- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Kỳ Niệm nghe Mạc Du Tâm nói nàng đến, trong lòng cảm giác mình cũng không phải là không có hy vọng, tâm tình cũng tốt lên, tầm mười phút thì đến chỗ ký túc mà Mạc Du Tâm nói, nàng đi từ xa đã thấy Mạc Du Tâm đang ngồi trên ghế, nhìn Mạc Du Tâm phất tay, “Mạc Du Tâm, tôi đến rồi.”
Mạc Du Tâm nhìn Kỳ Niệm một chút, lại nhìn nụ cười trên mặt Kỳ Niệm, thở dài đi về phía Kỳ Niệm, nghĩ thầm nếu Kỳ Niệm nghe xong lời cô nói sợ là vui không nổi.
“Có gì chúng ta nói ở chỗ này đi.” Mạc Du Tâm nhìn Kỳ Niệm đứng thẳng người.
“Hả? cứ vậy đứng đây nói sao?” Kỳ Niệm cười nói tiếp, “hiện tại tôi nhìn cô càng chắc chắn cô chưa từng yêu đương, còn lừa tôi nói có con bốn tháng rồi, tôi không tin đâu.”
Mạc Du Tâm cũng muốn khóc, cô nói thật mà, so với nguyên thân cặn bã còn đáng tin hơn, Kỳ Niệm lại không tin?
Mạc Du Tâm thở dài nghiêm túc nhìn Kỳ Niệm nói: “Kỳ tiểu thư, mặc kệ cô tin tôi hay không, tôi thực sự đã có bạn gái rồi, bạn gái tôi ở ký túc sau lưng đây, cô ấy tên Tô Ngữ Băng, tôi thực sự rất yêu cô ấy, yêu đến nỗi một phút nhớ mười ngàn lần, không có cô ấy thì sống không nổi, đời này tôi cũng không muốn yêu ai khác nữa, chúng tôi còn có đứa con gái hơn bốn tháng rồi, tôi cũng rất thương con gái, tôi không thể rời bỏ nó được, Kỳ tiểu thư xin đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, nếu cô không tin tôi cho cô xem hình bảo bảo nhà tôi, đây chính là con gái của tôi.”
Mạc Du Tâm nói đại một hồi, rồi đưa Kỳ Niệm xem hình bảo bảo, đến nữ chủ còn không thể nói được như vậy, chỉ hy vọng Kỳ Niệm có thể tin cô một chút, đừng lún sâu với cô.
Kỳ Niệm cũng ngây người, không ngờ Mạc Du Tâm lại nói rõ ràng như vậy, cái này không khác gì từ chối trực tiếp, trong lòng không chỉ buồn, mà còn cảm thấy mất mặt, rõ ràng người ta đã nói trước với nàng rồi, nhưng nàng vẫn mặt dày đến trường học người ta, khiến người ta còn phải giải thích nhiều hơn.
Viền mắt Kỳ Niệm đỏ lên, chịu đựng xấu hổ, nhìn Mạc Du Tâm nói: “xin lỗi, trước đó cô có uyển chuyển từ chối tôi rồi, tôi lại còn đến tìm cô, giờ tôi hiểu rồi, cô yên tâm, sau này tôi sẽ không tìm đến nữa, mong cô và bạn gái hạnh phúc, tôi không làm phiền cô nữa.” Kỳ Niệm nói xong vội xoay người đi, nàng sợ mình khóc trước mặt Mạc Du Tâm, làm mất luôn tôn nghiêm cuối cùng.
Mạc Du Tâm thấy cảm xúc Kỳ Niệm không ổn, nhưng mà cô nói thật, cần phải quyết đoán như vậy mới không hại Kỳ Niệm, định quay đầu, thì nghe đằng sau có tiếng ho của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm vội xoay người thì thấy Tô Ngữ Băng cười như không cười nhìn cô khiến Mạc Du Tâm trong lòng thấy sợ hãi.
“Ngữ Băng? bạn xuống khi nào vậy?” Mạc Du Tâm lúc hỏi còn có chút chột dạ, bản thân mình ở trước mặt Tô Ngữ Băng cũng không để lại chút ấn tượng tốt nào, vừa rồi nói vài câu với Kỳ Niệm, đều là từ kiên quyết từ chối, hy vọng Tô Ngữ Băng không nghĩ rằng mình đang đi câu phú bà.
Đang lúc trong lòng Mạc Du Tâm bất an, Tô Ngữ Băng nhíu mày suy nghĩ hỏi: “nghe nói cô không có tôi thì không sống được? một phút thì nhớ tôi cả mười ngàn lần?”
May là Mạc Du Tâm mặt dày còn chịu được, chết rồi, vừa rồi cô nói quá chừng với Kỳ Niệm lại bị Tô Ngữ Băng nghe hết rồi. Cô còn nói cả mấy lời yêu đương tâm tình trong đó, Mạc Du Tâm lúng túng đến tận đầu ngón chân, hiện tại cô muốn đăng xuất khỏi thế giới này, chuyện này bất ổn quá.
Mạc Du Tâm đỏ mặt, nhắm mắt lại giải thích: “không có, bạn hiểu lầm rồi, vừa rồi mình nói vậy là để từ chối cô ấy thôi, mình không muốn yêu đương, không thể cản đường người ta được, nên mình phải nói như vậy, thật ra cũng chỉ là nói dối một nửa thôi.”
Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm đỏ mặt giải thích với nàng, trong lòng vì chuyện của Diêm Phương Bình ảnh hưởng cũng giải tỏa không ít, cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của Mạc Du Tâm cũng thật thú vị, nhịn không đươc liền muốn trêu chọc Mạc Du Tâm một chút, “không phải cô nói luôn nhớ đến tôi sao? mỗi phút nhớ đến mười ngàn lần?”
“Cứu mạng a, tổ tông của tôi ơi, làm sao để mình giải thích với bạn đây? ai nha, mình chỉ nói để cô ấy nghe thôi, để cô ấy không nghĩ đến mình nữa, mình không dám tơ tưởng đến bạn đâu, bạn tin mình đi. Ngữ Băng, coi như vừa rồi bạn chưa nghe thấy gì đi nha?” Mạc Du Tâm năn nỉ người trước mắt, hy vọng Tô Ngữ Băng đừng nhắc lại cái gì mà “sống không nổi”. “mười ngàn lần.”
“Làm như không nghe thấy? vì sao chứ? người nào đó khi nãy nói không phải rất chi là phấn khích sao? tôi nhớ rất rõ đó.” Tô Ngữ Băng cũng không dễ gì bỏ qua như vậy, hiếm lắm mới bắt gặp được lúc Mạc Du Tâm da mặt mỏng.
“Cầu xin Ngữ Băng a, hu hu hu, mình khóc luôn rồi Ngữ Băng.” Mạc Du Tâm thút thít hai câu khiến Tô Ngữ Băng để ý.
“Khóc hả?” Tô Ngữ Băng vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm đang diễn nên cũng phải gật đầu lia lịa: “ừ, khóc á, chúng ta có thể đừng nói chuyện vừa nãy được không?”
Tô Ngữ Băng cười nói: “khóc lớn một chút, cô hu hu hai tiếng còn không bằng bảo bảo khóc đâu.”
“Ngữ Băng ~ trước kia bạn đâu có như vậy đâu.” Mạc Du Tâm lên án nói.
“Phải, hiện giờ tôi đã thay đổi rồi, tôi là cô gái hay thay đổi, hiện tại chỉ thích như vậy thôi.”
Hai người nói chuyện một hồi, vấn đề nặng lòng của Tô Ngữ Băng cũng giảm đi không ít, chí ít trong lòng không còn khó chịu như hôm qua, nhưng nàng vẫn không muốn Mạc Du Tâm theo nàng đến quán bar, hình ảnh trong mơ quá chân thật, Tô Ngữ Băng nghĩ lại trong lòng vẫn cảm thấy sợ.
Tô Ngữ Băng thu hồi biểu tình đùa giỡn trên mặt nói với Mạc Du Tâm: “tôi đi một mình được rồi, cô không cần đi đâu, yên tâm đi, ban ngày không sao đâu.”
Mạc Du Tâm đi theo bên cạnh Tô Ngữ Băng vội nói: “không được, mình lo lắng cho bạn lắm, chuyện trước kia mình hay vắng mặt, nhưng về sau sẽ không nữa, chỉ cần bạn cần mình, mình đều ở bên cạnh bạn.”
Mạc Du Tâm nghĩ một chút lại giải thích một câu: “không phải là có ý gì với bạn, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường bên cạnh bạn là được rồi.”
Tô Ngữ Băng nghĩ đến hình ảnh hôm qua Mạc Du Tâm cản dao cho nàng, nhất thời trong lòng rối bời.
Mạc Du Tâm lại cho rằng Tô Ngữ Băng không muốn thân cận với cô, dù sao trước kia Tô Ngữ Băng cũng đã nhiều lần nói với cô không muốn liên quan đến cô.
Vừa rồi hai người đùa giỡn xém chút khiến Mạc Du Tâm quên mất Tô Ngữ Băng vẫn rất ghét cô, không muốn tiếp xúc nhiều với cô.
Mạc Du Tâm sợ Tô Ngữ Băng vì hôm qua thấy mình cứu nàng, không còn như trước để mình cách xa nàng một chút, liền tự mình nói ra, không muốn làm khó dễ Tô Ngữ Băng.
Lúc đầu cứu Tô Ngữ Băng là cô chủ động, Mạc Du Tâm không muốn chuyện này thành gánh nặng cho Tô Ngữ Băng, “chúng ta cứ đi cùng nhau như trước kia là được rồi, coi như mình không tồn tại đi, bạn đi trước, còn mình tiện đường theo đến mua chút đồ thôi.”
Tô Ngữ Băng nhìn người trước mắt cho nàng bậc thang leo xuống, tên này có bị ngu không? hôm qua mới cản dao cho nàng, hôm nay còn muốn đi đưa mình, thậm chí còn theo sau từ đằng xa, trong lòng Tô Ngữ Băng có chút đau, mấy ngày qua Mạc Du Tâm đúng là thay đổi rất nhiều, những chuyện này nàng đều nhìn thấy.
Nhớ đến hôm qua Mạc Du Tâm nhận được thuốc muỗi vui vẻ, hơn nữa Mạc Du Tâm vừa mới nói đứng từ xa theo dõi mình từng chút, trong lòng Tô Ngữ Băng có chút khó chịu, mình đã không còn trách móc nặng nề với Mạc Du Tâm nữa, dù sao thì con người cũng sẽ thay đổi.
Tô Ngữ Băng vừa nghĩ vừa đi về trước một đoạn, nàng đi chậm lại nhìn xung quanh cũng không thấy được thân ảnh Mạc Du Tâm, nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy người kia đứng cách nàng mười bước đang lặng lẽ đi theo, tựa như trước đó cũng nhiều lần lặng lẽ theo sau mình, muốn bảo vệ cho mình.
Trong lòng Tô Ngữ Băng có chút ê ẩm, viền mắt lại đỏ lên.
Lúc nàng đứng lại Mạc Du Tâm cũng sẽ đứng lại, Mạc Du Tâm tưởng Tô Ngữ Băng chê cô đến quá gần, thấy Tô Ngữ Băng nhìn cô, Mạc Du Tâm lại tay chân luống cuống lùi về sau hai bước.
Tô Ngữ Băng bị chọc cho dở khóc dở cười, rõ ràng tên giết người cầm dao người này còn không sợ, giờ thấy mình nhìn thì lại sợ đến lùi về sau hai bước.
Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng còn đang nhìn mình, hơn nữa cũng không nói gì, tưởng rằng Tô Ngữ Băng thấy mình còn gần, lại lùi về sau ba bước lớn, cảm thấy không thể lui nữa, lui nữa thì xa quá, cô cũng không dễ thấy được Tô Ngữ Băng.
Cho nên Mạc Du Tâm lại ôn nhu giải thích, “Ngữ Băng, như vậy đã xa lắm rồi, còn xa nữa mình sợ không thấy được bạn.”
Tô Ngữ Băng bị lời cô nói làm cho trong lòng bực bội, nhíu mày nhìn Mạc Du Tâm hô lớn, “ai kêu cô đi xa như vậy, cô không tới tôi không chờ cô nữa.” giọng của Tô Ngữ Băng có chút nức nở, không biết là đang cảm thấy ủy khuất dùm Mạc Du Tâm hay là đang cảm thấy ủy khuất cho mình, dù sao thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mạc Du Tâm ngẩn người, rồi hiểu ra là Tô Ngữ Băng gọi cô đến gần, hơn nữa cô nghe thấy giọng Tô Ngữ Băng nói có chút nức nở, Mạc Du Tâm vội chạy đến bên người Tô Ngữ Băng ôn nhu nói: “mình đến rồi, bạn đừng giận mà, mình thấy vừa rồi viền mắt bạn đỏ lên á.”
Nói rồi Mạc Du Tâm lấy khăn tay trong túi ra, chuẩn bị lau nước mắt cho Tô Ngữ Băng.
“Tôi không sao, cô cầm khăn tay làm gì? tôi đâu định khóc, đều tại cô, cô còn cầm khăn ra, hại tôi phải khóc rồi.” Tô Ngữ Băng cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên khóc thế này, hôm nay không phải là tối hôm qua trong cơn nguy hiểm sống chết, theo lý thì nàng không nên thể hiện phần yếu ớt của mình trước mặt Mạc Du Tâm.
Nhưng hiện tại trong lòng nàng khó chịu, có quá khứ, rồi hứa hẹn tương lai gần đây, tất cả mọi chuyện ép nàng thở không nổi, hết lần này tới lần khác nàng không chỗ phát tiết, bạn cùng phòng giúp nàng rất nhiều, nàng không thể khóc trước mặt các bạn cùng phòng khiến họ lo lắng cho nàng, nàng đã cắt đứt quan hệ với người nhà rồi, đến cả chị em phú nhị đại từng thân thiết cũng không còn liên hệ, cho dù tâm tình có tiêu cực thì cũng chỉ biết nuốt xuống một mình, cũng không có ai thực sự để nàng thả lỏng khóc lớn một hồi.
Chính nàng cũng không hiểu nổi vì sao ở trước mặt Mạc Du Tâm nàng lại không thể tự kiềm chế được, có lẽ vì gần đây Mạc Du Tâm thực sự thay đổi rất nhiều, có lẽ vì Mạc Du Tâm gần đây giúp nàng nhiều lần, có lẽ vì thái độ nghe lời gần đây của Mạc Du Tâm, nói chúng là nhiều nguyên nhân trộn lại, nàng đứng trước mặt Mạc Du Tâm mà khóc, vẫn là bản chất không thể kiềm chế được mà khóc lên.