- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định "Được" của Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì âm thầm tính toán.
Việc cần kíp là phải nâng cao thành tích học tập của Khương Trạm, đương nhiên cũng không thể bỏ bê nhiệm vụ kiếm tiền. Nhưng chỉ cần phân bổ thời gian hợp lý thì có thể tiến hành song song cả hai việc.
Ba công việc mà chị của Khương Trạm giới thiệu, ngoài công việc gia sư ra thì đều là công việc toàn thời gian, hiện không phù hợp với hai người họ.
Công việc gia sư kia, nghe anh bảo đó là cháu trai của một người chú bên phía anh rể Khương Trạm, đang học lớp 8, năm sau thi vào cấp ba.
Nghe thôi cũng biết vì nể mặt nên mới chọn Vệ Tiểu Trì làm gia sư. Con cái của mấy nhà như vậy tệ gì cũng phải tìm sinh viên giỏi của trường danh tiếng, nào đến lượt một học sinh cấp ba như cậu dạy chứ?
Thêm vào đó địa điểm làm việc hơi xa, Vệ Tiểu Trì còn phải đảm đương việc học của Khương Trạm nên dạy kèm cho hai người cùng một lúc có phần quá sức.
Trước đây cậu có thể phụ đạo cho bộ tứ đội sổ cùng một lúc vì họ cùng khối, đều học ban tự nhiên nên không cần soạn hai bộ giáo án.
Đã là món nợ ân tình kiểu này thì phải dạy cho thật tốt. Lỡ như thành tích của đứa nhỏ không tiến bộ thì cũng khó đường ăn nói.
Vệ Tiểu Trì suy nghĩ kỹ càng, vẫn từ chối khéo công việc mà Khương Đường giới thiệu, quay về với nghề cũ, thứ bảy đi phát tờ rơi cùng Khương Trạm hơn hai tiếng đồng hồ.
Mỗi người 60 tệ, cả buổi sáng hai người kiếm được 120 tệ.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà Khương Trạm, buổi chiều Vệ Tiểu Trì kèm anh học.
Trước đây khi phụ đạo cho bộ tứ đội sổ, cứ hai ngày làm một bài kiểm tra nhỏ, một tuần làm bài kiểm tra lớn, mục đích là để xem họ có chịu nghe giảng nghiêm túc hay không.
Những bài kiểm tra đó Vệ Tiểu Trì vẫn còn giữ. Tối qua cậu lục ra, chép lại toàn bộ những câu Khương Trạm từng làm sai rồi chọn thêm vài dạng bài kinh điển đưa cho anh làm.
Vệ Tiểu Trì không rõ dạo này Khương Trạm có học hành chăm chỉ hay không, những nội dung đã phụ đạo trước đó còn nhớ được bao nhiêu, nên cho anh làm bài kiểm tra đầu vào.
Khương Trạm ngồi dạ.ng chân vắt vẻo trên ghế học bài, cau mày chọc bút vào vở. Vệ Tiểu Trì thò đầu sang nhìn.
Thấy anh đang bí ở câu thứ hai, Vệ Tiểu Trì nói, "Không biết làm thì để trống, làm những câu cậu biết trước đi."
Khương Trạm chỉnh lại tư thế, bỏ qua câu thứ hai và chọn làm những câu khác, thi thoảng ngẩng đầu dùng bút gãi trán, suy nghĩ một lát rồi lại cúi đầu làm tiếp.
Không hiểu sao nhìn dáng vẻ hết sức nghiêm túc của alpha, Vệ Tiểu Trì lại muốn cười.
Khóe miệng cậu vừa cong lên, Khương Trạm cứ như mọc mắt bên hông, bỗng nhiên nhìn sang như một con mèo đánh hơi thấy mùi tanh.
Vệ Tiểu Trì vội giả vờ bận rộn, lúc thì mở sách tiếng Anh, lúc thì mở vở bài tập toán, còn lục trong cặp ra một xấp đề thi dày cộm.
Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì chăm chú một chặp, thấy không có gì bất thường mới tiếp tục làm bài của mình.
Vệ Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp những thứ không cần thiết sang một bên rồi làm bài tập tiếng Anh mà giáo viên giao trước.
Giữa chừng thím Châu đem trái cây lên cho bọn họ, thấy hai người đang học hành chăm chỉ thì ngạc nhiên đến mức xém làm rơi đĩa trái cây trên tay.
Đúng là vạn tuế nở hoa, vậy mà cậu ấm khó bảo nhà thím lại nghiêm túc học hành cơ đấy.
Ban đầu thím ấy còn sợ hai người họ suốt ngày dính lấy nhau sẽ làm mấy chuyện không hay, giờ xem ra đã lo thừa rồi.
Thím Châu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn điềm đạm của Vệ Tiểu Trì, cảm thấy vô cùng hài lòng. Tuy mọi khi Khương Trạm kiêu căng ngang ngược, nhưng mắt nhìn người cũng không tệ, ít nhất không tìm một omega khó chiều giống như anh.
Thấy bọn họ đang học hành chăm chỉ, thím Châu không làm phiền nữa, để trái cây đó rồi đi xuống.
-
Ba mươi mấy câu hỏi, Khương Trạm chỉ làm hơn mười phút đã xong.
Anh bỏ bút xuống, đôi mắt lập lòe, nói với vẻ đờ đẫn, "Xong rồi."
"Nhanh vậy ư?" Vệ Tiểu Trì cầm sang xem thử, thấy bỏ trống gần một nửa.
Chỉ toàn là những câu hỏi cơ bản nên Vệ Tiểu Trì kiểm tra cái vèo, xác suất làm đúng chỉ tạm được phân nửa.
Kỳ thi hồi tháng năm, Khương Trạm còn có thể đạt điểm trung bình tất cả các môn, mới một tháng không học hành tử tế mà thành tích đã tụt dốc không phanh.
Những câu từng làm sai, giờ đem ra kiểm tra lại vẫn không làm được, có thể nói là chân thực quá đi thôi.
Vệ Tiểu Trì đã đoán trước được nên cũng không thất vọng lắm, "Ăn trái cây trước đã, ăn xong tớ giảng lại mấy câu sai cho cậu."
Khương Trạm xiên một miếng dâu tây nhét vào miệng Vệ Tiểu Trì.
Quả dâu tây to tròn đỏ mọng lại còn vô cùng ngọt, Vệ Tiểu Trì vừa nuốt xuống thì Khương Trạm lại nhét vào miệng cậu hai miếng dưa hami rưới milkshake.
Vệ Tiểu Trì muộn màng nhận ra Khương Trạm có vẻ không vui, hai bên má phồng lên, lẳng lặng nhìn Khương Trạm.
Khương Trạm chẳng ăn miếng nào, chỉ chăm chăm đút vào miệng Vệ Tiểu Trì.
"Sao thế?" Vệ Tiểu Trì nhìn alpha đang ủ rũ, không nhịn được mở miệng hỏi, "Học mệt rồi sao?"
Khương Trạm lại nhét thêm một miếng thanh long vào miệng Vệ Tiểu Trì, "Không có."
Rõ ràng là có mà.
May mà Khương Trạm không phải là kiểu người có thể che giấu bầu tâm sự, im lặng trong chốc lát, anh làm ra vẻ thờ ơ hỏi, "Người đó... học có giỏi không?"
Đầu Vệ Tiểu Trì toàn là dấu hỏi chấm, "Người nào cơ?"
Khương Trạm khẽ hừ, "Cái người tên Hứa Dương đó."
Vệ Tiểu Trì: ...
Nhìn Khương Trạm ra vẻ "không thích hơn thua, nhưng mà thua thì ứ chịu", đáy lòng Vệ Tiểu Trì ngổn ngang.
Cậu cứ tưởng Khương Trạm hoàn toàn chẳng bận tâm đến việc học hành, chỉ cần để tâm đến thành tích xíu xiu thôi thì cũng không tệ đến mức này.
Nhưng nếu nói Khương Trạm không để tâm, thì sau khi biết mình làm bài không tốt lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Vệ Tiểu Trì trả lời đúng sự thật: "Không giỏi."
Khương Trạm lại hỏi, "Vậy những câu tôi làm được, cậu ta có thể làm đúng không?"
Vệ Tiểu Trì hơi đứng hình, rồi lắc đầu.
Ở lớp họ, Hứa Dương cũng thuộc dạng đội sổ. Còn về việc giữa cậu ta và Khương Trạm ai giỏi hơn thì Vệ Tiểu Trì không rõ lắm, bởi vì cậu chưa từng chú ý đến.
Đừng nói đến những người xếp bét toàn khối, ngay cả người quanh năm đứng thứ tư trong lớp Vệ Tiểu Trì còn chẳng biết nữa là.
Vệ Tiểu Trì lắc đầu là vì cậu không biết, nhưng Khương Trạm lại hiểu nhầm.
Thấy Vệ Tiểu Trì lắc đầu nên Khương Trạm tưởng Hứa Dương không làm được, có hơi đắc ý, quả nhiên chỗ nào cũng không bằng anh.
Khương Trạm chẳng hề hứng thú với việc học hành, dù có giữ vững ngôi vị đội sổ toàn khối anh cũng không buồn quan tâm.
Nhưng trước mặt Vệ Tiểu Trì, dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn có gánh nặng hình tượng, không muốn để Vệ Tiểu Trì thấy được mặt kém cỏi của mình.
Tìm lại được chút danh dự, Khương Trạm đặt đĩa trái cây sang một bên, "Lát nữa ăn tiếp, giảng bài trước."
"À... ừm, được."
Vệ Tiểu Trì chả hiểu đầu cua tai nheo gì, sao chẳng mấy chốc mà Khương Trạm đã thay đổi thái độ, tràn đầy nhiệt huyết như vậy. Cơ mà dù sao cũng là chuyện tốt.
Cậu cầm vở lên bắt đầu giảng giải từng câu cho Khương Trạm, vừa giảng đến câu thứ ba thì điện thoại của Khương Trạm reo lên.
Cuộc gọi của Hàn Tử Ương, rủ Khương Trạm đến sân vận động chơi bóng.
"Chơi bóng xong, tối về mình làm thêm bữa tiệc nướng, vừa nhâm nhi bia vừa lủm tôm hùm đất, sướng như tiên." Hàn Tử Ương cười khì khì.
Khương Trạm: "Không đi."
Bị từ chối phũ phàng, Hàn Tử Ương khó hiểu, "Anh Trạm, hôm nay anh bận à?"
Khương Trạm lạnh lùng đáp: "Mắc học rồi, không có việc gì đừng làm phiền tao."
Nói xong cúp máy, để mặc Hàn Tử Ương ngổn ngang.
Tưởng Duệ tung quả bóng rổ trong tay, quay đầu hỏi Hàn Tử Ương, "Anh Trạm có đến không?"
Hàn Tử Ương không đáp, vẫn để điện thoại bên tai, cả người cứng đờ như hóa đá.
"Mày bị khờ rồi à?" Tưởng Duệ ném quả bóng vào vai Hàn Tử Ương.
Hàn Tử Ương bị quả bóng đập cho tỉnh, nhích cái cổ cứng đờ về phía Tưởng Duệ, sắc mặt như đang mộng du, "Hình như tao bị ảo thính rồi, anh Trạm bảo anh ấy không đến, mắc học rồi."
"Mày không ảo thính đâu, mà là điếc rồi." Tưởng Duệ châm chọc Hàn Tử Ương, tự mình gọi cho Khương Trạm một cú.
Ba mươi giây sau, hai người nhìn nhau, không nói nên lời.
Hàn Tử Ương co giật khóe miệng, "Đừng nói với tao là mày cũng bị ảo thính nha."
Tưởng Duệ: "Xin lỗi, tao bị ảo thính cmnr."
Hàn Tử Ương: ...
Hai người lại nhìn nhau một phút.
"Tại sao, tại sao, rốt cuộc là tại sao?" Hàn Tử Ương ngồi xổm xuống đất vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không ra.
Tưởng Duệ thì đang "rầm rộ thông báo" trên vòng bạn bè WeChat: Chấn động! Chấn động! Chấn động! Khương Trạm ở nhà học bài.
Mỗi người phản hồi đều để lại một hàng dài dấu chấm hỏi.
Có một bình luận đặc biệt có hồn - Khương Trạm nào ở nhà học bài cơ?
Một lúc sau, bài đăng của Tưởng Duệ còn nhận được bình luận từ chính Khương Trạm.
Chỉ hai chữ - Phắn đi.
-
Giảng bài kiểm tra cho Khương Trạm xong, Vệ Tiểu Trì tìm những dạng bài tương tự trong kho đề cho anh làm, muốn xem anh có thực sự hiểu bài hay không.
Trong lúc nghỉ ngơi, Khương Trạm lướt vòng bạn bè, sau khi phản hồi Tưởng Duệ thì ném điện thoại sang một bên, thò qua xem Vệ Tiểu Trì chọn đề cho mình.
Tầm mắt dần chuyển từ sách bài tập sang bàn tay đang lật sách của Vệ Tiểu Trì, ngón cái và ngón trỏ của cậu kẹp ngang một cây bút, nắp bút đè vào khớp ngón giữa.
Bàn tay omega trắng bệch gầy guộc, móng tay trông chẳng có chút huyết sắc nào, chỉ mỗi ngón cái là có vệt nhỏ hình trăng non.
Cạnh ngón giữa hơi nhô lên.
Khương Trạm nắm lấy tay Vệ Tiểu Trì, đầu ngón tay vu.ốt ve chỗ chai sạn, "Sao lại thế này, đau không?"
Vệ Tiểu Trì nói: "Không đau, cậu không có sao?"
Khương Trạm lập tức giơ tay mình ra, "Tôi không có."
Ngón tay alpha xương khớp rõ ràng, đốt thứ ba cũng thon dài cân đối, chẳng hề biến dạng.
Khương Trạm nắm tay Vệ Tiểu Trì đặt bên cạnh tay mình, càng làm nổi bật ngón giữa dị dạng của Vệ Tiểu Trì.
Anh không khỏi tò mò, "Sao ngón tay cậu lại như vậy? Ai cũng có sao?"
Vệ Tiểu Trì có hơi ngại khi đem ra so sánh với anh, rụt tay về rồi chậm rãi giải thích, "Viết chữ nhiều thì sẽ bị vậy."
Khương Trạm lại túm lấy tay Vệ Tiểu Trì, sờ chỗ nhô lên của cậu, "Thật sự không đau sao?"
Vệ Tiểu Trì lắc đầu, "Không đau."
Khương Trạm chà mạnh vào, "Vậy thế này thì sao?"
Vệ Tiểu Trì: "Hơi đau."
Khương Trạm nhẹ tay hơn, "Vậy thế này thì sao?"
Vệ Tiểu Trì: "Không đau."
Khương Trạm mân mê đốt ngón tay của Vệ Tiểu Trì, "Sau này có khỏi không?"
Vệ Tiểu Trì chẳng thấy có gì to tát, ngón giữa của những người cậu quen biết hầu hết đều hơi biến dạng, bị Khương Trạm giữ ngón tay hỏi dồn dập như vậy, cậu cứ thấy quái lạ và có chút ngại ngùng.
Vệ Tiểu Trì khẽ rụt tay về, "Chắc... chắc là không khỏi được rồi."
Khương Trạm ngẩng đầu nhìn Vệ Tiểu Trì, "Do bút cọ xát ư? Sau này làm bài tập dán thêm một miếng băng cá nhân vào xem có đỡ hơn không?"
Đôi mắt của alpha đen láy thuần khiết, xoắn xuýt lo cho ngón tay biến dạng vì viết chữ của Vệ Tiểu Trì, cứ như đối với anh đây là chuyện quan trọng lắm vậy.
Vệ Tiểu Trì chạm phải ánh mắt Khương Trạm, hoảng loạn lảng tránh cứ như bị bỏng, "Không cần phiền phức vậy đâu, không sao mà."
Sống mũi và quai hàm của cậu sắc sảo, khi cụp mắt, khuôn mặt càng thanh tú sáng sủa.
Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì rũ mắt, cõi lòng như bị thứ gì đó mềm mại trêu chọc.
Yết hầu anh trượt lên xuống, chầm chậm sấn lại gần Vệ Tiểu Trì.
Hàng mi của Vệ Tiểu Trì vội chớp đôi lần, hơi thở dồn dập nghẹn lại nơi cổ họng, màng nhĩ sung huyết.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm nhau, giữa tiếng tim đập vang dội, Vệ Tiểu Trì chậm rãi nhắm mắt lại.
-
Ở nhà Khương Trạm đến năm giờ chiều, Vệ Tiểu Trì đề nghị về nhà. Khương Trạm không nói gì, chỉ lái mô tô đưa cậu về.
Đến cổng khu dân cư, Vệ Tiểu Trì xuống xe, tháo mũ bảo hiểm trả lại cho Khương Trạm.
"Đi đường cẩn thận, chạy chậm thôi."
Khương Trạm đáp ừm, "Cậu đừng học khuya quá, ngày mai tôi qua đón cậu."
Vệ Tiểu Trì: "Tớ biết rồi."
Ánh mắt Khương Trạm vẫn dán chặt vào người Vệ Tiểu Trì, mím môi nói, "Về đi."
Dù Vệ Tiểu Trì có chậm hiểu đến đâu, cũng cảm nhận được sự lưu luyến của Khương Trạm.
Trước đây cậu từng nghĩ Khương Trạm là kiểu người ngang ngược, muốn làm gì thì làm. Hôm nay bỗng nhận ra anh đâu phải là người hoàn toàn không biết lý lẽ, chỉ cần nói chuyện nghiêm túc thì anh vẫn sẽ nghe.
Chẳng hạn như hôm qua cậu bảo Khương Trạm rằng không thể đến nhà anh ở, hôm nay anh đã không đề nghị Vệ Tiểu Trì ở lại qua đêm, dù anh rất muốn giữ cậu ở lại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì bước đến dịu dàng ôm anh, "Mai gặp."
Khương Trạm bỗng trở nên vui vẻ, dụi nhẹ vào bên tai Vệ Tiểu Trì, khẽ khàng đáp "ừm".
Thật ra anh dễ dỗ lắm.
Vệ Tiểu Trì thầm nghĩ.
________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Nhóc ấy rất dễ dỗ dành, nhưng chỉ có tác dụng với cậu thôi, người khác không được đâu Tiểu Trì à.