- Trang chủ
- Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
Truyện: Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Tác giả: Lạc Tiểu Phái
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Bé con nằm thêm một lát, mở to đôi mắt phát hiện mình đã được đưa về chỗ ở. Bé dụi dụi mắt, kéo giọng trẻ con ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi~ Mami~”
Tô Ngữ Băng vừa đun nước sôi trong phòng khách, nghe thấy bé con tỉnh dậy liền vội vàng tắt bếp, quay vào phòng ngủ xem bé. Vừa bước vào, cô thấy bé con ngơ ngác đáng yêu nhìn ra cửa.
Tô Ngữ Băng ôm bé con vào lòng, hôn nhẹ lên má bé: “Cục cưng nhỏ dính người của mẹ tỉnh rồi à? Ngủ lâu như thế đã no giấc chưa nào?”
Bé con vui vẻ dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng mẹ, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Mami, chơi~”
Tô Ngữ Băng bóp nhẹ bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé, dỗ dành: “Mami con ra ngoài hái cam rồi, lát nữa về sẽ ép nước cam cho con uống nhé.”
Bé con tiếp tục dụi vào mẹ, làm nũng: “Muốn Mami~”
“Mẹ biết rồi, Mami con sắp về ngay thôi. Cục cưng nhỏ dính người của mẹ chơi với mẹ một chút trước được không?” Tô Ngữ Băng vừa ôm vừa đung đưa bé con lên xuống.
Lúc này, Mạc Du Tâm vừa đi nhờ xe về tới nhà. Vừa bước vào phòng khách, cô đã nghe thấy giọng trẻ con ngọt ngào của bé con.
“Mami~ bế con~!”
Mạc Du Tâm cười nhẹ, đặt túi cam trong áo khoác xuống, đi tới chỗ Tô Ngữ Băng để bế bé con. “Mami đây mà, cục cưng nhỏ dính người, vừa không thấy Mami một chút đã nhớ Mami rồi phải không?”
“Dạ!” Bé con gật đầu lia lịa, cô bé rất thích chơi cùng cả mẹ và Mami.
Mạc Du Tâm hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của bé con: “Cục cưng ngoan quá, để Mami ép nước cam cho con uống nhé. Mèo nhỏ tham ăn của Mami mấy hôm rồi chưa được uống nước cam đúng không?”
“Dạ!” Bé con nghe nói được uống liền gật đầu lia lịa, vẻ mặt hớn hở.
“Con ra chơi với mẹ một chút nhé, để Mami ép nước cam rồi chuẩn bị cơm cho.” Mạc Du Tâm cười, trao bé con dính người lại cho Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng bế bé con ngồi trên ghế, nhìn Mạc Du Tâm chuẩn bị nước cam.
Họ mang theo một chiếc máy ép nước cam cầm tay hình dạng như cốc. Mạc Du Tâm rửa sạch cam, cắt đôi, dùng dao nhỏ tách phần múi cam cho vào máy. Hai quả cam to được ép, chỉ trong chốc lát, một cốc nước cam đầy ắp đã sẵn sàng.
Cam ở đây vỏ mỏng, múi căng mọng, nhìn thôi đã thấy ngon mắt.
Mạc Du Tâm lại bổ thêm một quả cam để hai người ăn cùng nhau. Bé con ngồi trên ghế, chìa bàn tay nhỏ mũm mĩm chỉ vào miếng cam trên bàn, “Con ăn~.”
“Được rồi, cho con một miếng, lát nữa lại thành mèo nhỏ lem luốc cho mà xem.” Mạc Du Tâm cười, đưa một múi cam cho bé con. Bé liền nhanh tay với lấy.
Cầm được múi cam, bé con há miệng nhỏ “hự” một cái, cắn ngay một miếng, để lại dấu răng tròn tròn như trăng khuyết trên múi cam. Nước cam chảy dính cả lên má nhỏ và tay bé, trông rất lấm lem.
Tô Ngữ Băng cười nhìn bé con: “Tiểu xấu xa, ăn đi, ăn xong mẹ sẽ dẫn con đi rửa mặt nhé. Giờ nhìn con giống hệt một con mèo nhỏ rồi.”
Bé con ăn xong múi cam ngọt lịm, vui sướng không chịu được. Đôi chân ngắn tíu tít đung đưa, khuôn mặt nhỏ đầy nước cam trông đáng yêu vô cùng.
Tô Ngữ Băng bế bé con đi rửa tay và mặt, trong khi đó, Mạc Du Tâm rót nước cam vào bình sữa cho bé. Phần còn lại, cô chia ra mỗi người một cốc cho mình và Tô Ngữ Băng.
Hiện tại họ có đủ nguyên liệu, giờ cũng đã gần 12 giờ trưa. Mạc Du Tâm bắt đầu nhào bột, định làm trước một ít há cảo nhân tôm cho bé con. Cô nhóc nhớ dai, nếu không làm trước chắc lát nữa sẽ mè nheo đòi cho xem.
Mạc Du Tâm nghĩ làm luôn cả bánh bao nhân thịt heo và hẹ cho cô và Tô Ngữ Băng ăn. Sau khi chuẩn bị xong phần nhân thịt, cô để sang một bên và ngồi nghỉ ngơi trong lúc chờ bột nở.
Lúc này, Tô Ngữ Băng bế bé con từ ngoài vào. Bé con nhìn thấy đống bột trên bàn bếp trong phòng khách liền hớn hở, chìa tay nhỏ ra định chạm vào chơi, nhưng bị Tô Ngữ Băng giữ lại, bế vào lòng.
Bé con cười híp mắt với Tô Ngữ Băng, dụi dụi làm nũng: “Bột, chơi~.”
Tô Ngữ Băng hôn nhẹ lên má bé con, cười nói: “Không được đâu, mẹ vừa rửa sạch con mèo nhỏ này xong, lát nữa lại lấm lem mất.”
Bé con thấy cầu cứu mẹ không được, liền quay qua nhìn Mạc Du Tâm, giọng ngọt ngào: “Mami~ bột chơi~.”
“Được rồi, lát nữa bột nở xong mami cho con một ít để chơi nhé.” Mạc Du Tâm nhẹ nhàng dỗ dành.
Một lát sau, bột đã nở xong. Mạc Du Tâm ngắt một miếng nhỏ bằng ngón tay trỏ đưa cho bé con chơi. Thấy Tô Ngữ Băng đang nhìn bé con, cô tiện tay ngắt thêm một miếng nhỏ đưa cho Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng hơi ngẩn người cầm lấy, rồi nhận ra Alpha nhà mình đang chọc ghẹo. Cô trừng mắt nhìn Mạc Du Tâm: “Mình không phải là Tiểu Nguyệt, đừng nghĩ mình thích chơi mấy cái này.”
Mặc dù nói vậy, nhưng tay Tô Ngữ Băng cũng bắt đầu nặn bột cùng bé con.
Mạc Du Tâm thì tiếp tục gói bánh há cảo.
Nhìn Alpha nhà mình đang vất vả, Tô Ngữ Băng cảm thấy xót xa, nhẹ giọng nói: “Ước gì mình biết nấu ăn, như vậy sẽ đỡ cho cậu này.”
Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đã nói là nhà có một người biết nấu ăn là đủ rồi. Cậu này còn phải chơi với Tiểu Nguyệt nữa mà.”
Nghe mami gọi mình, bé con liền cười toe toét với Mạc Du Tâm, sau đó lại dụi vào Tô Ngữ Băng, nũng nịu muốn mẹ chơi nặn bột với mình.
Đến khi ăn trưa, đã gần 1 giờ, bé con đói bụng nên ăn liền một mạch 12 cái há cảo nhỏ rồi mới chịu xuống đất chơi.
Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng ru bé con ngủ, đến khi hai người ăn cơm thì cũng đã là 1 giờ rưỡi. Tuy vậy, vẫn còn may mắn hơn so với Triệu Tắc và Hứa Hướng Tiết, lúc đó mới đang ăn trưa tại một quán ăn trong thị trấn. Hai người đẩy xe đạp quay về, dự tính đến 4 hoặc 5 giờ chiều mới tới nơi.
Bé con ngủ dậy vào khoảng 3 giờ chiều. Tô Ngữ Băng cho bé uống một chút nước cam, sau đó bế bé đi chơi.
Buổi chiều, chương trình vẫn không sắp xếp thêm nhiệm vụ nào mà chỉ để PD ghi lại những cảnh sinh hoạt hàng ngày.
Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng thấy bé con đã tỉnh, liền bế bé ra sân sau xem đàn gà. Họ mang theo một ít hạt ngô, để bé con tự tay cho gà ăn.
Bé con cầm nắm hạt ngô trong bàn tay nhỏ xíu, lắc qua lắc lại để rải, miệng không ngừng líu ríu: “Gà gà ăn cơm cơm~.”
Mạc Du Tâm ghé lại gần, hôn lên má bé con, khen ngợi: “Tiểu Nguyệt giỏi quá, biết cho gà ăn rồi này.”
Nghe mami khen, bé con càng phấn khích, rải hạt ngô càng hăng. Đàn gà bị mấy hạt ngô trong tay bé thu hút, mắt chăm chú nhìn bé, chờ đợi phần ăn của mình.
Bé con cũng tò mò với mấy chú gà nhỏ này, cả nhà ba người cùng mang ghế nhỏ ra sân ngồi. Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng kiên nhẫn ngồi cùng bé con, để cô bé chơi trò cho gà ăn cả buổi chiều.
Buổi tối, Mạc Du Tâm nấu mì sợi cho bé con, còn cô và Tô Ngữ Băng lấy chỗ há cảo còn thừa từ bữa trưa làm thành món há cảo sốt chua cay. Nước sốt đỏ rực với lớp dầu ớt sóng sánh bên trên khiến món ăn càng thêm ngon miệng.
Sau bữa tối, hai người cùng dẫn bé con đi tắm rồi đi ngủ sớm. Mấy ngày nay, Mạc Du Tâm đã nắm được quy luật của chương trình: buổi sáng thường sẽ có những nhiệm vụ kỳ lạ, còn buổi chiều thì thoải mái hơn, mọi người được nghỉ ngơi và hoạt động tự do. Vì vậy, buổi tối nhất định phải ngủ sớm để sáng hôm sau có sức mà đối phó.
Sáng ngày thứ tư, không khí tương đối dễ chịu. Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng thay quần áo xong, cũng giúp bé con thay đồ. Sau đó, họ gỡ chiếc khăn che máy quay trong phòng ra, coi như chính thức bắt đầu ngày ghi hình mới. Đội ngũ PD rất vất vả, sáng sớm đã chờ sẵn trong phòng khách. Thấy Mạc Du Tâm và mọi người bước ra, họ lập tức bắt đầu quay hình.
Quả nhiên, đúng như Mạc Du Tâm dự đoán, khoảng bảy giờ, loa phát thanh vang lên thông báo: “Xin mời các nhóm khách mời đến nhà số 13 trước 8 giờ để ăn sáng và nhận nhiệm vụ hôm nay. Ai đến muộn sẽ không được phục vụ bữa sáng.”
Mạc Du Tâm bế bé con lên và đung đưa: “Đi nào, chúng ta đi ăn sáng thôi!”
“Ăn sáng!” Bé con giơ tay nhỏ xíu lên, khí thế đầy quyết tâm.
Bữa sáng là cháo trứng bắc thảo thịt bằm, ăn kèm bánh bao và các món dưa chua. Sau khi ăn xong, mọi người lại bắt đầu cảm thấy lo lắng vì sắp phải chịu khổ, đặc biệt là hai gia đình hôm qua đã phải đẩy xe đạp lên thị trấn.
“MC ơi, hôm nay lại là nhiệm vụ gì nữa đây? Không phải lại là chuyện gì khó làm nữa chứ?” Triệu Tắc hỏi với vẻ mặt đau khổ.
“Yên tâm đi, nhiệm vụ hôm nay thực sự rất đơn giản. Chương trình của chúng tôi cũng rất nhân văn mà, biết hôm qua mọi người đã vất vả, nên hôm nay nhiệm vụ không liên quan đến người lớn đâu. Đây là nhiệm vụ dành cho năm bạn nhỏ của chúng ta!” Trang Ngộ cười nói.
“Anh Trang à, em thấy nụ cười của anh cũng không ổn lắm. Cứ có cảm giác không đơn giản như anh nói.” Mạc Du Tâm cười đáp.
“Đúng thế, chắc chắn lại là cái bẫy gì đó!” Triệu Tắc nói chen vào.
“Thực sự vô cùng, vô cùng đơn giản. Nhóm đạo cụ, mang đạo cụ ra đây trước nào.” Theo lời của Trang Ngộ, nhân viên đã mang ra một bộ dụng cụ nhà bếp đồ chơi dành cho trẻ em.
Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng liếc nhìn nhau, quả nhiên nhiệm vụ không đơn giản như lời nói.
“Nhiệm vụ tiếp theo là thế này: mỗi bạn nhỏ được chọn ba loại nguyên liệu hoặc gia vị để cho vào chiếc nồi nhỏ và đảo. Sau đó, các bạn sẽ nhận được nguyên liệu thực tế giống hệt với nguyên liệu đồ chơi mà các bạn đã chọn để làm bữa trưa. Điều này có nghĩa là những gì các bạn nhỏ cho vào nồi đảo, trưa nay gia đình các bạn sẽ nhận được đúng nguyên liệu đó để nấu ăn. Chương trình sẽ không cung cấp thêm bất kỳ nguyên liệu hoặc gia vị nào khác, và các khách mời không được phép quay về nơi ở để lấy. Tất nhiên, tất cả đều là nồi và nguyên liệu đồ chơi, đảm bảo không có nguy hiểm gì cho các bạn nhỏ.” Trang Ngộ vừa cười vừa giải thích.
“Quả nhiên là không dễ như vậy rồi.” Mạc Du Tâm cười nhẹ nói.
Còn chưa kịp dặn dò bé con, MC đã lên tiếng: “Phụ huynh không được nhắc nhở, nếu không sẽ bị coi là bỏ cuộc, và cả gia đình sẽ không có bữa trưa.”
Mạc Du Tâm lập tức nuốt lại những lời định dặn dò bé con. Được rồi, vẫn là chương trình này cao tay, không đoán được các bé sẽ chọn cái gì đây.
Trang Ngộ mỉm cười nhìn các bé, hỏi: “Các con chuẩn bị ai sẽ làm trước nào?”
Bào Bào, với tư cách là anh lớn, liền giơ tay đầu tiên: “Để con làm trước!”
“Được rồi, chúng ta cùng xem Bào Bào sẽ chọn gì nhé?” Trang Ngộ cười nói.
Bào Bào thực ra không rành về nấu ăn lắm, nhìn một lượt các món đồ chơi như thịt, rau trên bàn, nghĩ ngợi một lúc lâu mới quyết định ra tay. Bé thích ăn cơm trắng và bánh bao, nên đã lấy mỗi loại một túi đồ chơi gạo và bột. Sau đó, bé đưa tay gãi gãi đầu nhỏ, nhớ lại hình như bà thường nói khi nấu ăn cần phải có dầu, nhưng trên bàn lại có rất nhiều chai dầu đồ chơi. Bào Bào không biết nên chọn cái nào, mà vốn dĩ bé cũng chưa biết đọc nhiều chữ.
Sau một hồi lưỡng lự, bé chọn đại một chai dầu đồ chơi và bỏ vào nồi. Mạc Du Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, Bào Bào đã chọn dầu ô liu, vậy là trưa nay họ ít nhất cũng có dầu để dùng.
Sau khi chọn xong, Bào Bào cầm chiếc xẻng đồ chơi nhỏ, đảo qua lại vài lần trong chiếc nồi màu hồng. MC liền công bố:
“Được rồi, chúc mừng mọi người đã nhận được ba món mà Bào Bào đã chọn: gạo, bột và một chai dầu ô liu. Bào Bào giỏi quá, cả nhà vỗ tay nào!”
Cả gia đình ngay lập tức vỗ tay rôm rả, tạo nên một không khí vui vẻ náo nhiệt.
Trang Ngộ nhìn bốn bé còn lại và hỏi: “Bạn nhỏ nào muốn lên tiếp theo nào?”