vội xoay người toan ngăn cản đường bóng đó.
Nhưng quả bóng trong tay Tưởng Duệ đã rời đi, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi gọn vào tay Khương Trạm.
Khương Trạm bật nhảy, thực hiện cú úp rổ mạnh mẽ từ phía sau để đưa bóng vào rổ. Hai tay anh bám vào vành, quay lưng về phía bảng rổ.
Alpha đang lơ lửng trên không nhìn sang Vệ Tiểu Trì. Nhịp thở gấp gáp, mái tóc ướt đẫm, mồ hôi đọng trên quai hàm. Cánh tay dang rộng khoe ra từng thớ cơ bắp cuồn cuộn săn chắc.
Anh nhìn Vệ Tiểu Trì, như thể được bơm một liều adrenaline. Hormone ngập tràn khắp người, ánh mắt rực cháy.
Vệ Tiểu Trì bất giác nín thở, đờ đẫn ngóng nhìn Khương Trạm.
Không thể phủ nhận, Khương Trạm trên sân bóng rổ tỏa ra sức hút khó cưỡng. Cứ như tay săn mồi hàng đầu chốn rừng rậm.
-
Nhìn Khương Trạm treo lơ lửng trên vành rổ mãi không chịu xuống, lại còn liếc mắt đưa tình với omega nhà mình làm cả bọn sa mạc lời.
Hàn Tử Ương luôn tung hô Khương Trạm cũng không đành nhìn thẳng, đỡ trán chịu thua.
Alpha mà yêu vào rồi thì hoá thành... chó khờ, ngay cả anh Trạm của cậu ta cũng không ngoại lệ.
Hàn Tử Ương chốt kèo cô đơn đến già, không thì phong lưu đa tình nhưng chẳng vướng bận.
Không nỡ nhìn, thực sự không nỡ nhìn.
Hàn Tử Ương giả bộ thản nhiên nhìn sang chỗ khác, chạm phải cái nhìn chế giễu của Dương Thạc.
"Chém đi, cứ chém tiếp đi. Chả phải đam mê tung hô anh Trạm của mày lắm sao?" Dương Thạc trưng ra bản mặt "Xem mày con chém gió kiểu giề".
Hàn Tử Ương không để bản thân mình lép vế, hừ lạnh, "Chó yêu đương còn hơn cái loại chó cùi bắp như mày."
Dương Thạc trợn mắt, chẳng thèm đôi co với Hàn Tử Ương nữa.
Chơi tầm 20 phút, Dương Thạc thực sự không chịu nổi nữa nên đã hô tạm dừng để nghỉ ngơi 10 phút rồi chơi tiếp.
Khương Trạm đâu phải chơi bóng, anh đến để khoe mẽ tình cảm cơ.
Vừa kết thúc trận đấu, Vệ Tiểu Trì cầm khăn qua định đưa cho Khương Trạm lau mồ hôi, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Khương Trạm đã lẳng lặng thò đầu sang nhìn Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì đứng hình mấy giây, đành phải lau mồ hôi cho Khương Trạm.
Hàn Tử Ương - cái tên thẳng tính như cây sào, trông thấy cảnh tượng này xém phun nước trong miệng ra, khóe miệng méo xệch, lặng lẽ tránh xa hai kẻ lúc nào cũng tỏa ra mùi vị tình yêu nồng nặc.
Thấy Hàn Tử Ương đi qua, Dương Thạc cáu bẳn, "Sang chỗ bọn tao làm gì?"
Hàn Tử Ương ngang nhiên: "Ghé thăm nhà họ hàng."
Dương Thạc: "...Ai là họ hàng của mày? Tao còn tưởng khác giống loài không thể làm họ hàng cơ chứ."
Hàn Tử Ương vừa định chửi tục thì nhác thấy một bóng người quen thuộc ở đằng xa, ngọn lửa hóng hớt bùng lên.
"Ê ê." Hàn Tử Ương đánh mắt với Nghiêm Thận, trêu ghẹo: "Kia chẳng phải là cái người tên là Trì gì gì đó hử."
Nghiêm Thận đang uể oải uống nước, nghe thấy chữ "Trì" bèn mở đôi mắt phượng đang ngái ngủ ra.
Dương Thạc cũng nhạy cảm với cái tên này lắm, "Tạ Trì?"
"Phải. Tên Tạ Trì, kia là cậu ta đúng không?" Hàn Tử Ương chỉ vào bóng người.