- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Nhà Lý Tùy Lâm là một căn biệt thự ba tầng, diện tích mỗi tầng hơn 500 mét vuông. Tầng một là phòng khách và phòng sinh hoạt chung, tầng hai là nơi nghỉ ngơi, còn tầng ba được chia thành phòng họp và phòng làm việc.
Phòng họp rất rộng, thông với một sân thượng rộng hơn chục mét vuông. Trước đây ba Lý thường mời người khác đến để bàn chuyện hoặc tổ chức họp video với cấp dưới.
Ở đây có cửa sổ kính sát đất, ánh sáng chan hòa, bên ngoài là phong cảnh hữu tình của vườn tược với dòng nước biếc lượn quanh.
Mấy hôm nay ba Lý đến thành phố C tham dự hội nghị Internet, vô tình để lại một nơi lý tưởng cho bọn Khương Trạm học tập.
Hàn Tử Ương gác chéo chân ngồi phịch xuống ghế một cách thô thiển, miệng ngậm một quả dâu tây, tay còn cầm hai quả cherry.
So với dáng vẻ bất cần của Hàn Tử Ương, Tưởng Duệ và Triệu Tử Phong trông có vẻ văn minh hơn nhiều, ai nấy lấy bút và vở bài tập trong cặp ra, nhìn là biết đến để học kèm.
Vệ Tiểu Trì ngồi ngay ngắn trong góc, không nhịn được nhìn trộm alpha đang ngồi ở góc đối diện, dù anh không nói lời nào nhưng sự hiện diện lại vô cùng rõ rệt.
Hoàng hôn sắp buông xuống, ánh chiều tà chiếu qua khung cửa sổ hắt lên người anh, nhuộm một màu đỏ rực.
Khương Trạm rũ mắt, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, đường nét lạnh lùng kiêu ngạo.
Từ lúc Khương Trạm bước vào đến giờ chỉ nhìn lướt qua Vệ Tiểu Trì một cái rồi không hề có bất kỳ tương tác nào nữa, thái độ cao ngạo lạnh nhạt như thể chưa từng quen biết.
Thấy anh như vậy, Vệ Tiểu Trì hơi mất tự nhiên.
Nhưng nhớ đến khoản tiền thù lao 200 tệ mà Lý Tùy Lâm đã chuyển cho mình, chút bối rối kia liền tan biến trong nháy mắt.
Vệ Tiểu Trì nhanh chóng cảm thấy số tiền hôm nay kiếm được thật dễ dàng. Trong thời gian Lý Tùy Lâm ở nhà dưỡng thương, có lẽ cậu ta đã cân nhắc rất kỹ cách kèm cặp bộ tứ đội sổ này.
Sau khi mọi người tập trung đầy đủ, Lý Tùy Lâm đưa cho Vệ Tiểu Trì một túi giấy kraft.
"Tiểu Trì, giúp tôi phát cho họ nhé." Lý Tùy Lâm ngồi trên ghế tựa bằng sắt, khóe miệng ngậm cười, "Cảm ơn."
Người như Lý Tùy Lâm, dù có sai khiến người khác cũng không làm người ta khó chịu, huống chi cậu ta còn đang bị thương ở mắt cá chân, đi lại bất tiện.
"Ừm." Vệ Tiểu Trì mở túi ra, phát hiện bên trong là một xấp đề thi.
Lý Tùy Lâm lên tiếng, "Không cần phát hết, chỉ cần phát đề tổ hợp khoa học tự nhiên thôi."
Vệ Tiểu Trì vội vàng lục ra đúng bốn đề tổ hợp khoa học tự nhiên trong đó rồi đặt trước mặt họ, giọng nói trầm thấp của Lý Tùy Lâm vang lên sau lưng...
"Đây đều là những câu hỏi cơ bản, tao muốn xem trình độ của bọn mày thế nào đã."
Lúc này Vệ Tiểu Trì đột nhiên nhận ra rằng, vai trò gia sư của cậu dường như chỉ là để lấp chỗ trống thôi.
Lý Tùy Lâm có kinh nghiệm dày dặn, tỉ mỉ và cũng suy nghĩ cũng thấu đáo hơn cậu.
Nguy cơ thất nghiệp khiến Vệ Tiểu Trì lập tức bật chế độ làm việc hết công suất, bận rộn xoay vòng giữa bốn người.
Chốc thì Hàn Tử Ương huých cậu, "Này nhóc bốn mắt, bài này làm sao đây?"
Chốc thì Triệu Tử Phong - cậu trai cơ bắp cuồn cuộn ngượng ngùng gãi tai, "Cậu xem giúp tôi làm thế này đúng không?"
Thấy ai nấy đều tích cực như vậy, Tưởng Duệ cũng không chịu thua kém, "Bạn học ơi, cậu xem giúp tôi cái này nữa nhé."
Alpha còn lại rất kiêu kỳ, chẳng nói chẳng rằng nhưng sắc mặt thì ngày càng khó coi.
Vệ Tiểu Trì bị mấy tên này xoay như chong chóng, mãi đến khi một tiếng gầm giận dữ vang lên, "Mẹ nó bọn mày phiền quá rồi đấy, có để người ta làm bài không?"
Khương Trạm cau có, cơn khó chịu lan tỏa theo pheromone của chủ nhân, beta không cảm nhận được nhưng mấy tên alpha có mặt ở đó ăn ý với nhau, lập tức im thin thít.
Lý Tùy Lâm vừa mở cửa ra đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, lông mày khẽ nhướn lên chút đỉnh.
Cậu ta lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Câu nào không làm được thì cứ để trống."
Lý Tùy Lâm bước vào, đặt một miếng bánh kem lên bàn, ngón tay thon dài đẩy đĩa về phía beta, "Đừng quan tâm bọn họ, ăn miếng bánh trước đi."
Hàn Tử Ương la oai oái, bật dậy định nhào tới giành, "Tao cũng muốn ăn, sao không lấy cho bọn tao?"
Lý Tùy Lâm nhàn nhạt liếc cậu ta, "Làm xong rồi tính."
Hàn Tử Ương lập tức ngoan ngoãn, bĩu môi, cúi đầu tiếp tục khổ sở chiến đấu với bài tập.
Lý Tùy Lâm gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho Vệ Tiểu Trì ăn bánh.
Vệ Tiểu Trì cảm thấy mình ở đây chẳng có tác dụng gì, đã lấy không của người ta hai trăm tệ, giờ còn được ăn điểm tâm.
Dù mặt có dày đến đâu thì lúc này cậu cũng thấy hơi ngại, nên quyết định dùng cách cư xử khéo léo, đẩy miếng bánh trở lại.
"Lớp trưởng, cậu ăn trước đi."
Vệ Tiểu Trì học theo Khổng Dung nhường lê, tuy rằng cậu đang nhường bánh kem nhà Lý Tùy Lâm.
Lý Tùy Lâm nhìn Vệ Tiểu Trì với ánh mắt tràn đầy bao dung như một người cha già, "Trong tủ lạnh còn nhiều lắm, cậu ăn đi."
Sau khi lịch sự khước từ vài lần, từ chối nữa thì thành ra làm bộ làm tịch, Vệ Tiểu Trì cầm nĩa định ăn thì nghe thấy tiếng "bốp" vang lên, không biết ai đập bàn.
Vệ Tiểu Trì nhìn về nơi phát ra âm thanh— Khương Trạm đập bài thi xuống bàn, đuôi mắt hơi xếch lên, vừa ngông vừa ngang, "Làm xong rồi."
Hàn Tử Ương mới viết được một nửa, nghe vậy thì kinh ngạc, "Anh Trạm trâu bò quá."
Cậu ta tò mò thò đầu lại xem, bài thi của Khương Trạm bỏ trống mớ chỗ, Hàn Tử Ương ngẩn người rồi cũng hăm hở giơ móng vuốt, định bắt chước kiểu nộp bài này.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu ta đã thấy anh họ đang nhìn mình với nụ cười đầy thâm ý, Hàn Tử Ương lạnh toát sống lưng, chỉ có thể cắn bút tiếp tục làm bài.
Lý Tùy Lâm liếc nhìn Khương Trạm đang tỏ vẻ ngông nghênh, nói với Vệ Tiểu Trì, "Tiểu Trì, cậu xem bài cho cậu ta đi."
Khương Trạm khẽ nhíu mày rồi lại khôi phục vẻ ngạo nghễ ban đầu.
Cuối cùng cũng có việc để làm, Vệ Tiểu Trì cầm lấy bài thi, đập vào mắt là một mảng trống mênh mông, chợt thấy cạn lời.
Đúng như Lý Tùy Lâm nói, đây toàn là những câu hỏi cơ bản, với một người đã từng chinh chiến giữa núi bài tập như Vệ Tiểu Trì, có những câu thậm chí chẳng cần động não mà chỉ nhìn qua thôi là biết đáp án ngay.
Vệ Tiểu Trì trải phẳng bài kiểm tra lên bàn, mất chưa đến bảy phút đã xem xong.
Chủ yếu là do Khương Trạm chỉ làm được có mấy câu, còn lại bỏ trống hết.
Lý Tùy Lâm rút bài thi khỏi tay Vệ Tiểu Trì, đưa ngón tay day thái dương, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "chậc" khó hiểu, ánh mắt ẩn chứa ý cười, đầy vẻ trêu chọc.
Khương Trạm bực dọc, "Chậc cái rắm, có gì thì nói thẳng đi."
Lý Tùy Lâm không thèm để ý đến anh mà chỉ quay sang trêu Vệ Tiểu Trì, "Đây chính là trình độ của đối tượng cần được kèm cặp trọng điểm đấy, vất vả cho cậu quá."
Thấy sắc mặt Khương Trạm đã khó coi lắm rồi, Vệ Tiểu Trì cũng không dám nói mấy câu khách sáo như "không vất vả đâu".
Nói không vất vả thì điêu quá, chẳng biết Khương Trạm có phải cố ý hay không mà rất nhiều câu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn mà anh vẫn làm sai.
Hàn Tử Ương cũng chẳng khá hơn Khương Trạm là bao, mấy câu làm đúng phần lớn đều do Vệ Tiểu Trì hướng dẫn.
Những câu nào bọn họ đã hỏi, Vệ Tiểu Trì đều đánh dấu lại khi kiểm tra bài thi, câu nào dựa vào thực lực, câu nào nhận trợ giúp từ bên ngoài Lý Tùy Lâm nhìn là biết ngay.
Nắm được tình hình môn Khoa học tổng hợp của bộ tứ đội sổ này, Lý Tùy Lâm bảo Vệ Tiểu Trì đưa cho họ một đề Toán để làm, còn mình với Vệ Tiểu Trì lên kế hoạch học tập.
"Tiểu Trì, cuối tuần cậu có thời gian không?" Lý Tùy Lâm day day thái dương, "Tình hình còn rắc rối hơn tôi tưởng, sắp thi đến nơi rồi, phải tranh thủ thời gian nâng cao thành tích cho bọn họ."
Vệ Tiểu Trì hơi do dự.
Mặc dù tiền công Lý Tùy Lâm trả rất hậu hĩnh, nhưng công việc này không ổn định, sau kỳ thi thử bọn Khương Trạm sẽ không cần phụ đạo nữa.
Nếu vì dạy kèm mà mất công việc ở tiệm trà sữa, Vệ Tiểu Trì cảm thấy không đáng, nhưng mức lương Lý Tùy Lâm đưa ra thực sự quá hấp dẫn.
Vệ Tiểu Trì li.ếm môi, hỏi thẳng điều mình quan tâm nhất, "Cuối tuần dạy kèm vẫn tính một trăm tệ một tiếng chứ?"
Lý Tùy Lâm ồ lên như thể ngạc nhiên, lại như thể đang buồn bã, "Chúng ta thân thiết như vậy, không giảm giá chút nào sao?"
"Cái này..." Vệ Tiểu Trì ấp úng, ánh mắt láo liên, "Tớ nghĩ anh em ruột cũng phải sòng phẳng với nhau, nhưng tớ có thể mời lớp trưởng một ly nước chanh để cảm ơn vì đã giới thiệu công việc cho tớ."
Dù sao thì dạy bốn người này cũng chẳng dễ dàng gì, đặc biệt là khi trong đó có hai tên dốt đặc cán mai.
Hơn nữa cậu còn đối mặt với nguy cơ bị sa thải ở quán trà sữa, với tình hình hiện tại, công sức bỏ ra và tiền kiếm được là tương xứng.
Vì vậy không thể nào giảm giá được, không ai có thể chiếm hời từ tay Vệ Tiểu Trì keo kiệt cả.
Lý Tùy Lâm cũng chỉ ghẹo Vệ Tiểu Trì, sảng khoái đồng ý, "Được, vậy vẫn một trăm tệ một giờ."
"Cuối tuần này, sáng hai tiếng, chiều hai tiếng, học nhiều quá họ cũng không tiếp thu nổi."
Lý Tùy Lâm vặn nắp chai, uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói, "Buổi sáng từ mười giờ đến mười hai giờ, buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ, cậu có sắp xếp được không?"
Thời gian dạy kèm quá rời rạc, như vậy Vệ Tiểu Trì sẽ không có cơ hội tranh thủ đi phát tờ rơi cho quán trà sữa.
Nhưng sự cám dỗ bốn trăm tệ một ngày quá lớn, cậu nghiến răng, gật đầu nói: "Được thôi."
Bên quán trà sữa phải xin nghỉ, Vệ Tiểu Trì định tìm cơ hội gọi điện cho quản lý.
Mỗi tuần, Trà Sắc Trà Nghệ đều thuê nhân viên tạm thời mặc đồ mascot thú bông phát tờ rơi, thường thuê sinh viên vì tiết kiệm và hiệu quả.
Châu Vân đã thêm WeChat của nhiều sinh viên sẵn sàng làm việc bán thời gian, mỗi thứ sáu cô ấy sẽ hỏi ai muốn làm.
Vệ Tiểu Trì là một trường hợp đặc biệt, ban đầu Châu Vân chê cậu còn nhỏ tuổi, sợ cậu không có trách nhiệm.
Không ngờ Vệ Tiểu Trì lại là người làm lâu nhất, cũng chăm chỉ nhất, những lúc quán bận cậu còn biết chủ động giúp đỡ, vô cùng nhanh nhạy.
Châu Vân rất quý Vệ Tiểu Trì, vì vậy chỉ cần Vệ Tiểu Trì không chủ động xin nghỉ thì mỗi tuần cô ấy đều để cậu làm.
-
Khương Trạm nhướng mày, nhìn Vệ Tiểu Trì và Lý Tùy Lâm ngồi sát bên nhau thì thầm to nhỏ, ánh mắt tối sầm lại.
Hôm qua còn sống chết vì anh, hôm nay đã có tình mới, còn mời người ta uống nước chanh.
Hừ, lại định giở trò cũ à?
Đám giả nai này không biết đổi kịch bản ư, một kịch bản mà định dùng lên bao nhiêu người nữa chứ?
Cảm nhận được ánh mắt của Khương Trạm, Lý Tùy Lâm quay sang nhìn anh, đôi mắt ngập tràn ý cười như thể đang hỏi có chuyện gì vậy.
Vốn đang thảo luận kế hoạch dạy kèm, Lý Tùy Lâm bỗng im lặng khiến Vệ Tiểu Trì hơi khó hiểu, lần theo ánh mắt của cậu ta thì thấy trùm trường đang bày ra vẻ mặt khó ở.
Ngay sau đó, Vệ Tiểu Trì còn bị anh lườm một cái.
Không biết Khương Trạm đang cáu Lý Tùy Lâm chuyện gì, nhưng Vệ Tiểu Trì cảm thấy mình bị vạ lây.
May mà Khương Trạm không tiếp tục trút giận lên người Vệ Tiểu Trì, chỉ liếc một cái rồi quay đi, ngồi d.ạng ch.ân, cầm bút chọc vào bài thi, làm bài mà sát khí đùng đùng, không biết ai chọc giận gì anh.
Vệ Tiểu Trì nhỏ giọng hỏi Lý Tùy Lâm, "Cậu ta sao thế?"
Lý Tùy Lâm nhún vai, cười mà không nói.
Vệ Tiểu Trì thở dài, đúng là Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn mà.
_________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Tiểu Trì: Tui hỏi thật, tui giả nai chỗ nào cơ?