- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Khương Trạm nghẹn họng, xịt keo cứng ngắc, khoảnh khắc ánh mắt va phải Vệ Tiểu Trì thì như bị đuôi bọ cạp chích, quay phắt đầu đi.
Lửa giận cuồn cuộn chưa kịp bùng phát, Lý Tùy Lâm đã đánh trúng ngay điểm chí mạng, dễ dàng khiến alpha vốn luôn lớn lối và ngang ngược phải im hơi lặng tiếng.
Phản ứng này của Khương Trạm không nằm ngoài dự đoán của Lý Tùy Lâm, cậu ta nhoẻn miệng cười.
"Nếu mày không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy nhé, tuần sau điểm số vẫn không tiến bộ thì mày sẽ được Tần Tranh một riêng trong phòng tao."
Sắc mặt Khương Trạm làm người ta khiếp vía, đáy mắt phủ một tầng lửa giận âm u, anh không cãi nhau với Lý Tùy Lâm mà chỉ hung hăng đá vào bàn họp.
Hàn Tử Ương ngạc nhiên đến nỗi tròn xoe mắt, hết nhìn Khương Trạm rồi lại nhìn Lý Tùy Lâm, cuối cùng nhìn sang Vệ Tiểu Trì vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đậu má, ê nha, ê nha?
-
Buổi sáng phụ đạo suốt ba tiếng đồng hồ, cứ bốn mươi phút nghỉ một lần và mỗi lần chỉ được nghỉ năm phút.
Không biết hôm nay Khương Trạm bị sao mà cáu kỉnh đến nỗi mỗi lần nghỉ ngơi là mặt Vệ Tiểu Trì đều bị anh giày vò một phen.
Cầm cự mãi mới đến mười hai giờ, mẹ Lý Tùy Lâm gọi họ xuống lầu ăn cơm.
Từ khi bổ túc đến nay, trừ một số trường hợp hiếm hoi thì hầu như Vệ Tiểu Trì luôn ở lại đây ăn cơm như những người khác.
Mẹ của Lý Tùy Lâm vô cùng dịu dàng, Vệ Tiểu Trì rất thích cô ấy nhưng do mặc cảm và mắc chứng sợ giao tiếp nên cậu không dám đến gần, được đối phương khen ngợi sẽ âm thầm thẹn thùng cả buổi.
Vệ Tiểu Trì chưa bao giờ ghen tị, càng không đố kỵ với gia thế, thành tích hay các mối quan hệ của Lý Tùy Lâm.
Điều duy nhất khiến cậu ngưỡng mộ chính là việc cậu ta có một người mẹ hết lòng yêu thương mình.
Đến giờ ăn, Hàn Tử Ương là người đầu tiên phóng ra ngoài.
Thực ra Vệ Tiểu Trì cũng là người có tâm hồn ăn uống, cậu không chịu đói được, nói về độ sốt sắng khi ăn cơm thì chẳng ai bì kịp.
Nhưng đây không phải là căng tin trường, làm khách nhà người ta mà hăm hở quá thì không phải phép nên Vệ Tiểu Trì giữ chừng mực theo sau Tưởng Duệ.
Khương Trạm vừa định ra ngoài thì bị Lý Tùy Lâm gọi lại.
Nghe thấy tên Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì đang háo hức muốn ăn cơm khựng lại, quay đầu nhìn họ.
Khương Trạm nhướng mày, sống mũi cao thẳng, khóe môi vẽ ra đường cong sắc bén, vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngông nghênh khó ưa.
Lý Tùy Lâm đứng đối diện Khương Trạm nên Vệ Tiểu Trì không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ta.
Nhưng đối phương như có mắt sau lưng, quay đầu cười với Vệ Tiểu Trì, "Cậu xuống ăn cơm trước đi, bọn tôi sẽ xuống ngay."
Nghe vậy, Vệ Tiểu Trì như một cỗ máy rối loạn cuối cùng cũng được lên dây cót đúng cách, không dám nán lại giây phút nào nữa mà đi ngay.
Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ ở lại chỉ có nước chịu trận.
Vệ Tiểu Trì vừa mới nhấc chân, một ánh mắt rợn người dán chặt sau lưng cậu, cậu không dám quay đầu, vội bước xuống lầu.
Đến khi Vệ Tiểu Trì khuất hẳn, Khương Trạm mới thu hồi ánh mắt u ám, thấy Lý Tùy Lâm đang mỉm cười nhìn mình.
Khương Trạm nhíu mày, sốt ruột hỏi, "Kêu tao làm gì?"
Lý Tùy Lâm không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề, "Hôm qua mày đưa Tiểu Trì đến bệnh viện kiểm tra giới tính à?"
Ánh mắt Khương Trạm bỗng chốc trở nên hung bạo như một con thú hoang bị x*m ph*m l*nh th*, bờ vai căng cứng đầy tính công kích.
Anh đè giọng xuống rất thấp nhưng vẫn không giấu được mùi thuốc súng, "Ai nói với mày?"
Lý Tùy Lâm không ngạc nhiên khi thấy Khương Trạm tức giận, alpha vốn là loài sinh vật có tính chiếm hữu cực cao, nhất là đối với người mình thích.
"Hôm qua Tiểu Trì nói với tao là bọn mày đến bệnh viện kiểm tra, cậu ấy không nói cụ thể là kiểm tra gì nhưng hôm nay cậu ấy đeo rất nhiều vật ngăn cách."
Chỉ cần liên kết hai điều này lại, không khó để Lý Tùy Lâm đoán ra đáp án.
Khương Trạm luôn hành động đơn giản thẳng thừng, thậm chí Lý Tùy Lâm có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi xác định Vệ Tiểu Trì sẽ phân hóa thì anh đã kéo người ta đến trung tâm thương mại mua sắm lung tung, không nói hai lời nhét vật ngăn cách và thuốc ức chế vào tay Vệ Tiểu Trì.
Lý Tùy Lâm hơi đau đầu, "Mày làm vậy sẽ dọa cậu ấy đấy, nếu không sửa cái tính xấu này sớm muộn gì cũng có ngày mày phải hối hận cho xem."
"Không cần mày lo." Khương Trạm lườm cậu ta, không hề biết ơn chút nào.
Thấy Khương Trạm bài xích rõ ràng như vậy, Lý Tùy Lâm dang hai tay, khóe miệng ngậm cười, "Được, tao không quản, cũng không xen vào."
Tao chỉ đứng nhìn mày tự đào hố chôn mình thôi.
Khương Trạm hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Lý Tùy Lâm mà ngạo mạn lướt qua cậu ta, rời khỏi phòng.
-
Vào lúc một giờ chiều, Lý Tùy Lâm nhận được một cuộc gọi.
Năm phút sau, cậu ta bước vào và thông báo một tin tức, "Vừa rồi huấn luyện viên gọi đến, giải bóng rổ đã có kết quả phân nhóm rồi, thứ bảy tuần sau nữa chúng ta sẽ đấu với Đức Dục."
Thứ bảy tuần sau nữa là ngày 12 tháng 5, trong khi đó ngày 16 tháng 5 trường sẽ tổ chức kỳ thi đánh giá năng lực.
Nếu lần này bốn người họ không đạt yêu cầu trong kỳ kiểm tra thì những trận đấu tiếp theo sẽ không được tham gia, chỉ có thể ngồi dự bị.
Vậy nên bây giờ họ không chỉ phải ôn tập bài vở mà còn phải tranh thủ thời gian huấn luyện chuẩn bị đối đầu với Đức Dục.
Năm ngoái trường cấp 3 Đức Dục đã giành được hạng tư toàn thành phố trong giải bóng rổ, Nhị Trung của họ xếp thứ ba, hai đội đứng đầu thuộc về hai trường cao đẳng nghề chuyên thể thao.
Nhị Trung và Đức Dục cũng coi như là kẻ thù cũ, không ngờ ngay trận đầu tiên đã gặp nhau.
Người lạc quan như Hàn Tử Ương lúc này cũng cảm thấy áp lực, cậu ta vò đầu bứt tai đầy bực bội, "Đệt, còn để cho người ta sống không đây?"
Lý Tùy Lâm lại rất bình tĩnh, "Cũng không cần bi quan như vậy, năm ngoái tình hình còn tệ hơn bây giờ mà mọi người đều vượt qua kỳ thi suôn sẻ đấy thôi."
Cậu ta không an ủi còn đỡ, vừa thốt ra câu này đã khiến bọn Hàn Tử Ương nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị quản thúc năm ngoái.
Ai có thể ngờ rằng alpha mọi khi vốn hiền lành, một khi bắt đầu bổ túc cho người khác sẽ hóa thân thành đại ma vương, tàn khốc đến phát khiếp?
Vệ Tiểu Trì thấy bọn họ ai nấy mặt mày ủ rũ, âm thầm chuẩn bị bài giảng.
Cậu hoàn toàn không biết gì về bóng rổ, thậm chí còn chưa xem trận đấu bóng rổ nào nhưng biết rõ thời gian gấp rút nhiệm vụ nặng nề cho nên càng hết lòng hơn trước.
Ít nhất cậu không thể trở thành người kéo chân, dù sao cậu cũng nhận thù lao của người ta rồi.
-
Kết thúc buổi học buổi chiều, Hàn Tử Ương ném tờ bài thi lên cao, hét lớn một tiếng, "Đệt mịa nó, cuối cùng cũng xong rồi."
Đám đội sổ lâu lắm rồi không trải qua cường độ học tập khắc nghiệt như vậy, nằm bẹp trên ghế như thể bị yêu quái hút hết tinh khí.
Lý Tùy Lâm cúi đầu nhìn đồng hồ, "Còn mười phút nữa là năm giờ, huấn luyện viên bảo sáu giờ tập trung ở trường tập bóng hai tiếng."
"Đây là cuộc sống của con người à?" Hàn Tử Ương gào khóc, "Giết tao đi."
Tưởng Duệ cũng mất hết động lực sống, "Tính cả tao vào nữa."
Triệu Tử Phong luôn hướng về phía trước, tràn đầy năng lượng tích cực, "Vừa hay học mệt rồi, tập luyện hai tiếng cũng được đấy."
Trong số họ, Triệu Tử Phong là người có lượng vận động lớn nhất, sau này cậu ta muốn theo con đường thể thao nên không than trời trách đất như Hàn Tử Ương và Tưởng Duệ.
Vệ Tiểu Trì không phải thành viên của đội bóng rổ, bày ra vẻ mặt "chuyện này không liên quan đến tôi" thu dọn sách vở.
Khương Trạm mặt lạnh tanh đi lướt qua, nhìn cậu một cái rồi mở cửa phòng bước ra ngoài.
Vệ Tiểu Trì ngẩn người, vội vàng nhét đồ đạc của mình vào trong cặp rồi chào tạm biệt Lý Tùy Lâm, "Lớp trưởng, tớ về trước đây."
Lý Tùy Lâm thấy rõ động tác nhỏ của Khương Trạm, nói một cách đầy ẩn ý, "Cẩn thận đấy."
Vệ Tiểu Trì tưởng Lý Tùy Lâm nói đi đường cẩn thận nên cũng không nghĩ nhiều, đáp lại một tiếng rồi xách cặp rời đi.
Vừa bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lý, quả nhiên thấy Khương Trạm đang đợi cậu ở cổng.
Alpha dựa vào cột đá trước cổng biệt thự, vai rộng chân dài, ánh mắt rũ xuống, đường nét khuôn mặt hòa vào ánh hoàng hôn đỏ vàng đan xen trông như một bức tranh sơn dầu sống động và đầy chiều sâu.
Vệ Tiểu Trì nôn nao, alpha nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngước mắt lên.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Vệ Tiểu Trì va vào đôi mắt đen láy và sâu thẳm của đối phương.
Biết Khương Trạm đợi cậu để đưa mình đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, nói không cảm động thì chắc chắn là giả, ngay cả ba mẹ cậu cũng chưa từng quan tâm cậu đến nhường này.
Vệ Tiểu Trì ngại ngùng đẩy cặp kính, mượn cớ lảng tránh ánh mắt của Khương Trạm.
Cậu ho khan, "Ờm, hôm nay cậu không về trường tập luyện sao? Vừa rồi chẳng phải huấn luyện viên đã gọi điện..."
Còn chưa dứt lời Khương Trạm đã sải chân bước đến, hai tay quen thói véo má Vệ Tiểu Trì.
"Lời tôi nói là gió thoảng bên tai, lời Lý Tùy Lâm nói là lời ngọc ý vàng ư?" Khương Trạm cáu gắt nhíu mày, giọng đầy vẻ bực bội, "Sao cậu nghe lời cậu ta thế, có phải cậu ta bảo cậu làm gì thì cậu cũng nghe theo không?"
Vệ Tiểu Trì bị màn tra hỏi đột ngột này làm cho sững người, co rúm lại.
Lặng thinh một lúc lâu, c** nh* giọng sửa lời, "Là lời vàng ý ngọc, không phải lời ngọc ý vàng."
Khương Trạm trợn tròn mắt, trong cơn tức lại lộ ra vẻ không thể tin được, "Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?"
___________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Khương - gây sự vô lý - Trạm, hahaha
___________________
Tui muốn đình công (〒﹏〒) vào vip một cái là 10k chữ, mấy chương tiếp theo ít thì 5 6, nhiều thì 8k chữ huhu