- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
2h30 bảo bảo mở to mắt mờ mịt, Tô Ngữ Băng cho bảo bảo bú no sữa một hồi, rồi thay tã cho nàng, mặc đồ và đội nón cho bảo bảo, đeo đai địu em bé, cuối cùng mang theo mũ quả dưa che nắng cho bé, cầm theo cái túi đựng đồ cho bảo bảo, lúc này mới ra ngoài.
Lúc ra khỏi thang máy cũng có không ít người đánh giá Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng ít khi đem bảo bảo ra khỏi phòng, cho nên Omega cùng tầng chưa từng thấy qua bảo bảo.
Tiểu bảo bảo dựa vào ngực Tô Ngữ Băng, mắt mở to đánh giá mọi thứ trước mắt, vừa ăn no nên cũng có chút sức, tay chân nhỏ đạp loạn, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn mẹ, cái miệng nhỏ kêu nha nha nha, rồi lại nhìn mấy tiểu tỷ tỷ trong thang máy cười.
Tiểu tỷ tỷ bị bảo bảo chọc nhịn không được liền cười với bảo bảo.
Rất nhanh thang máy xuống nơi, Tô Ngữ Băng nhìn một chút người đang ngồi ghế dài chờ ánh mắt càng nhu hòa, bảo bảo lắc lư vui vẻ, nàng cầm tay bảo bảo nói: “Tiểu Nguyệt Lượng mau nhìn xem, chúng ta đi tìm người xấu được không?”
“Nha nha.” bảo bảo đã lâu không ra ngoài, nên hưng phấn đáp lại.
Mạc Du Tâm ngồi chơi di động một hồi liền thấy Tô Ngữ Băng và bảo bảo.
Mạc Du Tâm vội đứng dậy, đi tới chỗ Tô Ngữ Băng, ánh mắt nhìn chằm chằm bảo bảo.
Tô Ngữ Băng thấy cô nhìn chằm chằm bảo bảo, ho nhẹ một tiếng kéo lực của chú ý của cô lại.
“Sao vậy? thấy Tiểu Nguyệt Lượng rồi không nhìn tôi nữa?” Tô Ngữ Băng khẽ cười trừng Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm vội vàng cười giải thích: “không có, mình nhìn cậu này trước mà rồi mới nhìn Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta.”
“Cái này tạm được.” Tô Ngữ Băng lầm bầm một câu, chỉ thấy Mạc Du Tâm thoáng cúi người xuống, tầm mắt ngang với bảo bảo.
Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo thấy mới lạ, nhẹ sờ tay nhỏ của bảo bảo, nhưng tay bảo bảo rất nhỏ, liền nắm ngón trỏ Mạc Du Tâm chơi đùa, vừa siết vừa cười nói với Mạc Du Tâm: “nha nha nha nha ~.”
Mạc Du Tâm nhịn không được sờ mặt bảo bảo, một tay nắm lấy bảo bảo chơi đùa, “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta thật đáng yêu, không hổ là bảo bảo tốt của mommy.”
Tô Ngữ Băng khẽ cười nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, nói với Mạc Du Tâm: “cô giỏi dán vàng cho mình quá, Tiểu Nguyệt Lượng có nói cô là mommy sao? đúng không Tiểu Nguyệt Lượng?”
“Nha nha nha~” Tiểu Nguyệt Lượng vui vẻ nắm ngón tay Mạc Du Tâm chơi đùa.
Mạc Du Tâm bị bảo bảo lắc tay một cái, ánh mắt nhìn Tô Ngữ Băng cười nói: “Tiểu Nguyệt Lượng sức lớn quá a.”
“Dĩ nhiên rồi, Tiểu Nguyệt Lượng nhà tôi chuyên đánh kẻ xấu, đúng không Tiểu Nguyệt Lượng?” Tô Ngữ Băng đưa tay nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt bảo bảo.
Bảo bảo ngửa đầu cẩn thận đáp lời mẹ mình: “nha nha nha~”
Cái chân nhỏ vui vẻ của nàng cũng lúc ẩn lúc hiện, cái tay nhỏ lại bắt đầu chơi đùa, một bên siết chặt ngón tay Mạc Du Tâm không cho cô đi.
“Bảo bảo chúng ta giỏi quá, ngoan lại còn đáng yêu.” Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo lại nóng lòng muốn thử, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngữ Băng, “Mình có thể ôm bảo bảo một cái được không? Ngữ Băng, chắc cậu này bế bảo bảo mệt rồi đó! Hay là… để mình bế cho?”
Tô Ngữ Băng lắc đầu từ chối nói: “cô chưa từng chăm con nít, hơn nữa Tiểu Nguyệt Lượng còn chưa quen cô, để cô bế một chút lại khóc đó, để tôi bế đi.”
Cũng không phải là Tô Ngữ Băng không muốn cho Mạc Du Tâm bế con, nagf nói cũng đúng Mạc Du Tâm và bảo bảo chưa từng gặp nhau, chắc chắc sẽ không chịu cho bế, thôi để mình bế cho chắc, mắc công bảo bảo lại khóc.
Mạc Du Tâm hâm mộ nhìn chằm chằm một hồi nói: “vậy được rồi, vậy chờ có cơ hội mình sẽ bế bảo bảo.”
Tuy không được bế Tiểu Nguyệt Lượng, nhưng cô vẫn sờ được khuôn mặt và bàn tay nhỏ của bảo bảo, Mạc Du Tâm tin sau này mình cũng sẽ được bế bảo bảo.
“Được rồi, hôm nay khí trời tốt, đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi công viên chơi đi, chơi đến 5h thì về ăn cơm.” Tô Ngữ Băng nói lịch trình buổi chiều.
Ngón trỏ của Mạc Du Tâm còn bị bảo bảo nắm chơi a, chỉ có thể vừa đưa tay vừa đi, “Ngữ Băng, tối ăn cùng giờ cơm được không?”
Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút nói: “hơn 5h là bảo bảo đói bụng rồi, còn buồn ngủ nữa, hơn nữa hôm nay Trung Thu, bạn cùng phòng với tôi đều có việc, tối chắc sẽ về hết, không thể ăn cùng được rồi.”
Mạc Du Tâm cũng không nỡ, trước kia Ngữ Băng có thể cùng người nhà ăn Trung Thu, nhưng vì nguyên thân cặn bã có nhà mà không thể về được, “xin lỗi, đáng lẽ cậu này cũng có thể về nhà ăn Trung Thu…”
Tô Ngữ Băng cười cắt lời Mạc Du Tâm: “đã vất vả mang Tiểu Nguyệt Lượng ra ngoài chơi rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, ba người chúng ta nên cùng nhau đi chơi buổi chiều hôm nay, coi như qua Trung Thu rồi,” lúc nói chuyện Tô Ngữ Băng cũng thấy được tai mình đang nóng lên.
Mạc Du Tâm gật đầu, “cũng phải, chúng ta cùng nhau cũng là qua Trung Thu, con nói có đúng không Tiểu Nguyệt Lượng?”
Mạc Du Tâm lắc lư cái tay nhỏ đang nắm ngón tay mình, tiểu tử bị Mạc Du Tâm gây chú ý, há cái miệng nhỏ không răng vui vẻ với Mạc Du Tâm.
Bảo bảo vẫn nắm tay Mạc Du Tâm chơi, Mạc Du Tâm vẫn giơ lên cho bảo bảo, động tác này làm lâu khiến cánh tay Mạc Du Tâm thấy mỏi.
Tô Ngữ Băng cười khẽ nắm một tay còn lại của bảo bảo cười nói: “ngón tay mommy con chơi vui vậy sao? con cứ cầm lấy, cánh tay mommy con cũng không nhấc nổi rồi kìa.”
Mạc Du Tâm vừa nghe Tô Ngữ Băng nói với bảo bảo mình là mommy liền vui vẻ, cười chạm chạm vào người Tô Ngữ Băng, con ngươi vui vẻ như sắp tràn ra, “Ngữ Băng, cậu này đã thừa nhận mình là mommy bảo bảo rồi.”
Tô Ngữ Băng trừng mắt với Mạc Du Tâm đang cười vui vẻ, “chứ sao? cô muốn làm mẹ cũng được, tôi làm alpha còn cô làm omega đi, hai chúng ta thay đổi.”
Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng trừng mình, âm thanh so với bình thường ngọt hơn 3 phần: “mình làm omega sao? vậy cũng được nha.”
Tô Ngữ Băng bị lời nói của Mạc Du Tâm làm cho ửng đỏ tai, nhéo nhẹ hông Mạc Du Tâm một cái, rồi trừng Mạc Du Tâm nói: “cô có đàng hoàng một chút không? nói chuyện nghiêm túc đi, Tiểu Nguyệt Lương coi chừng bị cô dạy hư đó.”
“Đau.” Mạc Du Tâm ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng, giọng nói mang vài phần làm nũng.
“Đáng đời.” Tô Ngữ Băng nói đáng đời, nụ cười trên môi càng sâu.
Bảo bảo thấy mommy và mẹ chơi vui vẻ, không để ý mình, liền lắc ngón tay Mạc Du Tâm bất mãn, “nha nha nha~” vừa nói vừa thổi bong bóng.
Mạc Du Tâm chưa từng thấy bảo bảo thổi bong bóng, mặt cười cười nhìn bảo bảo, còn không quên khen bảo bảo, “Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta giỏi quá, thổi bong bóng cũng đáng yêu nữa, mommy chụp một tấm kỷ niệm nha.”
Mạc Du Tâm nói rồi cầm di động chụp bảo bảo mấy tấm.
Tô Ngữ Băng mỉm cười nhìn hai người, cảm thấy Mạc Du Tâm là một mommy biết cưng chiều bảo bảo, mới gặp đã thích vậy rồi, bảo bảo thổi bong bóng cũng khen nửa ngày.
Tô Ngữ Băng khẽ cười nhìn một lớn một nhỏ, liền cầm khăn chuyên dụng nhỏ đưa cho Mạc Du Tâm nói: “lau cho Tiểu Nguyệt Lượng đi, đừng có mải chụp ảnh.”
“Ừ, đảm bảo lau sạch sẽ cho bảo bảo chúng ta đến khi xong.” Mạc Du Tâm một bên nhìn bảo bảo cười một bên lau bong bóng cho bảo bảo.
Nhẹ cọ khuôn mặt nhỏ bảo bảo một cái nói: “Tiểu Nguyệt Lượng ngoan, chúng ta không thổi bong bóng nữa được không? mommy nắm tay con chơi được không?”
Sau một khắc, bảo bảo cười khanh khách, sau đó lại phốc một cái thổi ra một chuỗi bong bóng, sau đó lại làm như không có gì, mở to mắt nhìn Mạc Du Tâm cười cười.
Mạc Du Tâm đành cam tâm tình nguyện lau bong bóng cho bảo bảo, cảm thấy bảo bảo nhà cô thật đáng yêu.
Tô Ngữ Băng nhìn bộ dạng Mạc Du Tâm, cảm thấy cô sắp dỗ hư bảo bảo, tự tay chọc khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, xua tay nói với bảo bảo: “không được thổi bong bóng, vậy không tốt, nếu không mẹ giận đó.”
Bảo bảo mở to mắt nhìn mẹ mình, không biết nghe có hiểu không, nhưng không thổi bong bóng nữa, tay nhỏ lại siết ngón tay Mạc Du Tâm chơi đùa, chơi hết ngón này qua ngón khác, chơi đến vui vẻ lùi về sau một chút tách ra chơi tiếp.
Cũng may bảo bảo còn nhỏ, dùng sức không đả thương Mạc Du Tâm được, Mạc Du Tâm thoải mái để bảo bảo chơi.
Ba người cùng đi đường hấp dẫn nhiều ánh mắt, bình thường cô và Tô Ngữ Băng nắm tay nhau cũng khiến nhiều người bàn tán, huống chi bây giờ trước ngực Tô Ngữ Băng còn có một đứa bé, mọi người càng bàn tán nhiều hơn.
“Cái định mệnh, các nàng thực sự có con rồi? đỉnh vãi, tui còn tưởng giả.”
“Thật đó, bà không ở ký túc Omega nên không biết đó, đứa bé nhà người ta được vài tháng rồi đó.”
“Không nói đến, bộ dạng bảo bảo đáng yêu lắm đó.”
“Nói thừa, bà không nhìn xem mặt Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng đi, con bọn họ có xấu cũng không xấu nổi, dù sao cũng là gien tốt mà, bảo bảo này mà lớn chắc là đẹp lắm đó.”
“Tiêu rồi, tui xem cũng hâm mộ rồi, nhưng tui chưa có bạn gái.”
“Bà nghĩ cái gì đó.”
“Đệch, tui nhìn bọn họ một nhà ba người, tui lại mong muốn có tình yêu.”
Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng thì không để ý có người nhìn, nhưng mà nếu hai người dám đem bảo bảo ra ngoài thì dĩ nhiên cũng không sợ có người nhìn thấy, dù sao hai người cũng không định nói yêu đương gì, cho nên chuyện này đối với các nàng hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Mạc Du Tâm gọi xe, cùng Tô Ngữ Băng và bảo bảo ngồi phía sau, ngồi xuống rồi, bảo bảo lại đưa bàn tay nhỏ ra muốn nắm ngón tay của Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, cười hỏi: “chơi với mommy đến nghiện rồi sao?”
Bảo bảo thấy mommy không cho mình chơi, nóng nảy giọng nhỏ cất cao hơn: “nha nha nha~”
Mạc Du Tâm nhìn bộ dạng bảo bảo b*** cười lại đáng yêu, vội dỗ dành nói: “ừ ừ ừ, không chọc được, không chọc được, cho con chơi, cho con chơi.” nói rồi đưa tay tới.
Bảo bảo thấy đồ chơi đến, lại nắm tay Mạc Du Tâm chơi, còn nhìn Mạc Du Tâm cười cười.
Bảo bảo mở to mắt ngây ngô nhìn Tô Ngữ Băng, cái miệng nhỏ cũng không nhàn: “nha nha~”
“Con không phải tiểu bại hoại sao? lúc thì thổi bong bóng, lúc thì khi dễ mommy?” Tô Ngữ Băng chọt nhẹ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo một cái, khiến bảo bảo vui đến chân ngắn cũng lắc lên.