- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lúc này, Ngô lão đứng dậy với nụ cười trên môi. Cuối cùng, sau một ngày chờ đợi, ông cũng đã nhìn thấy một “con ngựa ô”. Mọi người xung quanh thấy ông đứng dậy, đều có chút khó hiểu nhìn về phía ông.
Ngô lão mỉm cười, hướng ánh mắt về phía Mạc Du Tâm và hỏi: “Vậy ai là nghệ nhân điêu khắc Mạc Du Tâm?”
Nghe thấy ông gọi tên mình, Mạc Du Tâm lập tức đứng dậy, lịch sự đáp: “Là tôi.”
“Tốt lắm, tuổi trẻ tài cao! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể hoàn thành một tác phẩm như thế này, ngay cả hồi còn trẻ, có lẽ tôi cũng không làm tốt hơn được. Đúng là một đứa trẻ giỏi giang, ngồi xuống đi.” Ngô lão vốn định đợi sau cuộc thi mới nói chuyện riêng, nhưng không nhịn được. Hiếm lắm mới gặp được một nhân tài như thế, làm ông bỗng nảy sinh ý định nhận đồ đệ.
Ông vốn định nhận ba đệ tử cuối cùng trước khi “gác kiếm”. Diệp Cảnh Long và Chu Vũ Toàn đều là những tài năng xuất chúng mà ông đã để mắt từ hơn chục năm trước, và họ đã theo ông học hỏi nhiều năm. Suốt những năm qua, vị trí đệ tử thứ ba vẫn còn bỏ trống, chỉ vì ông chưa tìm được người khiến ông hài lòng. Nhưng giờ nhìn thấy Mạc Du Tâm, trong mắt Ngô lão ánh lên sự vui mừng.
Chu Vũ Toàn mỉm cười, lắc nhẹ đầu. Xem ra lần này thật sự sẽ có thêm một sư muội nữa rồi.
Điểm cuối cùng của Mạc Du Tâm là 98,6, vượt xa các thí sinh khác, gần như bỏ cách hẳn so với những người xếp sau. Đồng thời, trên mạng xã hội cũng trở nên náo nhiệt.
“Hu hu hu, chị Mạc Du Tâm của em sẽ debut ở vị trí center rồi! Yêu quá đi, vừa xinh vừa tài năng!”
“Bà xã đỉnh quá! Các giám khảo đều nhất trí đánh giá cao, hu hu, làm sao để tìm được người vợ như thế này đây?”
“Mơ đi, đây rõ ràng là chồng tôi! Nhìn tay chồng thôi cũng thấy đẹp, hehe~”
“Người trên kia lau nước miếng đi nhé, đây là cuộc thi toàn quốc đấy, cả nước đang theo dõi!”
“Hu hu hu bà xã ơi, siêu thoại của chị bọn em đã mở rồi, chị cập nhật Weibo nhiều nhiều chút nhé!”
Mạc Du Tâm không biết gì về chuyện này, nhưng khi nghe thấy điểm số của mình, cô vẫn rất vui vẻ. Dù sao thì giải thưởng một triệu cũng rất hấp dẫn, hơn nữa còn giúp cô gây dựng danh tiếng trong nước.
Khi toàn bộ điểm số được công bố, điểm số của Mạc Du Tâm đứng vững ở vị trí đầu tiên. Chủ khảo cầm micro lên và tuyên bố: “Tất cả điểm số của cuộc thi lần này đã được công bố. Sau đây, chúng ta xin mời Ngô lão lên công bố danh sách ba người đứng đầu và trao giải thưởng.”
Ngô Thành Bác đọc tên ba người đoạt giải, sau đó Mạc Du Tâm cùng hai nghệ nhân điêu khắc khác bước lên phía trước. Ngô lão, được hai đệ tử tháp tùng, lần lượt trao giải cho người đạt hạng ba và hạng nhì. Cuối cùng, chiếc cúp được trao vào tay Mạc Du Tâm.
Ông mỉm cười, nhìn cô và nói: “Người trẻ tuổi, tiền đồ rộng mở lắm. Đã bái sư chưa? Không biết tôi còn cơ hội trong đời thu nhận đồ đệ cuối cùng không?”
Mạc Du Tâm ngay lập tức hiểu ý của ông. Rõ ràng Ngô lão muốn nhận cô làm đồ đệ. Đương nhiên cô rất sẵn lòng. Dù sao thì địa vị của Ngô Thành Bác trong giới điêu khắc trong nước là không ai sánh được. Nếu có thể bái ông làm thầy, giá trị tác phẩm của cô chắc chắn sẽ tăng cao.
Cô cười đáp: “Thầy của tôi đã không còn nữa. Được ngài xem trọng là vinh hạnh của tôi.”
Ngô lão thấy cô không nịnh nọt, ánh mắt thẳng thắn, càng cảm thấy hài lòng hơn: “Được rồi, lát nữa sau khi kết thúc, đi ăn cùng chúng tôi một bữa, coi như làm quen trước.”
Mạc Du Tâm gật đầu: “Dạ, tất cả theo sự sắp xếp của ngài.”
Vốn dĩ khi trao giải không nên trò chuyện lâu như vậy, nhưng với vai vế của Ngô lão, ngay cả chủ khảo cũng không dám nói gì, chỉ có thể đợi ông trò chuyện xong mới nói vài lời chúc mừng.
Các nhân viên đều đã biết cuộc thi điêu khắc ngọc đá này lên hot search. Chủ khảo cầm micro đến gần Mạc Du Tâm và nói: “Mạc Du Tâm, xin cô nán lại một chút. Cuộc thi điêu khắc ngọc đá lần này đã lên hot search, rất nhiều cư dân mạng yêu thích cô. Lần này cô còn đạt giải quán quân toàn quốc. Cô có điều gì muốn nói với mọi người không?”
Gặp tình huống này, Mạc Du Tâm không hề lúng túng. Cô lễ phép nhận micro từ tay chủ khảo, mỉm cười với ống kính đang phát trực tiếp.
Nụ cười ấy không phải chuyện đùa. Kênh livestream lập tức bị nghẽn.
“Hu hu hu, xem cả ngày cuộc thi điêu khắc ngọc, cuối cùng vợ tôi cũng cười với tôi rồi.”
“Vợ ơi! Vợ ơi! Vợ ơi!”
“Khi không cười thì lạnh lùng cấm dục, lúc cười thì đúng là lấy mạng người ta, chị yêu tôi đi~”
Cùng lúc đó, ở thành phố Tây Ninh, Tô Ngữ Băng vừa về đến nhà, đang nằm dài trên giường phòng ngủ, vừa ghen tỵ vừa buồn bực. Cô mím môi thành một đường thẳng, ngón tay thỉnh thoảng chọc vào màn hình chỗ mặt của Mạc Du Tâm, thi thoảng còn hừ lạnh một tiếng: “Cô nói xem sao cô lại được mọi người yêu thích đến thế? Đi thi thôi mà cũng lên hot search, lại còn thu hút nhiều fan nữ như vậy. Nếu về mà không biết dỗ dành tôi, tôi với Tiểu Nguyệt Lượng sẽ không thèm để ý đến cô nữa.”
Vừa nói, cô vừa chọc chọc màn hình nơi có những bình luận bay qua như tên lửa, lông mày hơi nhướn lên: “Còn các người nữa, gọi gì mà ‘vợ’ loạn cả lên. Đây là vợ của tôi, được chưa? Với lại, các người gọi ầm ầm thế mà có ngủ được với cô ấy đâu. Chỉ có tôi mới làm được điều đó thôi.”
Tô Ngữ Băng bị những bình luận trên màn hình làm cho tức đến mức lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. May mà lúc đó trong nhà chỉ có mỗi mình cô. Nhưng ngay cả như thế, cô cũng phải che tai một lúc để bình tĩnh lại.
Trong khi đó, Mạc Du Tâm hoàn toàn không biết kênh livestream đang náo loạn. Cô cầm micro, lễ phép nói: “Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi. Tôi nghĩ so với việc bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của tôi, tôi hy vọng mọi người sẽ nhớ đến tôi qua các tác phẩm của mình. Mong rằng mọi người có thể tìm hiểu thêm về kỹ thuật điêu khắc, hiểu biết nhiều hơn về văn hóa truyền thống này. Hy vọng sự chú ý nhỏ bé này của tôi có thể giúp ngành điêu khắc của đất nước phát triển tốt hơn.”
Cô hơi hạ micro xuống, nghĩ một chút rồi mỉm cười bổ sung thêm:
“Còn một điều nữa mà tôi vừa quên nói. Bạn gái của tôi khá hay ghen, nên nhân cơ hội này tôi muốn nói với mọi người rằng tôi đã có bạn gái rồi. Các bạn trong phần bình luận đừng quá nhiệt tình nhé.”
Khi Mạc Du Tâm nói những câu trước, Ngô lão và các giám khảo khác đều cảm thấy cô nói rất khéo léo, không chỉ tạo được thiện cảm mà còn góp phần nâng cao sự chú ý đến ngành điêu khắc. Nhưng câu bổ sung sau đó lại làm cả hội đồng giám khảo bật cười.
Trong khi đó, Tô Ngữ Băng đang nằm xem livestream thì cười lớn, tâm trạng phấn khích hẳn lên. Đúng là alpha của cô biết nghe lời mà, cô đã nói rồi, đó là vợ của cô, ai cũng đừng hòng tranh giành!
Mạc Du Tâm hoàn toàn không biết câu nói thêm của mình đã thành công dỗ dành bạn gái. Tô Ngữ Băng vì thế mà cả buổi tối đều vui vẻ không thôi.
Thậm chí trên hot search còn xuất hiện thêm một mục mới: #Mạc Du Tâm đã có bạn gái!#
Khi toàn bộ các phần thi kết thúc, đã là hơn 8 giờ tối. Ngô lão dẫn theo Mạc Du Tâm và hai người khác lên chiếc xe riêng đã chờ sẵn ngoài cửa.
Ngô lão vừa nhìn cô vừa cười nói: “Hôm nay thật sự rất vui. Thực ra, khi con thi ở Lâm Hải, ta đã nghe Vũ Toàn nhắc về con rồi. Đứa đệ tử này của ta tính tình kiêu ngạo, hiếm khi khen một nghệ nhân điêu khắc nào. Thế mà lần nào gặp ta nó cũng nhắc đến con. Sau khi gặp con lần này, quả thật đúng như lời nó nói, con rất có năng khiếu trong lĩnh vực điêu khắc.”
“Cảm ơn thầy đã khen ngợi. Nhưng thực ra con cũng không có năng khiếu gì, chỉ là luyện tập nhiều mà thôi.” Mạc Du Tâm đáp khiêm tốn. Điều cô nói cũng không sai. Đời này cô không luyện tập nhiều, nhưng những kinh nghiệm và kỹ thuật tích lũy từ đời trước đã ngấm sâu vào xương tủy, không phải chuyện một sớm một chiều mà có được.
“Con rất tốt, tay nghề giỏi mà tính cách lại khiêm nhường. Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?” Ngô lão càng nhìn Mạc Du Tâm càng hài lòng. Với ông, việc nhận một đệ tử không chỉ là truyền nghề mà còn là trách nhiệm, giống như chăm lo cho con trai, con gái mình vậy.
“Con năm nay 22 tuổi, đang học đại học ở Tây Ninh, nhưng học ngành tài chính. Tháng 9 này khai giảng năm cuối, nhưng năm học cuối chủ yếu là làm luận văn, không bận rộn nhiều.” Mạc Du Tâm đơn giản giới thiệu về mình.
“Mới 22 tuổi thôi à, thật là tuổi trẻ tài cao. Tương lai của ngành này là thuộc về các con rồi. Du Tâm, chuyện ta nói lúc trước về việc bái sư là nghiêm túc đấy, con đã nghĩ kỹ chưa?” Ngô lão sợ mình nói quá vội vàng, nên hỏi lại lần nữa.
“Con đương nhiên sẵn lòng bái thầy làm sư phụ, đây là vinh hạnh của con.” Mạc Du Tâm trả lời dứt khoát.
“Tốt lắm! Chuyện tổ chức lễ bái sư để Cảnh Long chuẩn bị. Lần này ta muốn làm thật rình rang, để cả giới điêu khắc biết Du Tâm là đệ ta mới của tôi, cũng là đệ tử cuối cùng trong đời tôi.” Lễ bái sư không chỉ là nghi thức mà còn là cơ hội để Mạc Du Tâm tiếp xúc với những mối quan hệ trong ngành, tạo điều kiện để cô phát triển sự nghiệp.
“Cảm ơn thầy rất nhiều.” Mạc Du Tâm hiểu rõ Ngô lão đang muốn nâng đỡ mình, lập tức cúi đầu cảm ơn.
“Không cần cảm ơn đâu, đồ đệ tốt. Gọi một tiếng ‘sư phụ’ ta nghe thử xem nào. Nghe hai đứa kia gọi mãi tôi chán rồi.” Ngô lão cười nói.
“Sư phụ.”
Mạc Du Tâm gọi một tiếng, khiến Ngô lão hài lòng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự yêu mến.
“Haiz, con là một đứa trẻ tốt. Nhận con làm đệ tử, đời này của ta coi như viên mãn rồi.” Ngô lão tối nay gặp được người mình chờ đợi hơn chục năm, tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết.
Rất nhanh, nhóm người đến một nhà hàng món ăn gia đình tại Bắc Kinh. Sau khi ngồi vào bàn, Ngô lão chợt nhớ đến chuyện Mạc Du Tâm bị chèn ép ở Tây Ninh, liền hỏi: “Du Tâm, ta có nghe nói về chuyện con bị chèn ép trong cuộc thi ở Tây Ninh. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Và cả chuyện bị phong sát ở tỉnh Lạc Bắc nữa, con kể rõ cho ta nghe đi. Bây giờ con là đệ tử của ta, không có lý gì để đệ tử ta chịu ức h**p cả.”
Mạc Du Tâm gật đầu, bắt đầu kể: “Chuyện bị chèn ép ở Tây Ninh là do Tập đoàn Tô thị. Xét theo quan hệ thì ông Tô Thừa Nghiệp, người đứng đầu Tô Thị, được coi là cha vợ của con. Nhưng ông ấy không ưa con, luôn phản đối chuyện con và bạn gái con ở bên nhau. Sau đó, ông ấy dùng cuộc thi để gây áp lực, buộc con phải rời xa bạn gái, nhưng con không làm theo. Còn về Tập đoàn Hứa Thị, là do ông Hứa Trạch Phong, một người có tình cảm với bạn gái con, đã hợp tác với Tô Thị để phong sát con ở tỉnh Lạc Bắc. Sau đó, con chỉ còn cách đến Lâm Hải tham gia thi để giành suất dự thi quốc gia.”
Chu Vũ Toàn nghe xong thì kinh ngạc, thốt lên: “Bọn họ làm thế này cũng quá trẻ con rồi, đây chẳng phải là lấy việc công trả thù riêng sao?”
“Đúng vậy, ông ấy đã bày ra đủ cách để hại con: phong sát, cướp suất thi, rồi bày trò muốn con hiểu lầm bạn gái. Nói chung là tất cả thủ đoạn có thể dùng đều đã sử dụng. Cuối cùng, con cũng không nhịn được mà quyết định cắt đứt hoàn toàn với ông ấy.” Mạc Du Tâm cười nhẹ. Giờ nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy những việc họ làm thật buồn cười.
Sắc mặt Ngô lão dần trở nên lạnh lùng. Nếu không nhờ việc Mạc Du Tâm giành được quán quân ở cuộc thi toàn quốc lần này, thì việc phong sát một nghệ nhân điêu khắc ở cấp tỉnh cũng đủ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của cô, thậm chí có thể hủy hoại cả tương lai. Ông trầm giọng nói: “Vũ Toàn, con cho người điều tra kỹ lại hai chuyện này. Đệ tử của ta không thể bị người ngoài ức h**p. Nếu hai công ty đó dám phong sát đệ tử của ta ở tỉnh Lạc Bắc, vậy thì để bọn họ không tìm được bất kỳ nghệ nhân điêu khắc nào, không có hàng để xuất đi.”
“Dạ, con sẽ cho người xử lý ngay.” Chu Vũ Toàn đáp.
Tập đoàn của Ngô lão sở hữu các xưởng chế tác ngọc bích trải khắp cả nước, đội ngũ nghệ nhân điêu khắc đông đảo. Có thể nói, chỉ cần ông lên tiếng, việc phong sát bất kỳ doanh nghiệp ngọc nào trong nước là điều không khó.
Ngô lão luôn đối xử rất tốt với các đệ tử của mình, nổi tiếng trong ngành về sự hào phóng và tận tâm. Mặc dù ông có con trai và con gái, nhưng mỗi đệ tử của ông đều được chia 5% cổ phần trong tập đoàn. Chỉ riêng phần chia lợi nhuận, Chu Vũ Toàn và Diệp Cảnh Long mỗi năm đã nhận về hơn trăm triệu. Đối với Mạc Du Tâm, quà bái sư mà ông chuẩn bị cũng là 5% cổ phần tập đoàn.
Sau khi trừ phần cổ phần dành cho đệ tử, gia đình Ngô lão vẫn nắm giữ 51% cổ phần, đảm bảo quyền kiểm soát tuyệt đối trong tập đoàn. Các con ông, mặc dù đảm nhiệm vai trò quản lý tập đoàn, nhưng không ai có năng khiếu về điêu khắc giống ông. Việc ông chia cổ phần cho các đệ tử cũng là để sau này, khi ông qua đời, họ có thể hỗ trợ các con ông tiếp tục phát triển tập đoàn.
Sau bữa ăn, Mạc Du Tâm bắt taxi trở về khách sạn. Lễ bái sư dự kiến sẽ diễn ra sau khoảng một tuần nữa, nhưng lúc này cô đã nóng lòng muốn về nhà. Cô nhanh chóng đặt vé chuyến bay sớm nhất, chuẩn bị trở về ngay để gặp Tô Ngữ Băng và bé con của họ trước đã.