- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tô Hạo Sơ thực sự coi cô bé như em gái ruột, dù sao cũng đã lì xì cho cô, là anh trai thì phải có dáng vẻ của một người anh trai chứ.
Mấy người đang nói chuyện thì từ xa, Giang Thiển vội vã đi về phía này. Vừa rồi cô mất khá nhiều thời gian tìm chỗ đậu xe, nếu không đã tới sớm hơn rồi. Thấy một nam Alpha có vẻ ngoài đẹp trai đang nói chuyện với Mạc Văn Nhân, trong lòng Giang Thiển lập tức dấy lên cảnh giác: Người này từ đâu chui ra vậy? Sao cũng tới tiễn Nhân Nhân?
“Nhân Nhân, chị tới được một lúc rồi nhưng vẫn chưa tìm được chỗ đậu xe. Em có đợi lâu không?” Vừa tới, Giang Thiển đã vội vàng bước tới trước mặt cô bé, thậm chí tiện tay nắm lấy một tay của cô.
Mạc Du Tâm đứng nhìn mà ngớ người. Cô vẫn còn đứng đây mà Giang Thiển lại ngang nhiên nắm tay em gái mình?
Mạc Du Tâm hắng giọng một tiếng để thu hút sự chú ý của Giang Thiển: “Tui nói này, bà nắm tay em gái tôi mà nắm thoải mái quá nhỉ?”
Cô bé bị chị gái mình nói vậy thì tai đỏ bừng lên, nhưng cũng không rút tay khỏi tay của Giang Thiển.
“Sao tui lại không thể nắm được? Tui cũng là chị của Nhân Nhân mà, quan hệ giữa tui và Nhân Nhân rất tốt.” Vừa nói, Giang Thiển còn quay sang hỏi cô bé: “Đúng không, Nhân Nhân?”
“Ừm.” Cô bé đỏ mặt khẽ gật đầu đáp.
Thấy cô bé vẫn gần gũi với mình hơn, Giang Thiển mới thở phào nhẹ nhõm. Cô luôn cảm thấy nam Alpha kia nhìn cô bằng ánh mắt không thiện cảm.
Tô Hạo Sơ liếc nhìn cô bé rồi lại nhìn sang tay của cô và Giang Thiển đang nắm chặt, ánh mắt hơi trầm xuống, nói với cô bé: “Muốn yêu đương cũng phải đợi thi đại học xong đã, đừng để những chuyện này làm ảnh hưởng đến kỳ thi.”
Tô Hạo Sơ luôn cảm thấy Mạc Văn Nhân trông nhỏ bé như trẻ vị thành niên. Nhưng nghĩ lại, Mạc Văn Nhân đã nghỉ học đi làm mấy năm rồi, chắc chắn đã hơn mười tám tuổi, nên anh chỉ nhắc nhở cô bé đừng yêu đương trong mấy ngày này.
Cô bé bị lời của Tô Hạo Sơ làm nóng bừng cả người, lúc này không chỉ tai đỏ mà hai bên má cũng đỏ rực, vội vàng giải thích: “Anh à, em sẽ học hành và thi thật tốt mà.”
Bên này, Giang Thiển lại mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô không biết từ đâu xuất hiện một người anh trai nữa? Chẳng phải cô bé chỉ có một chị gái là Mạc Du Tâm thôi sao?
Tô Hạo Sơ nghe cô bé trả lời như vậy mới hài lòng gật đầu, tiện thể trừng Giang Thiển một cái. Anh luôn cảm thấy cô em gái mới nhận này sắp bị người khác dụ dỗ mất rồi.
Giang Thiển cũng không hiểu tại sao Tô Hạo Sơ lại trừng mình, dù sao mấy người đều nhìn nhau không nói gì.
May mà kỳ thi đại học yêu cầu thí sinh vào trường thi sớm, nên sau khi nói chuyện một lúc, cô bé đã vẫy tay chào mọi người rồi bước vào phòng thi.
Lúc này, Tô Ngữ Băng mới hỏi anh trai mình: “Anh, anh cố ý đến đây tiễn Nhân Nhân à?”
Tô Hạo Sơ gật đầu: “Ừ, lì xì cũng đã cho rồi, anh chẳng phải là anh trai của con bé sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Ngữ Băng cười nhẹ: “Không ngờ anh còn chu đáo như vậy, biết đường đến tiễn Nhân Nhân nữa.”
“Tất nhiên rồi. Anh và bạn bè đã đầu tư không ít vào các ngành ở nước ngoài, gần đây định mở một công ty trong nước, nên dạo này bận rộn chuyện đó.” Tô Hạo Sơ giải thích với em gái về những việc mình đang làm gần đây.
Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút rồi vẫn nói với anh trai: “Anh, anh không cần vì em mà hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình đâu.”
Tô Hạo Sơ khẽ thở dài: “Một phần là vì chuyện của em, nhưng phần khác cũng là vì bản thân anh. Ngữ Băng, anh không muốn làm con rối để cha tùy ý điều khiển nữa. Anh phải dùng cách của mình để nói với ông ấy rằng ông ấy và mẹ đã sai.”
“Quyết định của anh, em sẽ ủng hộ vô điều kiện.” Tô Ngữ Băng cười nhẹ nói.
“Đúng vậy, nếu có chỗ nào cần đến em, cứ việc nói.” Mạc Du Tâm cũng ở bên cạnh lên tiếng.
“Được, đợi anh bàn bạc xong phương án với bạn bè, nếu có việc cần đến các em, anh nhất định sẽ nói. Anh còn việc, không ở lại đợi Nhân Nhân thi nữa.” Tô Hạo Sơ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Giang Thiển thấy Tô Hạo Sơ rời đi mới quay sang hỏi Tô Ngữ Băng: “Đó là anh trai bạn à?”
Tô Ngữ Băng cười nói: “Đúng vậy, không thì là ai?”
Giang Thiển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Làm tôi giật cả mình, còn tưởng anh ta cũng thích Nhân Nhân nữa chứ.”
Mạc Du Tâm tai thính, hình như nghe thấy Giang Thiển nhắc đến tên em gái mình, liền ghé lại hỏi: “Bà vừa nói gì đấy?”
“À? Không có gì, tui nói tui sẽ ở đây chờ Nhân Nhân với mọi người.” Giang Thiển cười gượng nói.
Mạc Du Tâm lườm Giang Thiển: “Sao tui cứ cảm giác bà có ý đồ gì với em gái tui nhỉ? Mau khai thật đi.”
Giang Thiển hiếm khi bị nói đến mức ngượng ngùng, liền đáp: “Trời ơi, giờ là thời đại yêu đương tự do rồi, Nhân Nhân cũng trưởng thành rồi, hơn nữa sắp thi xong đại học rồi. Yêu đương là chuyện bình thường mà, bà không được cấm tui thích Nhân Nhân đâu đấy!”
“Hứ, tui đâu có rảnh vậy. Chỉ cần Nhân Nhân thích là được. Nhưng mà nếu thế, bà phải gọi tui và Ngữ Băng là chị đấy.” Mạc Du Tâm nói, rồi tự nhiên vui vẻ hẳn lên.
Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng Giang Thiển: “Chị Du Tâm, chị Ngữ Băng, thế nào? Hài lòng chưa?”
Mạc Du Tâm rùng mình, sờ tay lên da gà nổi đầy cánh tay, lùi lại hai bước, ánh mắt đầy vẻ chán ghét nhìn Giang Thiển:
“Thôi, bà cứ gọi tên đi. Gọi thế này tui sợ lắm.”
Tô Ngữ Băng ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Ba người đứng trò chuyện một lúc trước cổng trường, thấy gần đó có một quán ăn nhanh bán hamburger, liền vào gọi vài món vừa ăn vừa đợi.
Không lâu sau, các thí sinh trong trường bắt đầu lần lượt bước ra, nhóm Mạc Du Tâm cũng chờ được cô bé.
Trên gương mặt Mạc Văn Nhân không giấu được vẻ vui mừng, cô cảm thấy bài thi buổi sáng làm rất ổn.
Mấy người Mạc Du Tâm ăn ý không ai hỏi cô bé thi thế nào, mà nhanh chóng lái xe đưa cô bé về, để cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, chiều ngày 8 tháng 6, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, cô bé chính thức khép lại kỳ thi đại học. Vừa bước ra khỏi phòng thi, cô bé liền lao vào vòng tay chị gái.
“Chị ơi, em thực sự đã làm được, em cũng đã tham gia kỳ thi đại học rồi.” Mạc Văn Nhân nói, khóe mắt hơi đỏ, ánh lên tia nước mắt.
Với người bình thường, thi đại học là một giai đoạn quan trọng trong đời mà hầu hết ai cũng phải trải qua, nhưng với Mạc Văn Nhân, kỳ thi đại học có ý nghĩa rất lớn. Đã từng có lúc cô nghĩ rằng cả phần đời còn lại của mình sẽ phải gắn bó với việc làm thuê trong nhà hàng. Chính chị gái là người đã mang đến cho cô một cuộc sống mới, cũng chính chị đã cho cô cơ hội quay lại trường học.
Mạc Du Tâm mỉm cười ôm cô bé vào lòng, dỗ dành: “Đúng vậy, Nhân Nhân của chúng ta thật tuyệt vời, em đã làm được.”
Giang Thiển đứng bên cạnh có chút ghen tỵ, thầm nghĩ: Cô bé này quả nhiên vẫn ưu tiên ôm chị gái ruột trước.
“Đúng đó, Nhân Nhân lần này chắc chắn sẽ đỗ Đại học Tây Ninh, lúc đó tui sẽ là đàn chị của Nhân Nhân rồi.” Giang Thiển cười nói.
“Thôi đi, khoe khoang vừa thôi.” Mạc Du Tâm lườm Giang Thiển, lên tiếng trêu chọc.
Sau khi ôm chị gái xong, cô bé đỏ mặt, nhìn về phía Giang Thiển, rồi mím môi nói với Mạc Du Tâm: “Chị ơi, em muốn nói riêng với chị Giang Thiển một chút.”
Ánh mắt Mạc Du Tâm đầy vẻ tinh nghịch, nhìn qua lại giữa cô bé và Giang Thiển, khẽ cười nói: “Được thôi, Giang Thiển, lát nữa nhớ đưa Nhân Nhân về nhà an toàn đấy.”
“Không thành vấn đề.” Giang Thiển nghe cô bé nói muốn nói chuyện riêng với mình, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Đợi Mạc Du Tâm và mọi người rời đi, cô bé mới bắt đầu cảm thấy hơi hồi hộp, hai tay giấu sau lưng xoắn lại như vắt thừng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô bé, Giang Thiển không nhịn được cười khúc khích: “Sao thế? Không phải em có điều muốn nói với chị à?”
Cô bé đỏ mặt, khẽ liếc nhìn Giang Thiển, ngập ngừng một chút rồi nói: “Chị Giang Thiển, em đói rồi.”
“Vậy được, chị dẫn em đi ăn trước, lát nữa nghĩ xong thì nói với chị sau.” Giang Thiển nhận ra sự căng thẳng của cô bé, liền chủ động tìm cho cô bé một cái cớ để trút bớt áp lực.
Cô bé lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cảm giác tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ng.ực, nhưng cô vẫn không đủ dũng khí để nói ra những điều trong lòng với Giang Thiển.
Sau kỳ thi, Giang Thiển dẫn cô bé đến một quán lẩu. Nghĩ rằng nửa tháng qua cô bé ăn toàn những món nhạt nhẽo, có lẽ cũng thèm đồ cay lắm rồi, Giang Thiển tự quyết định đưa cô bé đến đây.
Ngồi xuống bàn lẩu, chỉ mới ngửi thấy mùi thơm của nước lẩu cay nồng từ nồi dầu bò, cô bé đã không kìm được sự háo hức. Trong suốt bữa ăn, Giang Thiển không hề nhắc đến chuyện “bí mật” mà cô bé định nói. Cô bé ăn uống vui vẻ đến mức gương mặt rạng ngời.
Đến khi xe dừng trước nơi cô bé ở, Giang Thiển xuống xe tiễn cô bé. Lúc này, cô bé mới đỏ mặt, lấy hết can đảm nói: “Chị ơi, em có chuyện muốn nói với chị.”
Nhìn dáng vẻ mềm mại, ngượng ngùng của cô bé, Giang Thiển không nhịn được xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cô bé, dịu dàng đáp: “Được rồi, chị nghe đây.”
Cô bé bị Giang Thiển xoa đầu, đôi tai đỏ ửng nhanh chóng lan sang hai má. Những ngón tay nhỏ đan vào nhau sau lưng, như đang cố gắng tự động viên bản thân. Cuối cùng, cô bé lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Giang Thiển.
Đôi mắt của cô bé vô tình chạm vào ánh mắt dịu dàng của Giang Thiển, rồi lại nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của chị, mọi sự tự tin vừa xây dựng được phút chốc tan biến. Cô bé không dám thổ lộ cảm xúc trong lòng mình.
Giang Thiển thấy cô bé lại đỏ mặt ngượng ngùng, liền kéo nhẹ tay cô bé, kéo cả người cô vào lòng mình, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì mà không thể nói với chị à?”
Bị ôm vào vòng tay của Giang Thiển, cô bé chỉ cảm thấy tim mình như không còn nghe lời, đập loạn nhịp. Mùi hương trên người chị thật dễ chịu, đến mức cô cảm thấy mình như sắp ngất đi.
Giang Thiển nhìn cô bé, đôi tai từ hồng nhạt chuyển thành đỏ đậm, không nhịn được cười, nhẹ nhàng nói: “Chị đâu phải người xấu, sao nói chuyện với chị mà em căng thẳng thế này?”
Cô bé vùi mặt vào vai của Giang Thiển, mũi vô tình chạm vào bờ vai trắng nõn của chị do chiếc váy chị mặc để lộ. Mùi hương từ Giang Thiển làm cô bé mơ màng, càng khiến cô không thể cựa quậy được. Giọng nói dịu dàng của chị như khiến cô thêm bối rối, chẳng còn chút sức lực nào để thoát ra.
“Chị ơi~ chị đừng nói nữa, em hết sức rồi.” Giọng nói mềm mại, như tiếng mèo con, cất lên từ lòng Giang Thiển, khiến trái tim chị xao động.
Giang Thiển nhìn cô bé trong lòng với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: “Được rồi, chị không trêu em nữa, cứ dựa vào đây nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức nhé.”
Thấy Giang Thiển thực sự không trêu mình nữa, cô bé mới thả lỏng một chút. Sau một lúc lâu, cô bé mới từ từ rời khỏi vòng tay của Giang Thiển.
Giang Thiển mỉm cười nhìn cô bé, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, nếu bây giờ chưa nói được thì lần sau gặp lại em hãy nói cho chị nghe, được không?”
Ngón tay của Mạc Văn Nhân sau lưng cứ vô thức đan vào nhau, nghe Giang Thiển nói vậy, cô vội vàng lắc đầu. Có những lời nếu để lâu hơn, có lẽ cô sẽ không còn đủ dũng khí để nói ra nữa.