- Trang chủ
- Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
Truyện: Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui
Tác giả: Sách Mã Thính Phong
- Chương 1: Đồ chó quỵt tiền Khương Trạm!
- Chương 2: Tiền chưa đòi lại được, mà càng tiêu nhiều hơn.
- Chương 3: Diệt vong lẹ đi!
- Chương 4: Vong ân phụ nghĩa
- Chương 5: Vô tình gặp tận bốn lần
- Chương 6: Ông bà ta nói không sai mà, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
- Chương 7: Òa khóc
- Chương 8: Anh Trạm đang ra mặt cho nhóc bốn mắt ư?
- Chương 9: Tôi không quen ngủ chung giường với người khác.
- Chương 10: Khương Trạm đúng là điển hình cho câu hối hận thì chuyện cũng đã rồi
- Chương 11: Nhìn beta quá đỗi ân cần, vẻ mặt Khương Trạm càng trở nên kỳ lạ.
- Chương 12: Khương Trạm: Cậu thích tôi!
- Chương 13: Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dọa suýt nhảy dựng lên
- Chương 14: Khương Trạm chậc lưỡi: Chín chắn chút đi
- Chương 15: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu nạn.
- Chương 16: Không biết làm còn tỏ ra ngang ngược
- Chương 17: Vì kiếm tiền mà cậu đã phải trả giá quá nhiều
- Chương 18: Khương Trạm nói: Sao, sao cậu lại là omega?
- Chương 19: Vệ Tiểu Trì nói một câu cứng rắn nhất trong cuộc đời mình
- Chương 20: Khương Trạm: Cậu giận cái gì?
- Chương 21: Kiểu gia đình nào mới nuôi ra được một alpha như vậy?
- Chương 22: Khương Trạm: Cậu sai ở đâu?
- Chương 23: Khương Trạm: Cậu đừng có mà sàm sỡ tôi
- Chương 24: Lúc này rồi mà cậu còn bắt bẻ tôi á?
- Chương 25: Sắp phân hóa
- Chương 26: Trong một số trường hợp alpha sẽ trở nên rất kỳ lạ
- Chương 27: Khoản nợ Khương Trạm ghi sổ tuy muộn vẫn tính
- Chương 28: Cậu nói chuyện cho tôi!
- Chương 29: Cậu ấy thơm quá
- Chương 30: Sự chiếm hữu bệ.nh ho.ạn của alpha
- Chương 31: Khương Trạm nằm viện rồi
- Chương 32: Kỳ mẫn cảm của Khương Trạm
- Chương 33: Cậu có muốn pheromone của tớ xoa dịu không?
- Chương 34: Cậu đã chiều chuộng tôi lúc nào cơ?
- Chương 35: Cậu đứng yên đó chờ tôi
- Chương 36: lpha có thói quen xây tổ trong kỳ mẫn cảm
- Chương 37: Nghĩ một đằng nói một nẻo
- Chương 38: Nào phải Vệ Tiểu Trì, là thầy Vệ cơ
- Chương 39: Hôn
- Chương 40: Trước đây cậu từng hôn ai chưa?
- Chương 41: Không thể nào chống đỡ nổi kỳ mẫn cảm của alpha
- Chương 42: Anh thích cậu, còn muốn cậu tỏ tình với anh.
- Chương 43: Kế hoạch yêu sớm
- Chương 44: Mở mang tầm mắt
- Chương 45: Alpha dính người quá đi mất
- Chương 46: Ghé sát lại hôn.
- Chương 47: Sao cậu ấy cứ hôn mình hoài vậy?
- Chương 48: Không cho phép cậu giận!
- Chương 49: Hôn tới tấp
- Chương 50: Chú cún bự muốn được vu.ốt ve.
- Chương 51: Một bóng người lao tới
- Chương 52: Không phải tối nay cậu muốn ngủ lại sao?
- Chương 53: Anh còn quát Vệ Tiểu Trì nữa
- Chương 54: Nước hoa Valerian
- Chương 55: Khương Trạm lại nổi giận sao?
- Chương 56: Quả nhiên cậu ấy thích tiếp xúc thân mật với mình
- Chương 57: Sao lại thành ra cậu bày tỏ với Khương Trạm luôn rồi?
- Chương 58: Buổi hẹn hò thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
- Chương 59: Tôi vẫn chưa ghé nhà cậu lần nào
- Chương 60: Hai thế giới
- Chương 61: Vòng tay đôi
- Chương 62: Bước ra khỏi vỏ ốc
- Chương 63: Đành ngủ chung vậy
- Chương 64: Vốn dĩ hai người họ không phù hợp, như vậy cũng tốt.
- Chương 65: Tránh xa cậu ấy ra
- Chương 66: Cũng không thể vì chuyện này mà chia tay được
- Chương 67: Vậy trong mắt cậu, tôi không có ưu điểm nào sao?
- Chương 68: Buổi hẹn hò cuối cùng.
- Chương 69: Đứa nhóc ngang ngược
- Chương 70: Đằng nào tôi cũng không xin lỗi tuesday đâu
- Chương 71: Hứa Dương không phải là một người ấu trĩ.
- Chương 72: Tôi nuôi cậu được mà
- Chương 73: Vỏ chai rỗng có thể bán lấy tiền
- Chương 74: Giai đoạn đặc biệt của Vệ Tiểu Trì sắp đến rồi.
- Chương 75: Cảm giác rung động
- Chương 76: Vậy tôi mách Khương Trạm
- Chương 77: Trở thành phiên bản tốt hơn
- Chương 78: Không được sơ hở là nói chia tay
- Chương 79: Cậu cắn tớ một cái đi
- Chương 80: Vậy thuê nhà mấy phòng?
- Chương 81: Câu này có khác gì lời mời sống chung đâu chứ.
- Chương 82: Dự định kết hôn
- Chương 83: Vậy rốt cuộc bọn họ có bắt nạt cậu không?
- Chương 84: Thật ra anh dễ dỗ lắm.
- Chương 85: Sính lễ
- Chương 86: Nắm chặt tay
- Chương 87: Cậu sẽ chia tay với tôi sao?
- Chương 88: Sao lại có người không thích Vệ Tiểu Trì
- Chương 89: Rời nhà
- Chương 90: Khương Trạm 2.0
- Chương 91: Phương Trị Tín
- Chương 92: Hành vi đáng ngờ
- Chương 93: Toang
- Chương 94: Mẹ Khương Trạm
- Chương 95: Con thích cậu ấy
- Chương 96: Giải quyết xong
- Chương 97: Theo đuổi trước
- Chương 98: Vậy nên Khương Trạm thích cậu trước?
- Chương 99: Tình cảm tuổi trẻ
- Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm
- Chương 101: Khương Lam Lam
- Chương 102: Cấm cậu cười
- Chương 103: Thích là buông thả, thương là nhún nhường
- Chương 104: Cậu làm vậy... với tôi
- Chương 105: Khoe mẽ tình cảm
- Chương 106: Không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
- Chương 107: Kỳ mẫn cảm
- Chương 108: Alpha xây tổ
- Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ
- Chương 110: Không khách sáo
- Chương 111: Hình như cậu ta thích cậu thì phải
- Chương 112: Viết tên Khương Trạm vào tương lai của mình
- Chương 113: Không biết dừng lại đúng lúc
- Chương 114: Lên đại học là sống chung
- Chương 115: Mỗi ngày một bức thư tình
- Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?
- Chương 117: Kết thúc (Fake)
- Chương 118: Kết thúc (Riu)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Mắng xong, Vệ Tiểu Trì quay đầu kéo tay Khương Trạm bảo, "Bọn mình đi thôi."
Đám đông hóng chuyện vây quanh thành từng lớp người, họ tự động dạt ra nhường đường cho Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cả hai.
Trùm trường lẽo đẽo theo sau omega, biểu cảm xìu xuống trông rõ là mềm mỏng "đáng thương".
Vãi chưởng, cái quái gì mà ảo ma Canada vậy trời?
Tính tình Khương Trạm thế nào mọi người rõ cả, đứa nào cũng sốc khi chuyện này lại kết thúc một cách "êm đẹp" như thế. Cứ tưởng sẽ được chứng kiến cảnh tượng máu me kịch tính cơ chứ.
Cảnh tượng máu chó hai người tranh giành một người luôn là món khoái khẩu của đám đông.
Ba người diễn kịch mà hai người đã rời sân khấu, chỉ còn lại một người. Độ kịch tính giảm hẳn đi nhưng đám đông vẫn chưa giải tán, hóng thử xem Tạ Trì sẽ độc thoại thế nào.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Hàn Tử Ương đảo mắt chung quanh, liếc nhìn Tạ Trì, "Xúi quẩy."
Nói xong câu đó, Hàn Tử Ương vắt hai tay sau đầu nghênh ngang rời đi.
Tạ Trì - người đang ở tâm bão, chẳng có vẻ gì là nhếch nhác. Cậu ta đưa tay chỉnh lại cái băng đô thể thao trên trán, thản nhiên rời khỏi dưới cái nhìn của mọi người.
Bỗng một chàng trai trong đám đông gào lên, "Này, không theo đuổi được Khương Trạm thì cân nhắc tôi thử xem, tôi cũng được lắm á."
Câu nói của cậu ta khiến nhiều người rồ lên, còn có đứa huýt sáo.
Tạ Trì nhìn về phía người nọ, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười trong trẻo, "Cậu xấu quá, tôi nuốt không trôi. Phẫu thuật thẩm mỹ xong rồi hẵng nói."
Người nọ lập tức biến sắc.
Đám đông cười ầm lên. Cái cậu vừa nói chuyện xấu hổ, mặt mũi khó coi thúc cùi chỏ vào đứa bên cạnh, "Cười con mẹ mày á!"
Trong mắt Tạ Trì thoáng qua vẻ châm biếm, đút tay vào túi tiếp tục bước đi.
Không còn gì để hóng nữa, đám đông dần tản ra.
"Tớ chả muốn làm bạn với cậu ở trường nữa đâu." Nghiêm Mẫn Mẫn bước lại. Vừa cúi đầu dáo dác nhìn xung quanh, vừa trách móc Tạ Trì, "Ngượng chết đi được."
Tạ Trì hờ hững, "Vậy cậu tránh xa tớ ra."
Nghiêm Mẫn Mẫn vừa giận vừa bất lực, "Tớ van xin cậu luôn đó. Đừng làm mấy trò này nữa, người ta sẽ không cảm kích đâu. Bọn mình đừng lo chuyện bao đồng được không?"
Trước lời khuyên nhủ của Nghiêm Mẫn Mẫn, Tạ Trì lười biếng duỗi người. "Đói rồi, lát nữa ăn gì?"
Nghiêm Mẫn Mẫn tức hộc máu, dừng lại nhìn Tạ Trì một cách hết sức nghiêm túc.
"Tớ không nói điêu đâu. Nếu lần sau cậu còn làm chuyện như vậy nữa, tớ coi như tình bạn mười năm quẳng cho chó ăn, từ nay bọn mình mỗi người một ngả."
Tạ Trì im lặng nhìn Nghiêm Mẫn Mẫn, đôi mắt mèo xinh đẹp đó chẳng còn vẻ ngang tàng như mọi hôm, chỉ còn sự tĩnh lặng.
Chỉ cần Tạ Trì nhìn nhỏ kiểu đó, Nghiêm Mẫn Mẫn lại mềm lòng. Nhỏ tự hỏi có phải kiếp trước mình mắc nợ Tạ Trì không mà kiếp này lại bị cậu ta nắm thóp mãi thế.
Nghiêm Mẫn Mẫn không đành lòng, dịu giọng, "Tớ mong cậu nghiêm túc suy nghĩ lời tớ vừa nói."
Nụ cười lại nở trên môi Tạ Trì, "Vậy trưa nay ăn gì?"
Nghiêm Mẫn Mẫn biết mình lại mắc lừa, đổ quạu bảo, "Không ăn, tức muốn no rồi."
Tạ Trì không dỗ Nghiêm Mẫn Mẫn như mọi khi, nhướng mày nhìn đằng sau nhỏ. Nghiêm Mẫn Mẫn khó hiểu quay đầu lại.
Lý Tùy Lâm đứng sau lưng họ, lịch sự xin lỗi, "Ngại quá, làm phiền hai bạn rồi."
Mặt Nghiêm Mẫn Mẫn đỏ bừng lên, nhỏ nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, "Không phiền đâu."
Lý Tùy Lâm thong thả bước tới, "Có thể add WeChat được không?"
Nghiêm Mẫn Mẫn được thương mà sợ, "Tớ ư?"
Lý Tùy Lâm móc điện thoại ra, màn hình hiển thị mã QR danh thiếp WeChat. Gương mặt cậu ta điển trai, nụ cười như làn gió xuân, "Nếu được."
"Được chứ, đương nhiên là được." Mặt Nghiêm Mẫn Mẫn nóng bừng, vội lấy điện thoại ra.
Sau khi thêm bạn bè, Lý Tùy Lâm ghi chú tên Nghiêm Mẫn Mẫn, "Bạn tên gì?"
Nghiêm Mẫn Mẫn: "Tớ tên Nghiêm Mẫn Mẫn. Nghiêm trong nghiêm khắc, Mẫn trong mẫn cảm."
Lý Tùy Lâm: "Lớp mấy? Là học sinh khối 10 mới vào à?"
Nghiêm Mẫn Mẫn mở cờ trong bụng, thục nữ che miệng bảo, "Không phải học sinh mới vào năm nay. Tớ học lớp 11, 11A5."
Lý Tùy Lâm lại hỏi, "Hai bạn cùng lớp à?"
Tạ Trì định ngăn Nghiêm Mẫn Mẫn lại, Nghiêm Mẫn Mẫn đã nhanh nhảu khai sạch, "Không phải, cậu ấy bên lớp A3."
"Ha." Tạ Trì trợn trắng mắt.
"Ra là thế." Lý Tùy Lâm ngẩng đầu nhìn Tạ Trì, lịch sự hỏi dò, "Vậy có thể add WeChat của cậu không?"
Tạ Trì thoáng nhìn Lý Tùy Lâm từ trên xuống dưới, ánh mắt khinh mạn, biểu cảm hờ hững. Cậu ta thong thả lấy điện thoại ra add WeChat của Lý Tùy Lâm.
Lý Tùy Lâm lưu Tạ Trì lại rồi cất điện thoại vào túi áo, mỉm cười với Tạ Trì.
"Nội quy nhà trường cấm yêu sớm, phải mặc đồng phục trong thời gian đến trường. Cũng không được cắt đầu đinh, đeo khuyên tai, vòng cổ và cả băng đô thể thao."
"Bản kiểm điểm 3000 chữ, thêm một tháng lao động công ích. Nộp lại cho tôi trước giờ tan học ngày mai. Có vấn đề gì tôi sẽ liên hệ với cậu qua WeChat."
Lý Tùy Lâm cười với Nghiêm Mẫn Mẫn, "Nếu cậu ấy chặn tớ, đành làm phiền bạn giúp tớ chuyển lời nha."
Nghiêm Mẫn Mẫn sững sờ, há miệng gượng gạo nói, "...Được, được."
Lý Tùy Lâm: "Làm phiền rồi."
"Không phiền đâu." Nghiêm Mẫn Mẫn cười gượng, mau chóng nhìn sang Tạ Trì.
Tạ Trì không ngừng cười lạnh.
Nghiêm Mẫn Mẫn hoàn toàn không ngờ Lý Tùy Lâm lại dùng chiêu đạn bọc đường, quả nhiên xứng danh cán bộ kỷ luật, có tâm khỏi bàn.
Đàn ông chuyên nghiệp vừa oách vừa đẹp trai đỉnh nóc kịch trần.
Nghiêm Mẫn Mẫn chống cằm nhìn bóng lưng của Lý Tùy Lâm, trái tim hồng phấn trong đôi mắt bắn từa lưa.
Tạ Trì vỗ mạnh vào trán nhỏ, "Tỉnh lại đi."
Nghiêm Mẫn Mẫn ôm ngực làm điệu, "Cậu không thấy hở? Trước giờ nhìn từ xa đã đẹp trai rồi, bây giờ nhìn gần còn đẹp trai hơn. So với Khương Trạm thì tớ thích kiểu này hơn."
Tạ Trì phản ứng hết sức thờ ơ, "Dẹp liền cho tớ, loại người này cậu không cân nổi đâu."
Nghiêm Mẫn Mẫn khinh bỉ nói, "Tục tằn, tớ chỉ đang thưởng thức cái đẹp thôi chứ có định ngấp nghé cậu ta đâu."
Tạ Trì khịt mũi, chẳng buồn xem nhỏ mê trai, bỏ lại Nghiêm Mẫn Mẫn ra ngoài cổng trường.
Nghiêm Mẫn Mẫn đuổi theo, "Bản kiểm điểm 3000 chữ tính sao đây?"
Tạ Trì không thèm nghĩ ngợi, "Không viết."
Nghiêm Mẫn Mẫn lo lắng: "Cậu ta biết lớp cậu rồi, cậu không viết cậu ta sẽ sang tìm đó."
Tạ Trì ngoảnh lại nhìn nhỏ, "Tại ai cơ chứ?"
Nghiêm Mẫn Mẫn im re, sau đó lẩm bẩm, "Đúng là phải có người quản cậu mới được."
-
Khương Trạm vô cùng hài lòng với biểu hiện khi nãy của Vệ Tiểu Trì, bẽn lẽn cúi đầu đi theo cậu.
Vì anh đã hứa hẹn sẽ không có hành vi thân mật với Vệ Tiểu Trì trong trường, nên khi cậu chuẩn bị đưa anh quay lại khu giảng đường, Khương Trạm đã kéo Vệ Tiểu Trì ra ngoài trường.
Vệ Tiểu Trì la í ới, bị Khương Trạm kéo đi, "Đi đâu thế?"
Khương Trạm chẳng ư hử gì, kéo Vệ Tiểu Trì ra khỏi trường, quẹo vào một con hẻm vắng.
Vệ Tiểu Trì còn đang ngơ ngác đã bị Khương Trạm đè vào tường. Alpha cúi đầu nhìn xoáy vào cậu, "Sau này cứ thế mà nói, biết chưa?"
Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy kia, khờ khạo gật đầu.
Nụ cười hiện hữu trong mắt Khương Trạm. Vệ Tiểu Trì cũng rủ mi cười theo, niềm khấp khởi lan tràn.
Cảm xúc ấy đến một cách bất chợt, tựa bọt khí li ti nổi lên trong rượu trái cây rồi vỡ tan nơi lồng ng.ực, tỏa ra hương vị ngọt ngào hân hoan.
Khương Trạm nhìn hàng mi cong dài Vệ Tiểu Trì, cúi đầu chạm vào khóe môi đang nhếch lên của omega.
Cằm Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm dùng hổ khẩu nâng lên, người nọ điều chỉnh góc độ, chậm rãi sấn môi lại.
(Hổ khẩu: vị trí giữa ngón cái với ngón trỏ.)
Đúng lúc này, tiếng mở cửa của một hộ gia đình vang lên.
Vệ Tiểu Trì giật thót, né tránh nguy hiểm theo bản năng. Khương Trạm chưa kịp phản ứng thì cậu đã kéo anh chạy thục mạng ra khỏi con hẻm, phóng ù về trường.
Khương Trạm đi bên cạnh Vệ Tiểu Trì, chán chường vì nụ hôn dang dở ban nãy.
Vệ Tiểu Trì thì nhẹ gánh vì đó chỉ là nhà dân bình thường, nếu bị người trong trường phát hiện thì tàn canh.
Hôm nay hai người nổi bật quá chừng. Từ giờ phải giữ khoảng cách, nếu không Ngụy Dân Chinh lại theo dõi nữa họ cho coi.
-
Ngày hôm sau, bữa ăn phụ của Vệ Tiểu Trì được Hàn Tử Ương mang đến thay cho Khương Trạm. Không phải vì giữ khoảng cách, mà do vừa tan học Khương Trạm đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi.
Dạo này thành tích học tập của Khương Trạm tiến bộ vượt bậc, điểm bài kiểm tra nhỏ mấy hôm trước hết sức khả quan nên giáo viên chủ nhiệm tìm anh để nói chuyện riêng, muốn lấy anh làm tấm gương cho lớp.
Bản thân
tấm gương
không mặn mà với mấy chuyện này. Như mọi khi thì đã phủi đít bỏ đi rồi, nhưng giờ anh là học sinh ngoan nên không thể ngang ngược như trước được.
Khương Trạm kiên nhẫn nghe giáo viên chủ nhiệm lải nhải, đầu óc lại suy nghĩ vẩn vơ trưa nay sẽ ăn gì với Vệ Tiểu Trì.
-
Vệ Tiểu Trì giải quyết bữa ăn phụ nhanh gọn. Lúc cầm cái bình xuống phòng nước tầng một, cậu thấy Trương Minh Dương đang ôm một quyển sách dưới chân cầu thang.
Dạo này cứ hết tiết là Trương Minh Dương lại mất hút, đặc biệt là giờ ra chơi. Mãi đến khi có tiếng chuông vào học cậu ta mới quay lại. Ấy thế mà bây giờ lại đang học ở đây.
Vệ Tiểu Trì khó mà diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Cậu không thích Trương Minh Dương cho lắm. Vì lòng dạ người nọ nhỏ nhen, lại thích mỉa mai đá đểu, cứ phải dội gáo nước lạnh vào cậu.
Nhưng dù không thích, Vệ Tiểu Trì cũng không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của Trương Minh Dương.
Trong mắt Vệ Tiểu Trì, kỳ thi đại học là một việc thiêng liêng và trọng đại. Dẫu có ân oán cá nhân với Trương Minh Dương, cậu cũng không muốn cậu ta vì mình mà thất bại trong kỳ thi đại học.
Đối với những kẻ mọt sách nhát gan như họ, trùm trường như Khương Trạm có sức uy h**p nhất định.
Khương Trạm ngày nào cũng đến lớp tìm cậu, chắc chắn đã gây áp lực không hề nhỏ cho Trương Minh Dương, nên cậu ta mới chọn học trong môi trường lộn xộn này.
Vệ Tiểu Trì ôm bình nước lưỡng lự một lúc, cuối cùng bước đến trước mặt Trương Minh Dương.
"Về lớp đi. Hôm nay Khương Trạm không đến, sau này cũng sẽ không đến nữa."
Vệ Tiểu Trì quyết định từ ngày mai sẽ sang lớp A7 tìm Khương Trạm.
Trương Minh Dương rời mắt khỏi quyển sách, nhìn thẳng vào Vệ Tiểu Trì. Trong mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Dường như cậu ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mím môi vòng qua Vệ Tiểu Trì rồi đi thẳng lên lầu.
Vệ Tiểu Trì thở dài, vừa xoay người thì thấy Tạ Trì. Không biết cậu ta đã đứng sau lưng từ lúc nào làm cậu sợ đến nỗi ngả người ra sau.
Tạ Trì cười khẽ, buông một câu chấn động: "Hình như cậu ta thích cậu thì phải."