- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thành phố A lúc chín rưỡi tối, những ngọn đèn đường lần lượt thắp lên, hoà quyện thành một dải lụa màu cam rực rỡ, như dòng nước uốn lượn trên người Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm.
Khương Trạm chở Vệ Tiểu Trì về bằng mô tô.
Đương lúc trời oi bức, nhà nào cũng bật điều hòa nên chẳng được mấy người ra ngoài hóng gió vào giờ này.
Vệ Tiểu Trì tháo mũ bảo hiểm đặt lên yên sau, cúi đầu ấp úng, "Tớ về đây, cậu đi đường cẩn thận nhé."
Nói xong thì quay người bước vào khu nhà.
Khương Trạm chống chân xe mô tô, rút chìa khóa xe nhét bừa vào túi quần rồi bước đến nắm lấy cánh tay Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì lập tức dừng lại nhưng không nhìn Khương Trạm, chỉ nhìn lom lom vào hai cái bóng dưới đất, khẽ hỏi, "Còn chuyện gì sao?"
Cả người Khương Trạm được ánh đèn cam bao phủ, vành tai sáng trong đỏ bừng, khô khan hỏi, "Môi... môi cậu không sao chứ?"
Lưỡi Vệ Tiểu Trì cũng líu lại: "Không... không sao."
Lúc Khương Trạm nói chuyện có âm thanh nuốt nước bọt, "Cậu... cậu, cậu ngẩng đầu lên, để tôi xem."
Tim Vệ Tiểu Trì đập thình thịch, nắm chặt vạt áo rồi chầm chậm ngẩng đầu, biểu cảm bối rối hoảng loạn.
Vừa nãy ở nhà hàng Nhật, Khương Trạm bắt chước theo cảnh hôn của nhân vật chính trong phim mà hôn cậu, nhưng vì không kiểm soát được lực nên răng của Khương Trạm đã va rách môi Vệ Tiểu Trì, khiến môi cậu hơi sưng lên.
Hai cánh môi quanh năm không chút huyết sắc đến giờ vẫn còn hơi đỏ, đầu ngón tay Khương Trạm khẽ chạm vào.
Đáy lòng Vệ Tiểu Trì cũng rung động, hô hấp dồn dập, ánh mắt hoảng loạn.
Khương Trạm chẳng khá hơn là bao, cũng ngượng ngùng luống cuống, "Còn... chảy máu không?"
Bả vai Vệ Tiểu Trì căng cứng, nắm chặt quần áo lắc đầu.
Thực ra chỉ chảy xíu máu thôi, khi răng Khương Trạm vừa va vào thì ứa máu. Vệ Tiểu Trì dùng lưỡi đè lên vết thương một lúc thì không sao nữa.
Ngón tay cái của Khương Trạm lại mân mê đôi môi Vệ Tiểu Trì, cứ như định kiểm tra tình hình vết thương.
Vệ Tiểu Trì hoảng loạn, sợ bị người khác nhìn thấy nên kéo Khương Trạm vào một góc khuất.
Lần này Khương Trạm muốn xem vết thương trong miệng cậu, Vệ Tiểu Trì không từ chối nữa, hơi ngửa đầu lên.
Khương Trạm vạch môi Vệ Tiểu Trì ra, bên trong khoang miệng có một chỗ đỏ sẫm, sưng tấy.
Vệ Tiểu Trì ngửa mặt nhìn ngọn đèn đường ở phía xa, cảm nhận được Khương Trạm đang ghé lại gần, ngón tay căng thẳng siết chặt trong lòng bàn tay.
Khương Trạm cúi đầu, thổi nhẹ vào khoé môi Vệ Tiểu Trì.
Trước khi rời khỏi nhà hàng Nhật, Khương Trạm đã uống mấy chén trà xanh nên hơi thở thoang thoảng hương trà ngào ngạt.
Vệ Tiểu Trì ngừng hô hấp, không dám thở mạnh.
Khương Trạm lại thổi thêm lần nữa, ngẩng đầu nhìn hàng mi đang run rẩy của Vệ Tiểu Trì, yết hầu khẽ trượt lên xuống, "Lần sau... tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nói xong lại nhanh nhẹn thổi cho Vệ Tiểu Trì lần nữa một cách cẩn thận.
Vệ Tiểu Trì nhịn thở đến nỗi tức ngực, cậu gật đầu thật khẽ khàng.
Khương Trạm không tách khỏi Vệ Tiểu Trì, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người tới, bóng của họ gần như đổ chồng lên nhau.
Vệ Tiểu Trì ngửa đầu đến mức mỏi nhừ, bèn đưa mắt nhìn Khương Trạm.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, bầu không khí tràn ngập sự mập mờ, rạo rực khôn tả.
Đôi mắt đen láy của alpha phản chiếu rõ ràng hình ảnh Vệ Tiểu Trì, cái nhìn chăm chú chân thành, cứ như tiểu thư khuê các bẽn lẽn không dám thổ lộ tình cảm, nhưng chan chứa yêu thương.
Vệ Tiểu Trì thở d.ốc, âm thanh nơi cuống họng nghẹn lại. Chẳng mấy khi cậu chủ động sấn lại, hôn lên đôi môi Khương Trạm từng cái một.
Chạm nhẹ lên môi anh đôi lần, Vệ Tiểu Trì lí nha lí nhí, "Tớ không sao, không đau."
Khương Trạm ôm chầm Vệ Tiểu Trì, trán cọ vào vành tai cậu, nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi Vệ Tiểu Trì, nhẹ nhàng m.út mát rồi buông ra, vùi đầu vào cần cổ cậu.
"Trì Trì."
Khương Trạm vòng tay ôm chặt omega vào lòng, gọi Vệ Tiểu Trì bằng giọng điệu dây dưa quyến luyến.
Vệ Tiểu Trì đắm chìm trong bầu không khí thân mật, bỗng thấy lòng bình yên đến lạ. Cho đến khi tiếng gầm giận dữ phá vỡ sự hài hòa này.
"Bọn mày làm cái gì đấy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, máu trong người Vệ Tiểu Trì chảy ngược, tay chân tê dại như thể rơi vào hầm băng.
Lý trí của Khương Trạm cũng bị tiếng quát giận dữ này kéo về, anh quay đầu lại nhìn về chỗ phát ra âm thanh với vẻ không vui.
Vệ Đông Kiến đứng trong bóng tối, sắc mặt xám xịt, nhìn Vệ Tiểu Trì bằng ánh mắt sắp sửa bốc hỏa.
Giọng Vệ Tiểu Trì nghẹn ngào, há miệng mấy lần mới thốt ra được một chữ, "...Ba."
Tai Khương Trạm thoáng giật giật, nhìn Vệ Tiểu Trì đờ đẫn vì sợ hãi, lại nhìn Vệ Đông Kiến đang nổi cơn thịnh nộ, vội buông Vệ Tiểu Trì ra, đứng sang bên cạnh cậu, cúi đầu ngoan ngoãn chịu trận.
Lồng ngự.c Vệ Đông Kiến phập phồng dữ dội, ông sải bước đến chỗ Vệ Tiểu Trì, giơ tay lên tát.
Vệ Đông Kiến còn chưa chạm vào Vệ Tiểu Trì, một bàn tay đã chặn ông lại giữa không trung.
"Chú làm gì vậy?"
Bả vai của Khương Trạm thẳng tắp, cơ bắp săn chắc cuồn cuộn. Anh đứng chắn trước người Vệ Tiểu Trì, vóc dáng gần 1m9 tỏa ra áp lực cực mạnh.
Vệ Đông Kiến thời còn trẻ là một người hết sức nóng nảy, đến giờ ở nhà cũng là người độc đoán chuyên quyền.
"Tao đánh con tao thì mắc mớ gì đến mày?" Hai mắt Vệ Đông Kiến đỏ ngầu, giận dữ gầm lên, "Còn hỏi tao làm gì, mẹ nó bọn mày đang làm cái gì hả?"
Mặt Khương Trạm hoàn toàn lạnh xuống.
"Chú đánh cậu ấy làm gì? Nhỡ đâu tôi ép buộc cậu ấy, bắt nạt cậu ấy thì sao?"
"Chưa hỏi rõ ràng đã định đánh con mình, có ai làm ba như chú không?"
"Chú tự ngẫm lại xem mình sai ở đâu đi!"
Khương Trạm khí thế bức người, xổ một tràng rồi kéo Vệ Tiểu Trì bỏ đi, để mặc Vệ Đông Kiến đứng sững như trời trồng.
Trong logic của Khương Trạm, không ai có thể đánh bại anh, dù là người đàn ông gia trưởng như Vệ Đông Kiến cũng không phải là ngoại lệ.
-
Con đường này xuống cấp trầm trọng, lâu năm không tu sửa nên ổ gà tùm lum. Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm kéo đi loạng choạng.
Sau khi khuất khỏi tầm mắt của Vệ Đông Kiến, Khương Trạm dẫn Vệ Tiểu Trì rẽ vào một con hẻm tối om.
Alpha chẳng còn vẻ hùng hổ như ban nãy, cứ đi tới đi lui.
Anh nóng ruột xoa trán, hoảng hốt tột độ, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Nhưng chẳng mấy chốc đã chuyển từ hoảng loạn sang tức giận, Khương Trạm cả giận nói: "Tại sao ông ấy lại đánh cậu?"
Cho dù nhìn thấy hai người họ đang hôn nhau, lẽ ra người làm cha phải đánh người còn lại mới đúng? Tại sao lại đánh Vệ Tiểu Trì, mắc gì cơ chứ?
Sau đó Khương Trạm lại rơi vào trạng thái hoảng loạn: "Làm sao bây giờ, chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Lại tức giận: "Nhưng tại sao ông ấy lại đánh cậu?"
Lại hoảng loạn: "Làm sao bây giờ, sau này phải làm sao đây?"
Khương Trạm vừa lo lắng cho tương lai của hai người vì đã đắc tội với ba của Vệ Tiểu Trì, vừa bực bội với hành động không nói hai lời đã xông lên đánh Vệ Tiểu Trì của Vệ Đông Kiến.
Nếu đây không phải là ba của Vệ Tiểu Trì, Khương Trạm đã thẳng tay dạy dỗ rồi.
Vệ Tiểu Trì nhìn alpha đang đi qua đi lại, mắt cậu đảo qua trái rồi lại đảo qua phải theo anh, nỗi hoang mang lo lắng cũng bị anh xoay vòng vòng làm cho tan biến.
Bỗng nhiên Khương Trạm dừng lại, nhìn thẳng vào Vệ Tiểu Trì bằng vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng, "Ba cậu có bắt chúng ta chia tay không?"
Vệ Tiểu Trì chậm rãi mím chặt môi, có là cái chắc.
Nhìn thái độ của Vệ Đông Kiến lúc nãy, thể nào Vệ Tiểu Trì về nhà cũng gió tanh mưa máu cho coi.
Khương Trạm đọc được câu trả lời từ biểu cảm của Vệ Tiểu Trì, trở nên vô cùng bực bội. Anh ghìm vai Vệ Tiểu Trì xoay lại, đối diện với cậu.
"Vệ Tiểu Trì, cậu sẽ chia tay với tôi sao?"
Khương Trạm chăm chú nhìn Vệ Tiểu Trì, hơi thở không ổn định, tay siết chặt đến mức gần như muốn bóp nát vai cậu.
Anh rất hiếm khi gọi đầy đủ họ tên của Vệ Tiểu Trì, đủ thấy đang sốt ruột cỡ nào.
Vệ Tiểu Trì lặng lẽ nhìn Khương Trạm, lắc đầu chầm chậm, giọng nhỏ nhẹ nhưng rất kiên định, "Không đâu."
Cậu lấy sổ tiết kiệm từ trong túi mình ra đặt vào tay Khương Trạm, "Tớ có tiền, nếu ông ấy muốn bọn mình chia tay thì tớ sẽ dọn vào ký túc xá của trường."
Tiền bạc với Vệ Tiểu Trì rất quan trọng, là điểm tựa để cậu thoát khỏi gia đình.
Khoản tiền này vốn là "học bổng" của cậu. Nếu Vệ Đông Kiến không cho cậu vào đại học J, vậy cậu sẽ tự chi trả.
Bây giờ kế hoạch thay đổi, Vệ Tiểu Trì buộc phải tự lập sớm hơn.
Khương Trạm ngơ ngác nhìn Vệ Tiểu Trì, giống như lần đầu tiên quen biết cậu, cũng như đang nghi ngờ những điều mình vừa nghe thấy.
Rõ ràng tờ giấy mỏng tang trong tay nhẹ bẫng, nhưng lại giáng một đòn mạnh mẽ vào lòng Khương Trạm.
_________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Ban đầu định chơi ác, dừng ở chỗ cún con hỏi Trì Trì có chia tay không, nhưng nghĩ lại thì thôi vậy, vẫn nên để cho mấy mom biết câu trả lời của Trì Trì, mắc công mấy mom lại ruột gan cồn cào.