- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Trạm gõ điện thoại, hỏi một câu: "Cậu tên gì?"
Vệ Tiểu Trì: ???
Thấy cậu ngơ ngơ ngác ngác, Khương Trạm không nén được lửa giận, trừng mắt với cậu: "Tên WeChat của cậu!"
"Là tên thật ấy, Vệ Tiểu Trì." Nhóm chat lớp A1 yêu cầu dùng tên thật, Vệ Tiểu Trì cũng không biết đặt tên WeChat là gì nên dùng tên mình luôn cho đỡ rách việc.
Khương Trạm tìm thấy tên Vệ Tiểu Trì, chuyển qua một ngàn tệ.
Vệ Tiểu Trì nhận được tiền thì ngẩng đầu nhìn Khương Trạm, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống phủ một lớp sương lạnh trên gương mặt của alpha, Khương Trạm thong thả nhét điện thoại vào túi áo.
"Đi thôi." Khương Trạm đứng dậy, đi ra khỏi bệnh viện.
Vệ Tiểu Trì lẽo đẽo theo sau Khương Trạm, hai người một trước một sau rời khỏi bệnh viện, không ai mở miệng suốt cả dọc đường.
Vệ Tiểu Trì không quen đường xá khu này, định hỏi thăm tuyến xe buýt về nhà thì Khương Trạm đã vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Dưới sự ra hiệu của Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì mơ màng ngồi vào xe.
Khương Trạm không lên xe, đứng bên ngoài đóng cửa lại giúp Vệ Tiểu Trì.
Dáng người alpha cao ngất, từ góc nhìn của Vệ Tiểu Trì chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng cùng đường nét khuôn mặt hòa vào lớp ánh sáng mờ ảo của anh.
Dù Khương Trạm có xấu tính xấu nết đến đâu thì chẳng ai có thể phủ nhận vẻ ngoài xuất sắc của anh, ngũ quan ấy sắc sảo đến mức ngang tàng.
Giây phút này, tim Vệ Tiểu Trì đập thình thịch, nhưng không phải vì bị vẻ đẹp của Khương Trạm mê hoặc mà vì sợ hãi.
Khương Trạm có ý gì đây?
Gọi chiếc xe này cho cậu để cậu tự về nhà ư?
Tuy nói vậy có vẻ mặt dày quá, nhưng chẳng lẽ bắt cậu tự thanh toán tiền xe?
Tiền xe lúc đi do Khương Trạm trả, Vệ Tiểu Trì nhớ là hơn ba mươi, gần bốn mươi tệ, thật ra quãng đường không quá xa, ngặt nỗi giá cước mở cửa ở thành phố của bọn họ vốn đã đắt.
Bốn mươi tệ tiền xe đấy, Vệ Tiểu Trì nào dám đi, Khương Trạm vừa đóng cửa xe lại cho cậu đã bị Vệ Tiểu Trì đẩy ra ngay.
Tài xế ngồi ghế trước bày ra vẻ mặt hoang mang: "Rốt cuộc có đi hay không?"
"Không đi."
"Đi."
Giọng Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm vang lên cùng lúc.
Qua cửa xe, ánh mắt của Khương Trạm quét qua sắc lẹm như dao khiến Vệ Tiểu Trì sợ run lên, nhưng vẫn kiên quyết xuống xe.
Mày Khương Trạm nhíu lại đến mức có thể kẹp chết hai con ruồi: "Cậu làm gì đấy?"
"Tớ về bằng xe buýt." Vệ Tiểu Trì nặn ra một lý do, "Về sớm quá, tớ sợ để ba tớ nhìn thấy khuôn mặt bầm dập này."
Hiển nhiên Khương Trạm không thể hiểu được suy nghĩ Vệ Tiểu Trì, nhìn cậu với vẻ mặt khó có thể nắm bắt làm Vệ Tiểu Trì như ngồi trên đống lửa.
Tài xế taxi cuối cùng cũng mất sạch kiên nhẫn: "Không phải chứ, rốt cuộc hai cậu có đi không?"
Khương Trạm mở cửa xe lần nữa, sầm mặt ngồi cạnh Vệ Tiểu Trì, nói với tài xế: "Đến khách sạn Thi Ý Lãng."
Vệ Tiểu Trì kinh ngạc ngẩng đầu.
-
Sảnh khách sạn Thi Ý Lãng được trang hoàng lộng lẫy và tráng lệ, mái vòm tròn gắn một chiếc đèn chùm pha lê nhiều nhánh phức tạp và xa hoa, trên tường treo những bức tranh tinh xảo, dưới chân là nền đá cẩm thạch màu nâu tao nhã nhập khẩu bóng loáng đến mức có thể soi gương.
Vệ Tiểu Trì mặc bộ đồng phục cũ kỹ trông có vẻ lạc lõng giữa nơi này.
Cậu kéo khóa áo đồng phục lên tận trên cùng, cổ áo dựng đứng che khuất nửa khuôn mặt, nửa trên lại bị tóc mái rủ xuống che đi một phần, chỉ để lộ vỏn vẹn sống mũi.
Dòng người qua lại thoáng nhìn Vệ Tiểu Trì, dừng mắt vài giây trước tạo hình kỳ lạ của cậu rồi lại dời đi như không có chuyện gì.
Vệ Tiểu Trì đứng khép nép bên quầy lễ tân, càng nhiều người nhìn thì cậu càng cảm thấy bồn chồn.
Vốn dĩ cậu đã mắc chứng sợ giao tiếp xã hội mức độ nhẹ, giờ mặt lại sưng vù, bị người khác nhìn càng thêm lúng túng, chỉ hận không thể dùng ngón chân bới ra một căn biệt thự view biển.
Dường như Khương Trạm có mối quan hệ mật thiết nào đó với khách sạn Thi Ý Lãng, thậm chí không cần lấy thẻ hội viên Black Gold ra mà chỉ cần báo tên thì nhân viên đã bắt đầu sắp xếp phòng cho anh.
Ban đầu Khương Trạm chỉ định đặt một phòng cho Vệ Tiểu Trì, chợt nhớ ra tối nay ở nhà cũng không có ai, lại lười bắt taxi về nhà nên quyết định đặt hai phòng.
Vệ Tiểu Trì đang thu mình trong góc như một cây nấm bỗng dưng ló đầu ra, "Đặt một phòng... thôi."
Khương Trạm liếc nhìn cậu, thẳng thừng từ chối, "Tôi không quen ngủ chung giường với người khác."
"Phòng tiêu chuẩn chắc là có hai giường đó." Vệ Tiểu Trì hiếm khi kiên trì như vậy, thậm chí còn cố gắng thuyết phục Khương Trạm, "Tớ ngủ rất yên tĩnh, không ngáy cũng không nói mớ đâu."
Điều quan trọng nhất là đặt một phòng tiết kiệm hơn.
Tuy Khương Trạm trông chẳng có vẻ gì là thiếu tiền, nhưng người ta đã tốt bụng đưa cậu - một kẻ tạm thời không thể về nhà - đến khách sạn, trong lòng Vệ Tiểu Trì vẫn rất biết ơn.
Nghe nói giá phòng một đêm ở đây rất đắt đỏ, đặt một phòng tiêu chuẩn chẳng khác nào mua một tặng một, cậu chỉ chiếm suất được tặng đó thôi.
Ánh mắt Khương Trạm lập tức trở nên khá phức tạp, còn xen lẫn chút vi diệu.
Là một alpha tự lập từ nhỏ, anh không hiểu tại sao beta này lại bám người như vậy, cứ khăng khăng phải ngủ chung một phòng mới được.
Sắc mặt Khương Trạm thay đổi liên tục.
Vệ Tiểu Trì kiên trì với phương châm "Mọi người vì tôi, tôi vì mọi người", gồng mình khuyên thêm một câu, "Đặt một phòng đi."
Khóe miệng Khương Trạm khẽ giật, "Một phòng tiêu chuẩn."
-
Vệ Tiểu Trì chưa từng ở một khách sạn sang trọng như thế này bao giờ, phòng vệ sinh có cả bồn tắm, có điều bên cạnh bồn tắm là một tấm kính trong suốt, nhìn từ bên ngoài thấy rõ mồn một.
Thế này thì tắm kiểu gì đây?
Đừng nói đến tắm, ngay cả đi vệ sinh cũng bị nhìn thấy.
Khương Trạm đi đôi dép mà khách sạn cung cấp, vừa lúc thấy Vệ Tiểu Trì đứng trước tấm kính trong suốt với vẻ mặt đầy rối rắm.
Khương Trạm cạn lời nhìn Vệ Tiểu Trì, đi vào phòng vệ sinh nhấn một cái nút, một tấm rèm trắng từ từ che khuất tấm kính trong suốt.
Giải quyết xong vấn đề lộ hàng, Vệ Tiểu Trì yên tâm.
Nhân lúc Khương Trạm mải nghịch điện thoại, Vệ Tiểu Trì lẻn vào phòng vệ sinh gọi cho Phương Viện, nói với cô rằng mình sẽ ngủ lại nhà bạn học, tối nay không về.
Trước khi cúp máy cậu còn nghe Vệ Đông Kiến mắng gì đó, Vệ Tiểu Trì giả vờ không nghe thấy rồi cúp điện thoại luôn.
Vừa ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu một khuôn mặt nhếch nhác, vết sưng đỏ bên má trái chẳng những không giảm mà còn nghiêm trọng hơn.
Quanh xương gò má có mấy vết trầy xước do Phương Trị Tín túm tóc ấn đầu cậu xuống đất cọ xát mà ra, Vệ Tiểu Trì khẽ chạm vào thì có cảm giác đau rát.
Nhìn gương mặt thê thảm này, Vệ Tiểu Trì thở dài rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Khương Trạm ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài ngạo mạn gác lên bàn gỗ nguyên khối, thuận miệng hỏi Vệ Tiểu Trì một câu, "Ăn gì?"
Tầng ba khách sạn có một nhà hàng buffet khá được, Khương Trạm vốn định đi ăn nhưng thấy khuôn mặt của Vệ Tiểu Trì như vậy thì lời đến miệng lại nuốt xuống.
Không thể nào mang khuôn mặt vừa nhìn đã biết là bị đánh đi ăn buffet được đúng không?
Khương Trạm cũng không có hứng đi một mình nên bỏ luôn ý định đó.
Vệ Tiểu Trì đâu ngờ Khương Trạm không chỉ cung cấp chỗ ở mà còn lo cả bữa tối, định giật giải trùm trường tốt nhất của năm à?
Nhớ lại những lời mình đã mắng Khương Trạm khi anh quỵt nợ, cậu chợt cảm thấy hổ thẹn.
"Tớ ăn gì cũng được." Vệ Tiểu Trì nào dám đòi hỏi gì.
Khương Trạm rất kén ăn nên nhìn cái gì cũng không thấy thèm, mãi một lúc sau mới ỉu xìu nói, "Hay là KFC nhé?"
"Được."
"Thôi không muốn ăn nữa."
"..."
...Pizza thì nguội, gà rán lại không giòn, mì còn bị nở, tôm hùm đất hết dai, món nóng giao tới lại chẳng còn hương vị như lúc mới ra lò.
Vệ Tiểu Trì chưa từng gặp người nào khó chiều như Khương Trạm, nhưng nhìn vóc dáng alpha này chẳng liên quan gì đến mấy chữ "kén ăn" cả.
Bốn mươi phút trôi qua, Vệ Tiểu Trì đã làm xong bài tập rồi mà Khương Trạm vẫn chưa tìm được món mình muốn ăn, Vệ Tiểu Trì nghi ngờ anh mắc chứng sợ lựa chọn.
Đói đến mức không chịu nổi nữa, bụng sôi ùng ục, Vệ Tiểu Trì bèn đề nghị, "Hay là... chúng ta ăn mì gói đi?"
"Được." Khương Trạm rất nể mặt, dứt khoát chấp nhận ý kiến này.
Vệ Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm, đang định xuống dưới mua mì thì Khương Trạm cầm điện thoại bàn của khách sạn lên gọi người ta mang mấy gói mỳ đến.
Sau khi lấp đầy bụng, Vệ Tiểu Trì lấy thuốc kháng viêm ra, đọc kỹ hướng dẫn rồi uống hai viên.
-
Vệ Tiểu Trì vô cùng lịch sự hỏi Khương Trạm xem ai vào phòng tắm trước.
Tuy rằng hôm nay trùm trường đã thể hiện mặt chu đáo của mình, nhưng những lời đồn đại đầy bạo lực và đẫm máu trong quá khứ vẫn khiến Vệ Tiểu Trì hơi e dè anh.
Khương Trạm cầm điện thoại chơi game với ai đó, mắt cũng chẳng thèm ngước lên mà chỉ dùng tay ra hiệu.
Vệ Tiểu Trì không làm phiền Khương Trạm nữa, đi vào phòng tắm xả nước nóng.
Vết bầm tím ở eo và bụng Vệ Tiểu Trì đã hòa thành một mảng, pha lẫn sắc tím xanh, bình thường thì không sao nhưng chỉ cần hít sâu một cái là cả vùng da thịt đau nhói.
Trên lưng cũng có vết thương nhưng tay Vệ Tiểu Trì không với tới được, mà cậu cũng không dám làm phiền Khương Trạm nên đành vặn vẹo người bôi từng chút thuốc một.
-
Cuối cùng Khương Trạm cũng ăn được gà, màn hình hiển thị hiệu ứng pháo hoa kèm theo âm thanh ding dong, có vẻ nhận được nhiều phần thưởng.
Sau mười mấy giây náo nhiệt, màn hình trở lại bình thường, lúc này Khương Trạm mới cảm thấy trong phòng im ắng đến lạ, không khỏi ngẩng đầu lên.
Không biết Vệ Tiểu Trì đã nằm lên giường từ lúc nào, đang nghiêng người co lưng lại, hai tay đặt lên bụng, tư thế này khiến xương bả vai nhô lên rõ rệt.
Cậu yên tĩnh như một chậu cỏ điếu lan đặt ở góc phòng, chỉ cần tưới chút nước là có thể tiếp tục sống.
Khương Trạm lặng lẽ nhìn cậu, tắt điện thoại rồi đứng dậy đi tắm.
Vệ Tiểu Trì quay lưng về phía anh, khi Khương Trạm đi ngang qua giường Vệ Tiểu Trì thì phát hiện cậu vẫn đang thức.
Vệ Tiểu Trì bị cận nặng nhưng thời gian đeo kính lại không lâu, đến khi vào cấp ba mới đeo thường xuyên nên đôi mắt không bị biến dạng như những người khác.
Hàng mi của cậu rất dài nhưng không quá rậm, bởi vậy khi bị kính che đi thì đôi mắt ấy không quá nổi bật.
Không có lớp kính che chắn kia mới nhận ra lông mi cậu dài đến vậy, đầu mi cong vút, khi chớp mắt có cảm giác như sắp vỗ cánh bay đi.
Khương Trạm nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại Khương Trạm.
Chỉ là đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch kia chôn vùi dưới làn tóc rối, mang theo sự cẩn trọng dè dặt thường thấy.
Khương Trạm mím môi, không hiểu sao lại buột miệng hỏi, "Vẫn còn đau à?"
Khương Trạm chẳng xa lạ gì với tư thế này, trước đây trong một trận đấu, Hàn Tử Ương bị một thằng đần cố tình phạm lỗi, dùng khuỷu tay đánh vào bụng khi cậu ta cản bóng đối phương.
Những ngày sau đó, hôm nào Hàn Tử Ương cũng văng tục, than thở đêm ngủ không yên, nằm thẳng thì da thịt căng đau mà nằm nghiêng thì cánh tay bị đè lên lại khó chịu vô cùng.
Vệ Tiểu Trì ngẩn người, gật đầu nhẹ bẫng đến mức khó thấy được, "Ừm."
Nằm yên thì không sao, nhưng hơi cử động một chút là sẽ đau.
Khương Trạm "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, bước vào phòng vệ sinh.
Vệ Tiểu Trì nhìn bóng lưng Khương Trạm, chẳng mấy chốc tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vang lên từ phòng tắm, cậu lại nằm xuống giường, rúc vào chăn và nhắm mắt lại.
Khi Khương Trạm quấn áo choàng tắm đi ra, Vệ Tiểu Trì vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, chỉ có điều lần này cậu đã ngủ ngon lành rồi, cằm cọ vào chăn, tóc mái rối bời, vài sợi tóc lẫn vào hàng mi.
Đúng như cậu nói, cậu ngủ rất yên tĩnh, không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Khương Trạm hoàn hồn, cảm thấy mình như một tên bi.ến th.ái cứ nhìn chằm chằm beta nửa ngày, dù anh cũng không biết mình đang nhìn gì.
Bực bội tắt hết đèn trong phòng, Khương Trạm lên giường của mình.
__________
[Tác giả có lời muốn nói]
Khương Trạm: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
Chậc chậc, cún con, nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay nhé.