- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Đôi mắt đen láy của alpha ánh lên ngọn lửa nóng rực, tựa như sắp bùng nổ đến nơi.
Lòng Vệ Tiểu Trì chùng xuống.
Thế nhưng Khương Trạm không nói gì, cũng chẳng làm gì mà quay người bỏ đi, để lại cho Vệ Tiểu Trì một bóng lưng lạnh lùng.
"Xin lỗi, không bán nữa." Vệ Tiểu Trì trả tiền lại cho cậu bạn kia, cầm cặp sách đuổi theo.
"Cái gì vậy trời?" Bạn nam kia càu nhàu: "Nói không bán là không bán, có biết giữ uy tín trong kinh doanh không thế? Sau này cậu còn định bán đồ nữa không?"
Vệ Tiểu Trì bước vội, nghe vậy bèn dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ xin lỗi, "Xin lỗi, sau này cũng không bán nữa."
Dứt lời, Vệ Tiểu Trì vội vàng đuổi theo.
Tuy vừa nãy Khương Trạm không nổi cáu, nhưng chắc hẳn anh đang tức giận.
Alpha sải bước chân dài, một bước gần như bằng hai bước của người khác. Khuôn mặt tuấn tú sa sầm, quanh người phủ một tầng áp suất thấp.
Giờ ra chơi có rất nhiều học sinh ra ngoài hóng gió, Khương Trạm đi qua nơi nào, đám đông tự giác giữ khoảng cách với anh.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhận ra tâm trạng trùm trường không vui, chẳng ai dại gì mà đi chọc vào anh lúc này.
Vệ Tiểu Trì cũng không dám, nhưng cậu phải xoa dịu cơn giận của Khương Trạm, chuyện này nói cho cùng cũng do cậu mà ra.
Chocolate Khương Trạm mua, cậu không nói với người ta một tiếng mà đã tự ý bán đi là không đúng.
Khương Trạm phớt lờ cậu, Vệ Tiểu Trì cũng không dám hó hé mà chỉ lẳng lặng theo sau anh, cùng anh lên sân thượng tòa nhà thí nghiệm.
Trên sân thượng có rất nhiều thùng nhựa màu xanh. Có lẽ Khương Trạm đang trút giận, vung chân đá mạnh một cú.
Thùng nhựa màu xanh chao đảo như con lật đật, đồ bên trong kêu lạch cạch khiến Vệ Tiểu Trì kinh hồn bạt vía, hoảng sợ không thôi.
Cú đá này của Khương Trạm hẳn là nhắm vào cậu, có điều không trút lên người cậu mà thôi.
Vệ Tiểu Trì nuốt nước bọt, thân hình nhỏ bé này của cậu mà bị Khương Trạm đá một cú chắc chắn sẽ tàn phế ngay tại chỗ.
Giọng Vệ Tiểu Trì yếu ớt, "...Xin lỗi."
Khương Trạm quay đầu lại, ánh mắt đầy tính xâm lược khóa chặt Vệ Tiểu Trì, trong mắt ẩn chứa cơn thịnh nộ ngút trời.
Anh hỏi, "Tại sao lại bán?"
Vệ Tiểu Trì như bị đóng đinh tại chỗ, thân thể cứng đờ. Hai chân mềm nhũn dưới ánh nhìn đầy phẫn nộ của anh.
Cậu không dám nói dối, thành thật khai báo, "Ăn không hết, mùa hè nóng quá nó sẽ bị chảy ra, bán đi để đỡ lãng phí."
Vệ Tiểu Trì nói hợp tình hợp lý, nhưng Khương Trạm vẫn giận dữ không nguôi.
"Biết cậu mắc chứng hạ đường huyết, đang trong kỳ mẫn cảm tôi vẫn mẹ nó chạy ra khỏi bệnh viện, chịu đựng mớ mùi linh tinh bên ngoài, nửa đêm chạy mấy cửa hàng liền mới mua được đống chocolate đó cho cậu. Ấy thế mà cậu lại bán đi, còn lừa tôi rằng cậu đã ăn rồi."
Vệ Tiểu Trì nhìn alpha đang giận dữ, chẳng hiểu sao bỗng dưng không còn sợ hãi như vậy nữa.
Cậu lặng lẽ quan sát Khương Trạm, đôi mắt khẽ chớp, chợt thấy bình thản đến lạ.
Lúc bán chocolate, Vệ Tiểu Trì không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí không ngờ rằng Khương Trạm sẽ tức giận đến thế.
Vệ Tiểu Trì không biết Khương Trạm mua nhiều chocolate như vậy là vì biết cậu bị hạ đường huyết, cậu còn tưởng Khương Trạm nhất thời hứng lên.
Khương Trạm là cậu ấm, tính nết đại thiếu gia, cũng có thói quen tiêu tiền của đại thiếu gia, nổi hứng lên là thích ném cho bạn cả đống thứ.
Lúc nhận được đống chocolate đó, Vệ Tiểu Trì đã thấy đau đầu. Trả lại thì đối phương không chịu nhận, mà để lại thì cậu cũng ăn không hết.
Nhân duyên của cậu không tốt, lại là người chắt chiu từng đồng. Cách giải quyết duy nhất mà cậu nghĩ ra là bán đi, không ngờ lại làm tổn thương Khương Trạm.
Vệ Tiểu Trì khẽ nói, "Tớ không lừa cậu, tớ ăn rồi thật đấy. Còn giữ lại một phần cho mình nữa."
"Xin lỗi, phụ tấm lòng của cậu rồi."
Máu nóng Khương Trạm trào lên, ánh mắt né tránh, lại tiếp tục đá cái thùng nhựa màu xanh kia.
"Tấm lòng gì cơ chứ." Khương Trạm sượng sùng, "Tôi có lòng dạ gì với cậu?"
Thùng nhựa bị Khương Trạm đá qua đá lại như quả bóng, hơn nữa động tác ngày càng gấp gáp, bên trong thùng không ngừng kêu lạch cạch.
"Cậu nói cái gì mà lòng với chả dạ?" Vành tai Khương Trạm dần đỏ lên, "Cậu, cậu có lòng dạ gì với tôi à?"
Vệ Tiểu Trì ngớ người. Sao tự dưng lại thành ra cậu có lòng với anh rồi?
"Nói đi chứ." Khương Trạm đá thùng nhựa, hơi thở rối loạn, "Cậu không nói thì sao tôi biết được?"
Vệ Tiểu Trì: "..."
"Cậu không nói gì là sao?" Khương Trạm ngại ngùng cúi đầu, đá vài cái vào thùng nhựa, bối rối nói: "Cậu không nói thì làm sao tôi biết được?"
Đến lúc này mà Vệ Tiểu Trì còn không hiểu ý Khương Trạm thì đúng là đầu óc mọc cho có rồi.
Hình như Khương Trạm có ý với cậu, còn muốn yêu đương, đã thế...
Khương Trạm còn muốn cậu tỏ tình với anh.
Vệ Tiểu Trì chưa từng gặp người nào như Khương Trạm, đầu óc như bị thứ gì đó đập mạnh vào, cả người choáng váng, mãi chưa lấy lại tinh thần.
Thật lâu sau, Vệ Tiểu Trì mới khó nhọc mở miệng, "Tớ..."
Lời vừa thốt ra, Khương Trạm quay phắt sang nhìn, ánh mắt nóng bỏng như thể đang chực chờ cậu mở miệng.
Cổ họng Vệ Tiểu Trì như bị nhét hai cân bông ướt, bỗng chốc không biết nên nói gì, thậm chí hơi hối hận vì đã mở miệng.
Ban đầu cậu còn nghi ngờ liệu có phải mình đang nghĩ nhiều quá rồi không, dù sao mạch não của Khương Trạm vẫn luôn kỳ quặc. Nhưng khi đối diện với vẻ mặt chờ mong ấy, Vệ Tiểu Trì cảm thấy mình đã hiểu đúng rồi.
Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
Thật sự rất...
___________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Còn ai nữa chứ, còn ai có thể ngang ngược hơn Khương Trạm. Rõ là mình thích người ta, còn bắt người ta tỏ tình với mình.